Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 17




Thời tiết từ từ chuyển lạnh, S thị đã qua mùa mưa, chỉ là mưa to vẫn như cũ nói rằng đã đi xuống.

Có câu nói một cơn mưa thu một trận lạnh thật là không có sai, Cố Hoài Nam đem mình bao lấy cực kỳ chặt chẽ, xách theo túi đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi trước chung cư nhìn mưa càng lúc càng lớn than thở, loại mưa dầm kéo dài tới ngày thật là xui xẻo, hơn nữa đau bụng kinh thì càng xui xẻo.

Tật xấu đau bụng kinh của cô là vào năm năm trước, lúc tốt lúc xấu, không phải mỗi lần cũng sẽ đau, nhưng đau lên có thể muốn nửa cái mạng của cô, hết lần này tới lần khác cô lại rất ít nhớ cuộc sống của mình, nếu không đêm sinh nhật đó cũng sẽ không rộng mở bụng uống nhiều rượu bia ướp lạnh như vậy.

Nhớ tới đêm sinh nhật của mình, Cố Hoài Nam vui buồn lẫn lộn, vui buồn mỗi nửa.

Diệp Cẩm Niên cũng không có bởi vì cô tự chủ trương mà tức giận, càng không có cự tuyệt ý tốt của cô, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu ước hẹn cùng Diêu Nhã. Mặc dù theo cách nói của Diêu Nhã là bọn họ chỉ ăn một bữa cơm thật đơn giản, bà nào biết qua nhiều năm như vậy số lần Diệp Cẩm Niên đơn độc ăn cơm cùng một cô gái cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ai cũng biết Diệp Cẩm Niên cơ hồ "Không gần nữ sắc", cùng Diêu Nhã ước hẹn thế nhưng ông lại cũng không cố ý tránh tai mắt của người, loại tin tức này luôn luôn truyền bá nhanh chóng, Diệp Tích Thượng rất nhanh biết được chuyện này, không nói hai lời chạy như bay tới khách sạn "Trong truyền thuyết", chính mắt thấy một màn Diêu Nhã dạy Diệp Cẩm Niên khiêu vũ, không dám tin.

Diệp Cẩm Niên mặc áo sơ mi đường vân màu sáng, không có đeo caravat, ánh mắt âm ấm cùng rơi vào trước người trên mặt cô gái kia. Diêu Nhã cụp đầu xuống, mắt hơi vểnh lên, thỉnh thoảng bởi vì ông nhảy lỗi mà muốn bật cười, lại không dám quá càn rỡ ở trước mặt thủ trưởng, không thể làm gì khác hơn là hết sức nén lấy. Nhưng Diệp Cẩm Niên thật sự phạm sai lầm quá nhiều, Diêu Nhã che môi khó nhịn nụ cười, vừa nói xin lỗi vừa cười ra tiếng, mắt lóe sáng.

Diệp Cẩm Niên có tính tình dễ chịu, rất xin lỗi, buông tay, đợi bà cười xong tiếp tục dắt tay bà làm học sinh nghiêm túc hiếu học.

Diệp Cẩm Niên có thân hình cao lớn, Diêu Nhã mảnh khảnh cao gầy váy dài kéo đất, ở trước mặt ông giống như bươm bướm vỗ cánh khiêu vũ làm nổi bật ánh đèn thủy tinh bên trong đại sảnh. Diệp Cẩm Niên có điện thoại, Diêu Nhã tự giác tránh ra một khoảng cách, bà nhìn chăm chú vào mặt Diệp Cẩm Niên vừa kính ý cùng sùng bái, còn có ánh mắt ấm áp tương tự ái mộ.

Diệp Tích Thượng đứng xa xa nhìn, cho đến khi Diêu Nhã phát hiện mình, cũng hướng bên này đi tới.

Trên người anh còn mặc quân trang thường phục, khiến Diêu Nhã xác định anh là ai. "Tới tìm ba cậu sao? Sao không qua đây?"

Giọng nói của bà không dịu dàng bằng Cảnh Thiên so với Cảnh Thiên còn giòn tiếng hơn, cho người ta cảm giác hoạt bát không bằng Cảnh Thiên tĩnh lại, toàn thân trên dưới của bà không có một chỗ có bóng dáng Cảnh Thiên, nhưng bà lại làm cho Diệp Cẩm Niên dùng như vậy tầm mắt hứng thú nhìn.

"Ngài biết tôi là ai?"

Diệp Tích Thượng bất giác cung kính với bà, dứt lời ý thức được vấn đề mình hỏi quá ngu, anh mặc quân trang phía trên ngực có bảng hiệu phân rõ nhận thức.

Lông mi Diêu Nhã cong. "Phong cách, trên người cha con hai người đều có đồ giống nhau, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Dì là Diêu Nhã, là dì của Nam Nam, nó thường xuyên nhắc tới con với dì."

Diêu Nhã chỉ nói mấy câu, Diệp Tích Thượng liền lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra: Tiểu hồ ly đó. Dáng vẻ Diệp Cẩm Niên sắp nói xong điện thoại, Diệp Tích Thượng không muốn để cho ông nhìn thấy mình, chuẩn bị trở về ."Ngài vào đi thôi, con chỉ phải . . . . . Ừ, đi ngang qua, không có chuyện khác."

"Không đi chào hỏi?"

"Không, hai người tiếp tục thôi." Diệp Tích Thượng vẫn cười một tiếng. "Con sợ cha thấy con sẽ ngượng ngùng."

Cha tán gái con trai trấn, quả thật sẽ làm người không tốt lắm. Diêu Nhã biết ý tứ của anh, khẽ đỏ mặt, đưa mắt nhìn anh rời đi.

Diệp Cẩm Niên thấy bà trở lại, cằm hướng phương hướng cửa bĩu bĩu. "Đi?"

Diêu Nhã hơi kinh ngạc, thì ra là Diệp Cẩm Niên sớm thấy Diệp Tích Thượng rồi. Diêu Nhã tiếp tục dạy ông khiêu vũ, chỉ nghe giọng nói ôn hòa của Diệp Cẩm Niên truyền tới từ đỉnh đầu. "Nam Nam nói qua với cô là tôi còn có một con gái sao?"

"Tên Tiểu Diệp Tử?"

Nụ cười của Diệp Cẩm Niên sâu hơn chút. "Không sai, Diệp Tích Thượng còn nuông chiều nó hơn so với tôi, hơi chút tùy hứng, chẳng qua nếu như nó nhìn thấy cô, cũng sẽ thích cô."

Một chữ "cũng" hàm nghĩa quá sâu, trái tim Diêu Nhã Tâm cũng loạn theo vũ điệu, gót giày nhọn mạnh mẽ dẫm lên trên mặt chân thủ trưởng, nhất thời nghe được một tiếng hút khí bén nhọn. Diêu Nhã quẫn bách hốt hoảng, dìu ngồi trở lại, luôn miệng nói xin lỗi.

Diệp Cẩm Niên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tiếp tục đề tài mới vừa rồi. "Tiểu Thượng cùng Tiểu Diệp Tử đều là đứa bé ngoan hiểu chuyện, nếu như cô có thể tiếp nhận họ. . . . . ." Ông dừng một chút, "Đến tuổi của tôi, con cái là tôi coi trọng nhất, làm phụ thân chưa chắc đủ tiêu chuẩn, tôi có thể cho con cái dù sao cũng có hạn, tôi hi vọng có người có thể ở bên người trợ giúp tôi."

Diêu Nhã giương mắt, có chút muốn nói lại thôi, Diệp Cẩm Niên không để cho cô rút tay về, lời nói xoay chuyển. "Tôi hi vọng người này là cô, bởi vì ngoại trừ những yếu tố này, tôi biết rõ tôi sẽ rất ưa thích cô." Anh đem Diêu Nhã lại gần một chút, ánh mắt chân thành tha thiết, lại có mấy phần hài lòng hứng thú lóe lên. "Tôi đã điều tra qua về cô, xin cô tha thứ cùng hiểu cho, đây là phương pháp nhanh nhất để cho tôi hiểu rõ về cô."

Sắc mặt Diêu Nhã khẽ biến thành cương, "Mặc dù Nam Nam nói qua một chút chuyện của ngài, cũng không hơn, tôi cũng không có nghĩ tới hỏi, thứ cho tôi nói thẳng, quá khứ của tôi có quan trọng không?"

"Không quan trọng, thế nhưng sẽ làm tôi hiểu rõ làm như thế nào để tránh những thứ tổn thương không đáng với cô mà đi thương cô."

Diệp Cẩm Niên nói thẳng, Diêu Nhã tức cười, trong lòng không vui bỗng dưng trở thành hư không, không nhịn được cúi đầu khóe miệng len lén nâng lên. Diệp Cẩm Niên đợi bà đáp lời, kiên nhẫn mười phần. "Mới vừa chưa nói xong, trừ tất cả các nhân tố, tôi hiểu biết rõ, cô cũng sẽ rất ưa thích tôi."

"Nhưng em không biết làm mẹ ghẻ như thế nào." Đầu Diêu Nhã chôn thấp hơn, giọng mang nũng nịu, coi như chấp nhận lời của ông.

Nụ cười của Diệp Cẩm Niên mở rộng, nhiễm vào đáy mắt. "Không sao, anh dạy cho em."

*

Mưa rất lớn, cái ô trong cửa hàng tiện lợi cũng bán sạch rồi. Cố Hoài Nam run run rẩy rẩy ở cửa ra vào, làm bộ đáng thương cầu nguyện mưa tạnh, mưa không nghỉ, nhưng đợi tới khi một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại ở ven đường. Người đàn ông trên xe che dù xuống, y phục rộng mở đem cô ôm vào trong ngực.

"Chờ rất lâu rồi hả?" Trên người cô lạnh run, tay nhỏ bé chui vào quần áo anh giống như khối băng.

"Không phải anh nói là hôm nay không trở lại sao?" Cố Hoài Nam cố gắng đem mình thu nhỏ lại ẩn núp ở trong lòng anh, cùng anh cùng nhau lên xe. "May mà anh trở lại, nếu không em sẽ phải đứng bên ngoài cả đêm."

Cố Hoài Nam về đến nhà đã đem một túi lớn đồ dùng vệ sinh phái nữ vứt qua một bên leo lên trên ghế sa lon giả chết, liền bị Diệp Tích Thượng kéo lên, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nửa ngày mới mở miệng. "Anh thấy cha cùng dì họ Diêu ở chung một chỗ."

"Ưmh. . . . . ." Cố Hoài Nam không sờ được ý tứ của anh, khiếp khiếp thử dò xét: "Không tốt sao? Anh không phải thích dì ấy?"

Diệp Tích Thượng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm cô xem, Cố Hoài Nam bị anh canh chừng sợ hãi, trong lòng càng ngày càng không nắm chắc, che bụng một bộ khổ sở. "Em tới cái kia, đau bụng, thật là đau, ôm."

Đau là thật, không cần phải giả bộ. Diệp Tích Thượng yên lặng ôm lấy cô, sau đó tự giác đi phòng bếp nấu chè cho cô. Cố Hoài Nam lặng lẽ núp ở cửa phòng bếp, nhìn kỹ thuật xắt rau lưu loát đem gừng đặt vào trong nồi của anh, lại thả mấy muỗng lớn đường đỏ cùng một loại gì đó cô không gọi nổi tên.

Chờ nấu xong múc một chén to, Cố Hoài Nam ngồi ở trong ngực anh, ăn vạ muốn anh cho ăn, Diệp Tích Thượng thật múc từng muỗng từng muỗng cho ăn cô. Cố Hoài Nam thật buồn bực, "Anh chăm sóc con gái đủ thuần thục, đối với bạn gái trước kia cũng nói gì nghe nấy như vậy sao?"

"Không phải."

Cố Hoài Nam bĩu môi, tay nhỏ bé chơi nút áo anh. "Em nói này Diệp Suất, nói thế nào thì giao tình của chúng ta cũng không cạn, nói một chút lời tri tâm, em thế nào, anh cũng biết, ở trước anh em chỉ kết giao một bạn trai, vậy còn anh? Kết giao mấy bạn gái?"

Ánh mắt Diệp Tích Thượng lóe lóe không dễ dàng phát giác. "Vô dụng, hỏi ít thôi."

"Thế nào? Tình sử của anh coi như quân sự cơ mật à? Làm gì mà không thể hỏi?"

"Tự uống." Diệp Tích Thượng đem bát nhét vào trong tay cô, đứng dậy đi thu thập phòng bếp làm cơm tối.

Anh càng như vậy, khuôn mặt Cố Hoài Nam càng nhăn, bụng càng thấy đau, ừng ực ừng ực đem che uống sạch, che bụng có vẻ bệnh, đem chén không để xuống hướng trước mặt anh. "Anh nói qua, em lại không tức giận." Trước kia Cố Hoài Nam đã từng đã hỏi, nhưng thủy chung không có được đáp án.

"Không phải sợ em tức giận." Diệp Tích Thượng đơn giản nói. "Riêng tư."

Cố Hoài Nam hừ một tiếng, "Vậy em đổi lại vấn đề, thời điểm lần đầu tiên trong nhiều cũng không có?"

"Riêng tư."

"Đổi lại, nụ hôn đầu của anh vào mấy tuổi?"

"Riêng tư."

Mặc kệ hỏi cái gì Diệp Tích Thượng đều là hai chữ này, Cố Hoài Nam quýnh lên, cảm thấy bụng dưới đau lợi hại hơn, đoạt lấy cà rốt trong tay anh ném sang một bên. "Không công bằng! Chuyện của em cái gì anh cũng biết, của anh em đều không biết! Nụ hôn đầu không phải cho anh, nhưng đầu đêm là của anh! Coi như trước kia em lừa gạt anh, nhưng không phải anh đã tự mình nghiệm qua thân thể của em sao! Đại lão gia đồ không nhỏ, để tâm lại nhỏ như vậy! Bạn gái trước cửa chính là như vậy quăng cho anh ư?"

Diệp Tích Thượng liếc nhìn cô một cái, "Loại người trình độ phép khích tướng như em, hữu dụng cũng không có."

Cố Hoài Nam cắn môi, lại làm ra một bộ đáng thương, thất bại lại đau bụng khó nhịn, ngồi chồm hổm xuống, giống như một con chó nhỏ bên chân anh. "Ông xã, em đều là của anh rồi, sẽ không bởi vì tức giận, không chạy thoát được đâu, thỏa mãn thân thể của em bởi vì tâm cô gái rất hiếu kỳ, em sẽ thích anh hơn."

Diệp Tích Thượng bận việc, căn bản không để ý cô.

Đợi làm xong cơm Cố Hoài Nam cũng không còn hỏi ra đôi câu vài lời, chu môi nói thầm. "Giang Thiệu nói không sai, anh không muốn nói ai cũng hỏi không ra, lại không thể nghiêm hình đánh khảo anh."

Nói xong trong đầu cô chợt lóe linh cảm, hướng anh hèn hạ ti tiện cười xuống. Diệp Tích Thượng thẳng đến tối mới hiểu được nụ cười dặm hàm nghĩa của cô, tay Cố Hoài Nam không an phận ở trong chăn sờ tới sờ lui, bắp đùi cọ trên người của anh.

Diệp Tích Thượng bị cô làm cho một thân hỏa, lại không phát tiết ra được. "Đừng làm rộn, không phải em đau?"

Cố Hoài Nam càng thêm quá đáng, thân thể cũng đi theo tay từ từ xuống phía dưới, đợi cô đi tới chỗ bụng dưới của anh, Diệp Tích Thượng không thể nhịn được nữa đem cô kéo lên. "Hiện tại trêu chọc, em có nghĩ tới chờ mấy ngày nữa em tốt lên sẽ phải đối mặt với cái gì không?"

Ai ngờ Cố Hoài Nam ngày càng táo tợn hơn, nắm vật của anh di động, "Em xem qua một quyển tình sắc tạp chí tên là《 Ám chiến 》, rất nhiều chuyện như vậy, anh có muốn thử tư thế kia một chút hay không?"

Cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói mấy chữ, chợt cảm thấy đồ trong tay trướng đại mấy phần.

Cô giảo hoạt nháy mắt mấy cái, Diệp Tích Thượng khẽ cắn răng, nhàn nhạt mở miệng. "Cho tới bây giờ anh —— không có kết giao với bạn gái."

Anh nói xong liền đem cô ấn về trên giường, đưa lưng về phía cô ngủ. Cố Hoài Nam nửa ngày mới phản ứng được, vọt một cái từ trên giường ngồi dậy, đem Diệp Tích Thượng lật người. "Trước em anh không có kết giao với bạn gái?"

Diệp Tích Thượng mím môi không nói, cam chịu.

"Cũng không có qua?"

"Cố Hoài Nam!" Diệp Tích Thượng dùng sức siết chặt mặt của cô, có chút không thể nhịn được nữa.

Cố Hoài Nam đau, nhưng trong lòng hồi hộp, túm anh mãnh liệt hôn, tay nhỏ tựa như xông vào chăn chui tới chỗ bụng dưới của anh, nắm cái vật vẫn còn trạng thái "Ý chí chiến đấu sục sôi" cười đến run. "Này! Lần đầu tiên chưa kịp nói tên đã gả cho anh, hiện tại tới nhận thức một chút, em là Cố Hoài Nam, sau này sẽ là ông chủ phục vụ anh cả đời, yên tâm, tỷ sẽ phụ trách tới cùng với ku."

Nói xong lại không thể ức chế cười lên, đến đây, đây là một chuyện làm Diệp Tích Thượng hối hận nhất từ khi lớn tới giờ.

Loại này mìn nhiều chuyện như Cố Hoài Nam thế nào nhịn được bất hòa như Dư Kim Kim nói? Không gọi được điện thoại không thể làm gì khác hơn là đi nhà cô chặn đường, đáng tiếc lại vồ hụt. Cô đợi mấy giờ không có thu hàng, hỏi hàng xóm cùng nhân viên quản lý cũng không có được một chút tin tức đầu mối có giá trị, không cách nào tiếp tục ôm cây đợi thỏ.

Cô mới ra chung cư không bao xa, chợt trước mắt dừng lại một chiếc xe. Trên xe, người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, kêu cô một tiếng, Cố Hoài Nam làm bộ không nghe thấy.

Người đàn ông che dù đội mưa xuống, Cố Hoài Nam liếc mắt thấy, khẽ cắn răng quay người bỏ chạy, đáng tiếc, tốc độ người đàn ông nhanh hơn cô nhiều, mấy bước đã bắt cô kéo trở về. "Chạy cái gì? Gọi em không nghe thấy?"

"A, anh là?"

Cố Hoài Nam cố làm kinh ngạc, gặp phải một cái xem thường của Trần Nam Thừa. "Lên xe trước, nhìn kỹ một chút xem anh là ai."

Dứt lời lôi kéo cô mạnh mẽ đút trở lại trong xe, cô cố gắng mở cửa xe thì khóa rơi xuống, ném cho cô một cái khăn lông. Cố Hoài Nam không tranh hơn với anh, không khách khí, lau mặt trên nước. "Ngại quá, không mang kính sát tròng, ngay cả bộ dáng người đều nhìn không rõ cũng đừng nói những vật khác."

Trần Nam Thừa không để ý tới cô châm chọc, "Kim Kim đâu rồi, anh có việc tìm cô ấy."

"Lại bảo cô ấy giúp anh chăm sóc con trai? Cô ấy cũng không phải là bảo mẫu nhà anh."

"Kim Kim ở đâu?"

Trần Nam Thừa lại hỏi một lần, Cố Hoài Nam hừ một tiếng không đáp, quay đầu đi lau nước, bị Trần Nam Thừa kéo trở về giữ cằm ép hỏi. "Cố Hoài Nam, anh không có thời gian rảnh rỗi nháo cùng em! Rốt cuộc Dư Kim Kim ở đâu?"

"Tôi làm sao biết cô ấy ở đâu? Biết thì tại sao phải nói cho anh?" Cô dùng sức đẩy tay của anh ra, ác ý lau một cái chỗ bị anh chạm qua. "Cảnh cáo anh tạm thời không được động tay động chân với tôi."

Lông mi Trần Nam Thừa nhăn sâu, "Làm như anh nguyện ý đụng em? Nam Tầm mất tích."

Cố Hoài Nam nhất thời liền cười. "Chẳng lẽ anh cho là anh ta cùng Kim Kim núp ở chỗ nào đó làm loạn ư?"

Trần Nam Thừa không có cười, vẻ mặt âm chí nhìn cô. "Người cậu ấy thấy cuối cùng là Kim Kim, đêm đó Nam Tầm nhận được điện thoại của cô ấy, sau khi ra ngoài liền cắt đứt liên lạc."

Bộ dạng này của anh, Cố Hoài Nam cũng khác lạ, ở trong đầu nhanh chóng phác hoạ mấy hình ảnh đáng sợ, một thanh níu lấy cổ áo anh. "Trần Nam Thừa! Nếu như tên súc sinh em trai anh làm chuyện gì với chị em tốt của tôi thì tôi nhất định sẽ làm cho anh chết rất khó coi!"

Lúc này đến phiên Trần Nam Thừa tức giận cười. "Tên súc sinh em trai anh có thể làm chuyện mảnh vụn cũng làm toàn bộ rồi, trừ chưa từng giết người, em cảm thấy cậu ấy còn có thể làm gì Dư Kim Kim?" Sau đó nhìn cổ áo mình bị cô níu lấy. "Bây giờ là người nào động tay động chân với người nào?"

Hết chương 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.