Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 53




Editor: Táo đỏ phố núi

Đột nhiên, anh nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt âm trầm hỏi: “Ông là người đàn ông ở sân bay lần trước đúng không?”

Nghe thấy câu nhắc nhở như vậy của Nhiếp Tử Phong, người đàn ông cũng phản ứng lại.

“Cậu… Cậu chính là người tên là Nhiếp Tử Phong đó sao?” Vừa nói vừa thể hiện ra vẻ mặt cung kính. Nếu như ông ta nhớ không nhầm, thì người đàn ông ở trước mặt chính là Tổng giám đốc của tập đoàn xuyên quốc gia Nhiếp Phong rất nổi tiếng, cũng chính là người đàn ông đã giải vây cho Lạc Thuần ở sân bay lần trước. Nghĩ tới đây, người đàn ông chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu và Thuần Nhi có mối quan hệ như thế nào?”

Nghe vậy Lạc Thuần đang đứng núp ở sau lưng của Nhiếp Tử Phong hít một ngụm khí lạnh. Khuôn mặt của cô ta hiện lên sự sợ hãi, oán hận nhìn người đàn ông, hận không thể dùng ánh mắt giết chết ông ta. Cũng chính lúc này cô ta bắt đầu lo lắng Nhiếp Tử Phong có phát hiện ra là anh đã nhận nhầm người rồi không.

Chân mày của Nhiếp Tử Phong nhướn lên, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông, trong đầu rối loạn, hình như trong trí nhớ của anh đã từng nghe thấy ai gọi cái tên này rồi. “Ông nói Thuần Nhi là…”

di@en*dyan(lee^qu.donnn) Anh đang định mở miệng hỏi, nhưng mà chưa kịp nói hết câu, đã nghe thấy tiếng khóc lóc từ phía sau truyền tới, cắt ngang lời của anh.

Tiếng khóc khiến cho Nhiếp Tử Phong và người đàn ông cùng ngẩn người ra, rối rít quay lại nhìn về phía Lạc Thuần. Thì thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ta, khóc đến khàn cả giọng, cô ta dùng ánh mắt vô cùng uất ức nhìn Nhiếp Tử Phong, ngẩng đầu lên nức nở nói: "Ông ta... Mới vừa rồi ông ta đã vô lễ với em.” Nói xong, nước mắt lại càng chảy xuống nhiều hơn, bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia đủ khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào cũng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ và che chở.

Nhìn sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng ngày càng khó coi, Lạc Thuần biết mình đã chuyển đề tài thành công rồi, một mặt cô ta vừa đắc ý, mặt khác lại ra sức thể hiện mình đã chịu rất nhiều uất ức.

Đầu óc nóng lên, Nhiếp Tử Phong không hề nghĩ ngợi, một quả đấm vung lên giáng thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông. Chỉ nghe thấy trong cửa hàng vang lên một tiếng thét chói tai, Nhiếp Tử Phong cúi người xuống cho ông ta mấy đấm nữa, cho đến khi ông ta nằm yên dưới đất không nói được câu nào mới thôi.

Người đàn ông khiếp sợ nhìn Lạc Thuần đóng kịch y như thật, không khỏi mở miệng nói: “Thuần Nhi, rốt cuộc em đang nói…”

Chẳng qua là ông ta chưa kịp nói xong, Nhiếp Tử Vũ đã cho ông ta một quả đấm.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

"Đủ rồi." Không ngờ được Nhiếp Tử Phong lại ra tay tàn nhẫn như vậy, Lạc Thuần bị hù cho sợ hãi. Cô ta vội vàng tiến lên kéo Nhiếp Tử Phong lùi về phía sau, nhìn người đàn ông nằm thoi thóp dưới đất, lo lắng nói: “Ông ta chỉ đụng vào mặt em một chút thôi, không... không có gì lớn, anh không cần phải so đo với ông ta làm gì.” Nói giống như chuyện thật sự xảy ra vậy.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong không những không hả giận, mà còn dùng sức đạp một cái vào người đàn ông, hùng hùng hổ hổ nói: "Cầm thú! Người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám đụng vào! Tôi thấy ông chán sống rồi!”

Bởi vì đột nhiên xuất hiện sự kiện này, trong cửa hàng nhất thời nhốn nháo cả lên. Có người thì khâm phục sự dũng mãnh của Nhiếp Tử Phong, có người thì phỉ nhổ người đàn ông vô tội ngã dưới đất, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng bàn tán ầm ĩ cả lên.

Mắt thấy tình hình không ổn, nhân viên bán hàng vội vàng gọi điện cho quản lý, chỉ một lát sau quản lý đã chạy tới. Người quản lý có đôi mắt tinh tường đã nhận ra đối phương là chủ tịch lừng lẫy của tập đoàn Nhiếp Phong, vì vậy vừa khom người vừa cười giảng hoà.

"Nhiếp tổng, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"

Nhiếp Tử Phong nhìn cũng không nhìn anh ta cái nào, chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất lạnh nhạt nói: “Tên khốn kiếp này dám xàm sỡ người phụ nữ của tôi!” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.

Quản lý sửng sốt, quay đầu lại nhìn người đàn ông đáng thương, không có nhiều thời gian suy tính vội vàng bảo nhân viên an ninh tới, kéo người đàn ông kia đi ra ngoài. Sau đó lại nói xin lỗi với Nhiếp Tử Phong, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, lúc này anh ta mới rời đi.

Người đàn ông kia bị kéo đi, mọi chuyện coi như đã kết thúc. Dĩ nhiên người cao hứng nhất vẫn là Lạc Thuần.

"Xin lỗi, đã khiến anh lo lắng..." Lạc Thuần cắn môi cúi đầu xuống. Bỗng dưng, cô ta nhớ tới điều gì đó theo trực giác nhìn về phía chân cuả anh, trong nháy mắt trừng to đôi mắt lên, lúc này mới ý thức được một vấn đề.

Anh… Anh có thể đứng lên được!

Một tia sáng lạnh lẽo chợt loé lên trong đôi mắt của Lạc Thuần, nhất thời ánh mắt trở nên kiên định.

“Đây không phải là lỗi của em.” Nhiếp Tử Phong nhẹ nhàng nâng cằm của cô ta lên, dịu dàng nhìn cô ta, lau đi những vệt nước mắt còn loang lổ. “Em không cần thiết phải nói lời xin lỗi, biết không?”

"Vâng." Đối mặt với khuôn mặt điển trai của anh, Lạc Thuần không khỏi cảm thấy áy náy, trong nháy mắt đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Cô ta không khỏi suy nghĩ, người đàn ông hoàn mỹ như vậy nếu chỉ thuộc về một mình cô ta thì tốt biết bao...

Hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào ngũ quan của cô ta, Nhiếp Tử Phong khẽ cười một tiếng, sau đó cúi người hôn lên cánh môi kiều diễm của cô ta. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.

Đang lúc Lạc Thuần bị nụ hôn của anh làm cho kinh hoảng quên không biết phản ứng như thế nào, thì cô ta nghe thấy Nhiếp Tử Phong cười khẽ một tiếng, sau đó nói thật nhỏ: “Ngoan ngoãn đứng đây chờ anh một chút được không? Anh đi thay quần áo rồi ra ngay, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.”

“…Vâng.”

Thật vất vả mới phản ứng được, dưới ánh mắt dịu dàng của anh Lạc Thuần gật đầu một cái, cho đến khi bóng dáng của anh biến mất bên trong phòng thay đồ, nhất thời trên khuôn mặt của cô ta cũng đỏ ửng lên. Die nd da nl e q uuydo n.

Anh đã hôn cô, anh đã hôn cô! Trong đầu chỉ có bốn chữ này, cô ta không còn nghĩ tới bất cứ chuyện nào khác nữa. Đưa tay lên vuốt ve đôi môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, cô ta mừng rỡ không thể kiềm chế được. Nhìn cửa phòng thay đồ đóng lại, một giây này cô ta nghe thấy tim mình đập thình thịch.

Coi như anh coi mình là người thế thân thì có làm sao? Đợi đến khi đã xác định kết quả, cô còn sợ anh không chịu trách nhiệm với mình sao?! Chỉ cần kết quả thuộc về cô, mọi chuyện không phải là xong hết rồi sao?!

Nghĩ tới đây, khoé miệng của Lạc Thuần nở một nụ cười giảo hoạt. Ngay đúng lúc này, có một tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong túi xách, cô ta không kiên nhẫn, nhìn thoáng cái tên hiển thị trên màn hình, lập tức giả bộ bày ra bộ mặt vui vẻ, sau đó đi nhận cuộc gọi.



Nhiếp Tử Vũ ngồi một lát ở bên ngoài hành lang của cửa hàng, nhưng mà mãi không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong đâu. Lại xấu hổ vòng quay trở lại, nhưng mà lúc quay lại cô thấy rất kỳ lạ, mọi người ở trong cửa hàng dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn cô, khiến cả người cô không được tự nhiên. Die nd da nl e q uuydo n.

Cô đi tới trước phong thay đồ để đợi, nhưng mà cuối cùng sốt ruột không chịu được nên đã tiến lên để gõ cửa. “Chưa xong nữa à?”

Cô vừa nói dứt lời, thì đồng thời cửa phòng thay đồ cũng được mở ra.

“Bảo bối, em không kiên nhẫn được nữa sao?” Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, đưa tay ôm eo nhỏ không đầy nắm tay của cô, không để ý còn có những người khác ở đây, cúi xuống hôn lên cái trán của cô, hỏi: “Sao rồi? Tâm trạng đã tốt hơn chưa? Hết khó chịu rồi chứ.”

“Hả?” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. “Rốt cuộc anh đang nói…” Ánh mắt của cô nhìn xuống, đột nhiên chú ý thấy anh không hề thay quần áo, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại.

"Này! Anh nhất định không chịu thay sao?” Mè nheo lâu như vậy mà cuối cùng lại không chịu thay, báo hại cô chờ ở ngoài kia lâu như vậy! Rốt cục thì người đàn ông này đang làm cái gì vậy chứ!

“Thay? Em nói là chiếc áo sơ mi ẻo lả đó sao? Không phải anh vừa mới thay ra hay sao? Em không thấy?” Nhất thời nét mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên suy sụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.