Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 50




Thật ra là hôm nay chúng nó không có lịch diễn, lịch học cũng không luôn nên cả 3 đôi quyết định ở nhà chơi cho khỏe. Dù gì thời tiết cũng chuyển sang mùa đông rồi, ra ngoài đường rất lạnh nên ở nhà là biện pháp tốt nhất. Bây giờ đang là 7.00 sáng. Tại 1 căn phòng nằm phía bên phải tầng 2, Hiền đang ngồi khoanh chân trên giường dán mắt vào chiếc lattop xem 1 bộ phim tình cảm Hàn Quốc lãng mạn. Nguyên ngồi bên cạnh chỉ chăm chú chơi game. Trên giường, có ít nhất là 8 gói bim bim loại to (==")- Á á, hay quá_ quả thực là phim đang đến đoạn cao trào, Hiền hét um lên ôm chặt chiếc gối ôm

Nguyên thấy thế nheo mắt nhìn Hiền

- Trời ơi công chúa của tôi ơi, có thế thôi mà em cũng phải la um sùm lên

Quay ngoắt 90 độ, ánh mắt sắc bén như muốn giết người của Hiền quét qua Nguyên 1 cái

- Anh không biết thì trật tự

Phồng má lên nhìn Hiền, muốn bình yên thì tốt nhất anh nên nhịn cô 1 chút, tính khí của Hiền luôn thay đổi thất thường. Thôi, dù gì thì cũng là tính cách anh thích nhất của cô, lúc an tĩnh, lúc hoạt bát

Thật sự phim đang tới lúc cao trào nhất rồi, nam chính chuẩn bị hôn nữ chính với tốc độ chậm chậm

- Á á, hôn đi, hôn đi, hôn đi_ Hiền ngồi ôm cái gối luôn miệng hô " hôn đi", cô chú ý vào màn hình không chớp mắt và đương nhiên cảnh nam chính và nữ chính hôn môi là cảnh người ta mong chờ nhất rồi

Và........................sau đó....................khi nam chính và nữ chính chỉ còn cách nhau 1cm thì........................... ( chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy nhỉ?)

Hiền đang xem phim thì bỗng chiếc gối trong tay Hiền bị túm lấy và vứt xuống dưới giường, mới hồi nãy khuôn mặt của cô còn đang hướng lên màn hình cơ mà, sao bây giờ lại quay về phía Nguyên, còn nữa..............CÁI GÌ THẾ NÀY, ANH ĐANG HÔN CÔ KÌA

Trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nguyên đang nhắm mắt hôn mình. Nụ hôn tuy nhẹ nhàng thôi nhưng người Hiền sao nóng ran lên rồi thế kia

Một lúc sau, Hiền chợt nhận ra tình huống cơ hồ là có chút ma mị liền đẩy Nguyên ra

- Anh làm cái gì thế Nguyên

Mỉm cười nhìn Hiền, Nguyên lại trở về tư thế cũ cầm điện thoại tiếp tục chơi, bỏ mặc Hiền đang ngơ ngơ toàn tập

- Em không nhớ sao, mới hồi này em nói " hôn đi, hôn đi" còn gì

Ê khoan đã, cái đó là Hiền nói nam chính, nữ chính trong phim hôn đi cơ mà, anh lại hiểu nhầm cái gì rồi?

- Ơ này.......em........

- Dừng_ Nguyên giơ bàn tay ý muốn Hiền tốt nhất đừng nên nói gì nữa_ em xem phim tiếp đi

- Ờm.........ờ_ nghe lời Nguyên, Hiền quay lại xem phim nhưng thực chất giờ đây cô xem phim chẳng tiếp thu được gì hết còn người ngồi đằng sau cứ thế cười thầm

___________________________________________________

Quỳnh sáng dậy tập thể dục 1 hồi, mồ hôi cũng đã ướt đẫm người nên quyết định đi tắm vào buổi sáng. Vắt chiếc khăn trắng trên vai, Quỳnh bước vào nhà tắm khóa trái cửa. Tiếng nước bắt đầu xả xuống, vì nhỏ đang tắm nước nóng nên khói bốc lên nghi ngút, mái tóc bị 1 vài giọt nước bắn lên nhìn càng quyến rũ. Sau khi tắm xong, tính đưa tay lên lấy quần áo thì............................ƠI TRỜI ƠI

Thực ra Quỳnh quên mang quần áo vào rồi, làm sao bây giờ, quần áo cũ thì ướt hết rồi. Cũng còn may là ngoài kia không có ai. Đánh liều, Quỳnh quấn chiếc khăn tắm trắng bước ra ngoài lấy quần áo

Và rồi.................... số nhọ

TRỜI ƠI, THIÊN VÀO PHÒNG QUỲNH TỪ LÚC NÀO THẾ KIA!

Chả là anh đang đi ngang qua phòng Quỳnh, thấy phòng mở mà điện thoại trên bàn của Quỳnh thì rung, mãi mà chẳng thấy Quỳnh ra nghe máy. Bất quá Thiên phải vào, thì ra là mẹ nhỏ gọi. Buông điện thoại xuống thì nhìn thấy chiếc móc khóa Kuma ở trên bàn, nở 1 nụ cười Thiên ngồi xuống chiếc ghế xoay cầm móc khóa lên ngắm nghía. Bỗng có 1 tiếng động làm anh giật mình. Là Quỳnh đang mở cửa phòng tắm, nhỏ đang nắm 1 góc khăn tắm trước ngực đang lén lút bước ra từ phòng tắm. Tạm thời là nhỏ chưa có để ý đến anh ( nếu các bạn muốn biết Quỳnh lén lút như thế nào thì cứ tưởng tượng ra tên trộm đang lén lút ý)

Nghe tiếng động, anh xoay ghế nhìn nhỏ, nhỏ cũng bắt gặp anh rồi. Ầy, tình huống kiểu gì thế này

- Áááááááá_ nhỏ hét ầm phòng lên, ôi trời ơi, sau vụ này thì mặt mũi Quỳnh để đi đâu

Tiếng hét quá to rồi, bất giác Thiên đưa tay lên bịt tai lại

Cứ thế ít nhất Quỳnh phải hét hết 1 phút

- ANH THIÊN, ANH LÀM GÌ Ở ĐÂY THẾ NÀY

Thật sự là..............bộ dạng này của Quỳnh.............sặc.........sắp không chịu nổi rồi

Nói thật là khi nhìn thấy Quỳnh trong tình trạng như thế này trong lòng anh cũng xẹt qua 1 ý cười nhưng khi nhìn đến...........đôi chân dài kia, xương quai xanh nữa, chiếc cổ trắng ngần.......trời ơi anh bị bất động rồi, không còn sức để đứng lên mà đi ra ngoài nữa. Nuốt nước bọt xuống dưới, anh dùng hết sức còn lại xoay ghế quay đi, không nhìn nữa

" Haizzzzzzz, cái gì thế này" suy nghĩ trách móc của Quỳnh

- Em mau mặc đồ vào đi

Thấy anh nói thế, nhỏ vội vàng mở tủ lấy đại chiếc váy xòe rồi lao nhanh vào nhà tắm thở gấp

- Ơi trời ơi, làm sao đây_ Quỳnh 1 tay ôm váy, 1 tay đấm mạnh vào tường

Quỳnh không biết rằng ở ngoài kia, Thiên đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi ngực rồi, sống ngần ấy năm rồi, lần đầu tiên anh biết thế nào vóc dáng của người con gái khi...............ơ ơ thôi thôi, bỏ đi. Anh là cao lãnh, không được suy nghĩ lung tung

_________________________________________

Lại nói đến nó đi. Cũng chỉ vì hôm nay được nghỉ mà lại vào mùa đông. Không gì sướng hơn khi nằm ủ mình trong chăn

Khải thấy nó mãi chưa dậy, cầm điện thoại gọi cả chục lần mà Phương không nghe máy. Ai biết ở bên kia, nó đang bực mình vì có người phá giấc ngủ của nó, xém chút nữa là nó cầm cái điện thoại văng đi rồi. Uể oải bò dậy, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù đi vào làm vệ sinh cá nhân. Khi bước ra, nó đã thấy Khải ngồi trên giường nó từ bao giờ

- Này, sao anh gọi mà em không thèm bắt máy lấy 1 lần vậy?_ Khải bực mình nhìn nó

- Em muốn ngủ mà

- Em có biết mấy giờ rồi không?

- 9h sáng, nhưng hôm nay được nghỉ mà anh

Phương cầm cốc nước chuẩn bị đưa lên miệng uống thì.....................

" Choang"_ nó làm rơi li nước trên tay xuống sàn

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, nhện nhện ( nó là người rất sợ nhện, ai quên rồi thì đọc lại

Cùng lúc đó, Khải thấy nó đánh vỡ cốc thì tự nhiên bật dậy, tính đi ra chỗ nó xem thế nào nhưng khi chưa bước được 1 bước thì nó đã ôm chầm lấy anh và cả 2 ngã xuống giường

- A

Nó ngẩng mặt lên nhìn thấy mình đang đè anh ở phía dưới. Nó sợ nhện, chưa có ý định đứng lên vì biết đâu cái thứ 8 chân kia đang bò lồm cồm dưới sàn. Tuấn Khải thấy nó vậy không khỏi nhịn cười

- Phương này!_ Anh đưa hai tay vòng lên sau đầu làm cái gối, còn nó thì vẫn đang bám chắc trên ngực của anh

- Cái gì?_ Nó nhíu mày nhìn anh rồi quay đầu nhìn lại dưới sàn xem con vật kinh khủng kia đã đi chưa

- Em có cảm thấy tư thế này rất ám muội không?_ Khải nhìn nó với 1 khuôn mặt đểu không thể đểu hơn được nữa

- Ám cái đầu anh ý, chỉ là em sợ quá thôi..........ê đừng nói là trong đầu anh đang suy nghĩ linh tinh đấy nhá_ nó lườm lườm anh, ánh mắt dò xét

- Vậy em nghĩ sao

- Anh.........anh là đồ biến thái, dê........_ nó đang chuẩn bị đứng dậy thì anh túm lấy tay nó kéo lại

- Nghe anh nói đây, con trai đa số mặt rất dày, máu dê và biến thái luôn có sẵn, em không biết hay sao? Đúng là anh có khác với mọi người, anh khác vì anh là 1 nhân vật nổi tiếng nhưng anh cũng chỉ là 1 người con trai bình thường thôi nên không thể không nói anh không biến thái được a

( bằng chứng duy nhất thể hiện sự biến thái trong thực tế của Khải là............e hèm, ai là cỏ cũng đã 1 thời biết đến con số do Khải nói, đó là 21193. Con số này được Khải giải nghĩa như sau: 2 người cùng làm 1 việc trong 1 giờ và 9 tháng sau có thêm người thứ 3 (=="). Tác giả nói đúng chứ hahaha)

- Anh.......vô sỉ, buông ra

Nó đẩy anh đứng dậy, vẫn trong cái tư thế phòng thủ con nhện gớm ghiếc kia.

Khải cũng đứng dậy, cười nhẹ 1 cái rồi...................

" chụt"

Bộ dạng Phương lúc này đáng yêu quá mà, bất kì 1 người con trai nào cũng không kìm được đâu, Khải cũng vậy thôi, trước khi về phòng, anh còn nhanh nhẹn thơm lên má nó 1 cái mỉm cười nhìn nó rồi mới đi, bỏ mặc nó đang ôm má anh vừa hôn với 1 tâm trạng bực bội hết sức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.