Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 49




Bên trong xe có hai người đàn ông ngồi đó.



Người đàn ông mặc bộ quần áo Armani màu vàng nhạt kia nhìn về phía Hạ Thược vừa biến mất, nhìn mà tinh thần vô cùng vui vẻ, vỗ tay khen: “Tốt! Thân thủ nhanh nhẹn, hạ chiêu lưu loát, đúng là người đã luyện công phu. Ba tên kia cũng coi như vận khí tốt, đối phương thủ hạ lưu tình, nếu không chỉ nhìn kỹ năng vừa rồi, đủ để cho bọn họ nằm lại bệnh viện nửa năm đến một năm. A, thật là thú vị. Nhìn tuổi không lớn, không ngờ một nơi nho nhỏ như Đông thị này thôi, còn tàng long ngọa hổ”.



Người đàn ông kia gần như dán mặt vào kính xe, ngón tay thon dài được ráng chiều nhuộm trơn bóng mượt mà, vừa thấy liền biết bình thường bảo dưỡng vô cùng tốt, thân phận không giàu thì cũng quyền quý, nhưng động tác tùy ý của hắn lại thấy không có chút liên quan nào tới thân phận của hắn vậy.



“Nhân ngoại hữu nhân”.



Lúc này, một giọng nói lạnh lùng mà trầm thấp từ bên cạnh truyền tới.



Giọng nói này nói là lạnh, không bằng nói là hờ hững, mang theo lạnh, nghe không ra một chút cảm xúc lên xuống, bên trong xe u tối bất thình lình lại vang lên một giọng nói như vậy, người nào nhát gan không chừng có thể bị dọa ra bệnh.



Nghe thấy tiếng nói này, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú kia rõ ràng là sửng sốt, nhanh chóng quay đầu, “Cuối cùng cậu cũng mở miệng ! Muốn nghe cậu nói một câu thật đúng là không dễ, cả một đường tớ buồn sắp chết rồi!”



Ánh mắt người đàn ông kia tỏa sáng, thực vui sướng, thực hưng phấn, “Cậu hứng thú với thân thủ cô nhóc vừa rồi sao? Nếu không sao cậu lại có thể mở miệng nói chuyện được chứ? Ai, tớ bảo cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi, cũng đã có lúc nhìn con gái rồi?”



Anh ta quay đầu lại nhìn ngõ nhỏ đối diện, bóng dáng Hạ Thược đã sớm không thấy, anh ta lại vẫn vuốt cằm suy tư, giống như có điểm lảm nhảm, “Tuổi có phải là nhỏ quá hay không? Tuổi này mà lừa tới tay, còn phải để trong nhà nuôi vài năm, tuy rằng đó cũng là điểm thú vị khác, nhưng tớ vẫn thích phụ nữ thành thục hơn, ngực lớn, hiểu chuyện, phong tình vạn chủng. Chậc chậc, thật không ngờ là khẩu vị của cậu lại như vậy … Trách không được mấy năm nay cậu vẫn cô đơn một mình …”



Anh ta vẫn cứ tự mình nói một mình, người đàn ông bên cạnh làm như không hề nghe thấy những lời của anh ta, vẫn chỉ cúi đầu, trong xe hơi tối nên không thấy rõ mặt mày anh ta lắm, lại có thể thấy anh ta mở lòng bàn tay ra nhìn, trong đó là một vật trang sức giống như ngọc hồ lô.



Giờ này khắc này, nếu Hạ Thược ở trong này, nhất định cô sẽ rất kinh ngạc.



Bởi vì chiếc hồ lô ngọc này cũng là được điêu khắc từ dương chi bạch ngọc, cả vật thể tỏa ra khí kim cát, đúng là một pháp khí!



Mà pháp khí này, bất luận là hình dạng, hay là kích thước, đều giống như đúc chiếc hồ lô năm ấy cô bái sư Đường Tôn Bá đưa cho cô!



Không biết qua bao lâu, người đàn ông bên cạnh cũng đưa mắt nhìn chiếc hồ lô nhỏ kia, lập tức ngừng huyên náo, chỉ là nhìn trong chốc lát, liền thở dài, nói với lái xe: “Lái xe đi, làm chính sự quan trọng hơn”.



Cửa kính xe chậm rãi nâng lên, xe dần dần nhanh chóng rời khỏi con đường đối diện ngõ nhỏ.



Khi cửa kính vừa mới được kéo lên, mơ hồ nghe thấy tiếng của anh chàng kia vang lên, “Nếu lúc này vẫn không tìm thấy, cậu nên quay về nhậm chức đi. Quân khu hay là tỉnh ủy, tùy cậu đấy. Nhiệm vụ lão thủ trưởng giao cho, nếu tớ mà vẫn không khuyên được cậu, trở về sẽ chờ lão gia nhà tớ răn dạy đi”.





Chuyện xảy ra ở trong chiếc xe đối diện ngõ nhỏ đó, Hạ Thược cũng không biết. Ngày hôm lại chính là cuối tuần, được nghỉ học, cô liền quay về quê lên núi làm bạn với sư phụ. Kết quả lại phát hiện Đường Tôn Bá một bộ xúc động bùi ngùi, vừa tới trưa liền lại thở dài một hơi.



“Sư phụ, có phải bạn cũ của lão nhân gia ngài lại muốn tới sao, có cần con bói một quẻ cho thầy nữa không?” Hạ Thược bưng đĩa hoa quả lại đây, đặt trên bàn đá dưới tàng cây lựu ở sân, cười trêu đùa Đường Tôn Bá.



Đường Tôn Bá trừng mắt cô một cái, cười khoát tay chặn lại, “Không cần. Lão nhân gia ta cũng coi như bảo đao chưa lão, thiên cơ nơi này vốn hỗn loạn, nếu ta muốn nó không tìm được, nó sẽ không tìm ra”.



“Nó? Sư phụ nói ‘nó’, là ai?” Hạ Thược chống má nhìn ông, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng lo lắng. Việc quá khứ của sư phụ, đến bây giờ ông vẫn không nói cho cô, sư phụ càng là không nói, cô lại càng lo lắng. Tổng cảm thấy chuyện ông giấu diếm nhất định là không đơn giản.



Ông thở dài, khoanh tay nhìn về phương xa, ngữ khí hoài niệm, tiếng nói không lớn, lại rõ ràng truyền đến, “Thằng nhóc kia hiện tại tính ra chắc cũng phải hai mươi lăm rồi? Dựa theo bối phận, hắn chính là sư huynh của con”.



“…”



Hạ Thược hơn nửa ngày không phản ứng lại đây, chờ phục hồi tinh thần lại, một người vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt như cô, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Sư huynh? Từ khi nào mà con lại có sư huynh vậy?”



Đường Tôn Bá cười, trên mặt lộ ra biểu tình hoài niệm, “Thời gian sư huynh con đi theo ta so với con cũng dài hơn! Lúc nó ba tuổi đã theo ta học Huyền Môn thuật pháp, chính là kỳ tài trong kỳ môn trận pháp! Năm nó mười lăm tuổi thầy trò liền tách ra, sau lại… Ai! Mấy năm nay, lấy tính tình thằng bé kia, chỉ sợ là đi tìm ta thực khổ”.



Đường Tôn Bá vẫy vẫy tay, thở dài, thoạt nhìn như là không muốn nói nữa.



Hạ Thược cũng cũng nhân những lời này nghĩ lại những điều Đường Tôn Bá gặp được trong quá khứ, bảy năm trước sư phụ tới ngọn núi này ở lại, ông nói lúc trước ông ở Hong Kong, nhưng ông gặp phải chuyện gì đó mới dẫn đến hai chân bị tàn tật? Ông vẫn không chịu nói cho mình biết, tuy rằng cô luôn nhẫn nại chờ ông tự mình mở miệng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.



“Chuyện của sư huynh, sao cho tới bây giờ sư phụ không nói cho con?” Hạ Thược thử thăm dò hỏi thăm, dù sao lúc trước cô vẫn luôn nghĩ mình là đồ nhi duy nhất của sư phụ, hôm nay bỗng nhiên nghe nói còn có một vị sư huynh, hiếm khi thấy cô lại có lòng tò mò. Khó tránh khỏi muốn biết sư huynh của mình là người thế nào, có thể có cơ duyên gặp một lần hay không .



“Vi sư không nói cho con, là vì còn chưa đến lúc con cần biết”. Đường Tôn Bá quay người lại, nhìn Hạ Thược bằng ánh mắt từ ái, “Qua hai năm nữa đi, hiện tại nói với con, cũng không có lợi gì cho con”.



Nếu Đường Tôn Bá đã nói như vậy, mặc dù trong lòng Hạ Thược vẫn còn nghi hoặc, cũng chỉ đành tôn trọng ý của sư phụ.



Lúc này cô cũng không có hỏi lại nữa, hai thầy trò lại giống như bình thường ngồi xuống luyện khí, nghiên tập Huyền Học dịch lý, giờ cơm Hạ Thược xuống bếp xào nấu hai món ăn sở trường, hai thầy trò sinh hoạt trong núi vô cùng yên tĩnh mà an vui.



Đến chạng vạng chủ nhật, bởi vì thứ hai còn phải đi học, Hạ Thược mới quay về nhà tại Đông thị.



Nhưng vừa vào cửa, lại thấy mẹ Lý Quyên vừa buông điện thoại, vẻ mặt kinh hoảng muốn ra ngoài. Vừa vặn Hạ Thược mở cửa tiến vào, thiếu chút nữa thì đụng vào mẹ không nói, lại thấy đôi mắt mẹ đỏ bừng.



Hạ Thược lập tức hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”



Lý Quyên vừa thấy con gái đã về, nước mắt liền rơi xuống, khóc nói: “Mẹ cũng không biết, vừa rồi đồng nghiệp cùng đơn vị cha con gọi tới, nói là lúc tan tầm, ba con đột nhiên bị mấy tên côn đồ đánh, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện rồi!”



~ Hết chương 41 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.