Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 37




Ân Thứ từ trong phòng tắm bước ra thì thấy Tề Dịch nằm trên giường vừa bấm xem ảnh chụp trong máy, vừa cười ngây ngô.

Anh đi qua, dùng dư quang quét vài lần, không cần đoán cũng biết Tề Dịch đang cười mình. Anh từ nhỏ đã không ăn ảnh, ảnh chụp ra chả khác gì hình thờ, thực đáng sợ.

Ân Thứ do dự một hồi, vẫn mở miệng: “Cho tôi xem.”

Tuy ‘di ảnh’ của anh thực không đáng xem, nhưng ‘ảnh đẹp’ của Tề Dịch thì anh vẫn không muốn bỏ qua.

“Này.” Tề Dịch đưa máy chụp hình qua.

Trên màn hình là bức ảnh chụp chung của hai người, Ân Thứ kinh ngạc phát hiện bức ảnh này cư nhiên bình thường ngoài ý muốn, không chỉ bình thường, hơn nữa còn đặc biệt hài hòa. Tề Dịch choàng vai anh, hướng về phía màn ảnh lộ ra nụ cười sáng lạn, mà anh thì đang nghiêng đầu nhìn cậu, hai người đắm chìm trong ánh sáng lờ mờ, không khí ấm áp mà bình thản.

Chẳng lẽ anh rốt cuộc cũng có thể chụp ra những bức ảnh theo thẩm mỹ đại chúng?

Ân Thứ tiếp tục kéo xuống, bức thứ hai cùng thứ ba đều là Tề Dịch lôi kéo mình không tình nguyện mà chụp, bức thứ tư là cậu bị anh kéo vào lòng, bức thứ năm là cảnh anh hôn lên trán cậu.

Ân Thứ lẳng lặng nhìn bức hình, trở lại cảm giác khi đó, một cảm giác thỏa mãn khó có thể nói thành lời.

Anh cùng Tề Dịch không thể xứng hơn được nữa! Một người suất tới thiên lý khó dung, một người tuấn mỹ không gì sánh bằng. Trước kia sở dĩ chụp không tốt, rất có thể là vì ánh sáng cùng tâm tình của anh!

Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia sung sướng, nhìn Tề Dịch, yên lặng nắm chặt nắm tay: nhất định phải nhanh chóng bắt được cậu!

Hưng trí dạt dào tiếp tục lật xem, động tác hơi khựng lại, một cỗ khí tối tăm ập thẳng tới. Bức này, biểu tình anh mơ hồ đứng trên ngọn núi trông về phía xa, cảnh sắc xung quanh ảm đạm, bên người hệt như có gió âm thổi qua thành lờ mờ, khung cảnh cốn tráng lệ liền sinh ra hiệu quả ma quái.

Ân Thứ trở về trước một chút, ảnh chung của anh cùng Tề Dịch thực tốt đẹp, trở lại bức hình phía sau, Ân Thứ không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

Rõ ràng là chụp từ một máy, hiệu quả sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Xem ra vấn đề không phải hoàn cảnh cùng máy chụp, mà bởi vì bên cạnh anh có Tề Dịch. Tề Dịch tựa như một vật sáng, xua tan đi tất cả bóng ma bao phủ trên người anh.

Ân Thứ giương mắt đánh giá Tề Dịch đang nằm nghịch điện thoại trên giường, ánh mắt thâm trầm mà chuyên chú.

Sáng sớm hôm sau, Tề Dịch cùng Ân Thứ thu thập hành lý, chuẩn bị bắt xe tới Bích Lạc cổ trấn.

“Hóa ra hai anh cũng tới Bích Lạc cổ trấn.” Lúc lên xe, vừa lúc gặp nhóm sinh viên đêm qua.

“Thực trùng hợp.” Tề Dịch cười cười.

“Tôi gọi là ‘Dương Tư Vân’, chào hai anh.” Cậu bé tóc nâu nhiệt tình hướng hai người giới thiệu nhóm đồng bạn của mình.

Cậu bé nhã nhặn gọi là Đông Vũ, cậu bé vóc dáng cao lớn gọi là Thi Hạo, cô bé tóc xoăn là An Lâm, còn cô bé nhỏ xinh là Tiểu Vi, cả năm người đều là sinh viên đại học khoa nhiếp ảnh, vì muốn chụp những bức ảnh dân gian nên rủ nhau tới J thành du lịch.

Cả đám người dọc theo đường đi nói nói cười cười, hưng phấn dạt dào.

Lúc này, Đông Vũ đột nhiên nhắc tới chuyện tối qua: “Hôm qua tuy tụi em không bắt bus đêm tới cổ trấn, bất quá có ba người hỏi em chiếc bus kia, phỏng chừng bọn họ đi rồi a.”

“Cái gì?” Tề Dịch cả kinh: “Sau bọn em, lại có ba người khác đón chiếc bus kia à?”

Đông Vũ gật đầu.

“Bọn em không nhắc nhở bọn họ sao?”

Dương Tư Vân gãi gãi đầu: “Bọn họ chỉ hỏi mấy câu liền đi, tụi em cũng không tiện giữ lại.”

Tề Dịch nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quỷ khí trên người tên tài xế kia tuy không có huyết sắc nhưng lại tràn đầy oán khí, hiển nhiên đã lừa gạt không ít người, nói không chừng chính là một trong số thủ phạm của những vụ mất tích gần đây. Bất quá quỷ khí không thể giúp Tề Dịch nhìn ra đối phương cụ thể đã làm chuyện gì, cho nên cậu không thể tùy tiện báo nguy, tránh đả thảo kinh xà.

Lần trước ở nhà hàng gặp được tên hung đồ kia cũng vậy, trực giác mách bảo cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không rất có thể sẽ tạo thành thương vong rất lớn.

Cậu vốn nghĩ tối qua mình ngăn cản năm sinh viên này thì sẽ không có việc gì, nào ngờ lại hại ba người khác. Không gặp mặt qua nên Tề Dịch không thể phán đoán bọn họ gặp phải mức độ nguy hiểm nào, căn cứ theo tình huống của năm sinh viên này thì trong khoảng thời gian ngắn, ba người kia chỉ sợ phải chịu tội không ít, cấp bậc nguy hiểm cũng theo đó mà tăng lên. Đương nhiên, nếu may mắn, cũng có thể có một đường sống.

“Di, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Tư Vân ló đầu nhìn tới phía trước, chỉ thấy cách bọn họ tầm bốn trăm mét có đậu một chiếc xe cảnh sát, trên đường có đặt thanh chắn, mà khoảng giữa có nằm một người, xung quanh là vài JC cùng hơn mười người qua đường vây xem.

“Đụng xe à?” An Lâm tùy ý nói.

“Hẳn không phải, không nhìn thấy chiếc xe nào cả.”

Tài xế thả chậm tốc độ, chuẩn bị vòng qua thanh chắn, đúng lúc này, Đông Vũ đột nhiên lên tiếng: “Từ từ, dừng xe! Mau dừng xe.”

Tài xế nghi hoặc dừng xe bus ở ven đường, Đông Vũ bảo ông mở cửa, sau đó nói với đám bạn: “Người nọ nhìn có chút quen mắt, chúng ta mau xuống xem thử đi.”

Mọi người lật đật bước xuống, Tề Dịch cùng Ân Thứ cũng đi theo.

Người đàn ông nằm dưới đất khoảng hai lăm hai sáu tuổi, người đầy máu, ý thức mơ hồ, một chân bị gãy nát nghiêm trọng, lộ ra trạng thái vặn vẹo dị thường.

Ân? Tề Dịch phát hiện trên người người này mang theo một tia quỷ khí quen thuộc, trong đen có chút chết chóc, này là quỷ khí thuộc về Ân Thứ.

Cậu quay đầu nhìn Ân Thứ, lại nhìn thấy năm sinh viên kia sắc mặt đã trắng bệch.

“Bọn em làm sao vậy?” Tề Dịch hỏi.

“Người này, người này chính là một trong ba người tụi em gặp hôm qua.” Dương Tư Vân run run trả lời.

“Đúng vậy, chính là anh ta.” Thi Hạo lạnh giọng tiếp lời.

Tiểu Vi hoảng sợ hỏi: “Bọn họ gặp phải chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ chiếc bus tối qua thật sự có vấn đề?” Đông Vũ nhíu mày.

Một JC tựa hồ nghe thấy bọn họ nói chuyện, bước qua hỏi: “Các cậu nhận thức người bị thương này sao? Có thể nói những gì các cậu biết cho tôi không?”

Mọi người bị gọi vào một bên, bắt đầu kể lại chuyện phát sinh đêm qua.

Tề Dịch không ngờ người bị thương này lại là một trong ba người kia. Cậu nhìn nhìn xung quanh, dấu vết bánh xe thực hỗn loạn, kẻ bắt cóc tựa hồ bỏ chạy rất vội, cũng không biết khi ấy đã xảy ra biến cố gì. Bằng không cho dù là thi thể, chúng cũng không có khả năng lưu lại, càng miễn bàn là một người còn sống.

Xem bộ dáng người này, tuy bị thương nghiêm trọng nhưng hẳn không có nguy hiểm tới sinh mạng, so ra, hai người kia chỉ sợ không may mắn như vậy.

Chính là trên người người này sao lại dính quỷ khí của Ân Thứ? Chẳng lẽ lúc mình không chú ý tối qua, Ân Thứ đã phóng ‘vận rủi’ vào tên tài xế kia, làm trên đường phát sinh biến cố, sau đó quỷ khí liền từ tài xế chuyển dời lên người bị hại?

Tề Dịch biết quỷ khí của Ân Thứ rất lợi hại, bất cứ kẻ nào bị anh nhớ thương đều bị vận rủi quấn thân. Người thường thì còn đỡ, nhiều lắm chỉ đụng chút xui xẻo nho nhỏ, nhưng nếu là người đang có sẵn quỷ khí thì hiệu quả sẽ khác. Quỷ khí trên người càng nồng đậm thì ảnh hưởng lại càng lớn.

Dù sao Ân Thứ cũng là vị thần xui xẻo có một không hai trong ngàn vạn người, là một sự tồn tại đáng sợ có thể phá hỏng nền hòa bình của thế giới.

Tề Dịch dùng ánh mắt kinh ngạc quét nhìn Ân Thứ ở bên cạnh, ẩn ẩn cảm thấy bản thân tựa hồ phát hiện một thần kỹ, về sau nếu gặp tai họa, chỉ cần làm cừu hận của Ân Thứ chuyển dời lên bọn họ là được, hãm hại người mà không lưu lại chút dấu vết nào a. Chuyện ‘tốt đẹp’ thì để cậu, còn ‘gây hấn’ thì cứ để Ân Thứ đi! Hợp tác thực khoái trá!

“Tề Dịch, Tề Dịch.” Đông Vũ gọi Tề Dịch Qua: “Hôm qua anh cũng ở đó, có manh mối nào khác cung cấp cho JC không?”

Tề Dịch giơ di động của mình lên: “Tôi có hình chụp.” Trước kia không tiện báo nguy, bất quá hiện giờ thì cứ thuận lý thành chương.

JC tiếp nhận điện thoại, vừa xem vừa hỏi: “Sao cậu lại nghĩ tới chuyện chụp hình?”

“Phòng ngừa vạn nhất mà thôi.” Tề Dịch nói lại lí do hôm qua mình bịa ra với Ân Thứ một lần.

JC khen ngợi: “Tính cảnh giác của cậu cao thật.” Ngã rẽ kia không có camera, bức hình này rất có thể sẽ trở thành mấu chốt phá án.

Năm sinh viên đồng loạt dùng ánh mắt kinh dị nhìn Tề Dịch, không có bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào, ai lại nghĩ tới việc chụp hình lại làm chứng cớ chứ? Người này cũng quá lợi hại đi, tiện tay liền chụp được manh mối quan trọng.

Vẻ mặt Tề Dịch thực bình thản, nếu không phải vì nhìn thấy quỷ khí, cậu làm sao nghĩ nhiều như vậy?

JC bảo Tề Dịch gửi bức ảnh qua cho mình, thuận tiện để lại số điện thoại liên lạc, sau đó liền để bọn họ rời đi, chỉ yêu cầu hai ngày này bọn họ đừng rời khỏi J thành để cảnh sát có thể liên lạc bất cứ lúc nào.

Tề Dịch không gửi qua bức ảnh tên hung đồ chụp được ở nhà hàng ngày đó, chờ vài ngày nữa giao cho Vô Định, để ngài ấy giao cho JC.

Một lần nữa lên xe bus, năm sinh viên đều lộ ra biểu tình kinh sợ.

“Lần này thật sự ít nhiều cũng nhờ Tề Dịch a.” An Lâm vỗ vỗ ngực nói: “Nếu tối qua chúng ta lên chiếc xe kia thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.”

“Đúng vậy, nguy hiểm thật, Tề Dịch, thật sự rất cám ơn anh.” Tiểu Vi cũng ngượng ngùng nói cám ơn.

Đông Vũ trầm giọng nói: “Chúng ta có thể tránh được thì hiển nhiên không tồi, nhưng ba người kia thì lại vì thế mà chịu tội, có thể nói là chúng ta đã gián tiếp hại họ, lúc ấy có thể nhắc nhở vài câu thì có lẽ không phát sinh chuyện thế này.”

Lúc này, một chiếc xe cứu thương rú còi lao phút qua, trong xe lâm vào một mảnh yên lặng.

“Bọn em không cần tự trách, tình huống có lẽ không tệ như vậy.” Tề Dịch mở miệng nói: “JC đã bắt đầu điều tra, căn cứ theo manh mối chúng ta cung cấp, nói không chừng rất nhanh có thể tìm được bọn họ.”

“Chỉ hi vọng là vậy.” Năm người khôi phục chút tinh thần, thành tâm cầu nguyện mấy chú JC có thể dốc sức, nhanh chóng quơ được kẻ bắt cóc.

Nhóm người không còn hưng phấn lúc đầu, xe bus một đường im ắng chạy tới Bích Lạc cổ trấn.

Tề Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thứ, thấp giọng hỏi: “Anh nắm tay tôi làm chi?”

“An ủi.” Ân Thứ trả lời.

“Tôi không cần an ủi.”

“Tôi cần.” Năm ngón tay siết lại, nắm thật chặt.

Tề Dịch: “…”

Có đôi khi thực không hiểu nổi hành vi của loại sinh vật như Ân Thứ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.