Style Vợ Đáng Yêu

Chương 6




“Thôi nào, cha ơi, nếu cha không nhanh lên thì chúng ta sẽ trễ mất,” Mac vui vẻ động viên cha khi cả gia đình tụ tập ở tiền sảnh ngôi nhà gỗ của cha mẹ nàng vào đên giáng sinh để mặc áo ấm và đội mũ, choàng khăn để chuẩn bị đi chơi vào buổi tối lạnh đầy tuyết. “Và cha cũng biết là mẹ ghét trễ như thế nào-“ Mac bỗng ngưng lại sự trêu đùa một cách bất ngờ khi mở cửa trước và thấy người đứng ở ngưỡng cửa, một bàn tay đeo găng của anh giơ lên khi anh chuẩn bị nhấn chuông cửa.

Ôi, lạy Chúa, là Jonas.

Mac cảm thấy màu sắc rút hết khỏi mặt nàng bên dưới cái mũ đỏ nàng đang đội. Hoàn toàn bị choáng váng khi Mac nhìn chằm chằm đầy định kiến vào sự kiên định không gì lay chuyển được trên mặt Jonas. Trong sự cau có giữa hai cặp lông mày của anh, nàng bắt gặp sự thận trọng thoáng qua trong mắt anh, miệng và quai hàm anh siết lại đầy thách thức.

Cái quái quỷ gì trên thế giới mà anh ta lại ở đây, trong tất cả các nơi?

“Jonas.” Những ngón tay đeo găng của Mac siết chặt đầy đau đớn trên cửa khi nàng liếm đôi môi hơi khô và tê cóng.

Anh hơi cúi đầu trước khi liếc nhìn tất cả mọi người tụ tập trong sảnh đằng sau nàng. “Anh nhận ra là em không chờ đợi anh nhưng- liệu anh có thể đi cùng gia đình em đến nhà thờ không?” anh hỏi khàn khàn.

“Em - vâng, tất nhiên,” Mac trả lời, suy nghĩ của nàng chạy đua khi nàngcố làm rõ sự hiện diện của Jonas ở đây.

Từ lúc gặp người đàn ông được đưa tới bởi “ông chủ” để lấy chiếc Jeep của nàng và sửa cái cửa sổ từ gần hai tuần trước, Mac đã không thấy hay nghe tin gì từ Jonas. Không gì cả. Không gọi điện. Không ngồi trên cầu thang bằng kim loại để đợi nàngvề. Chỉ trống rỗng…không có gì.

Nếu không có sự đau đớn liên tiếp trong tim nàng, và những kí ức sống động nàng có về lần làm tình của họ, Mac có lẽ gần như đã nghĩ là nàng đã tưởng tượng ra anh!

Hay đúng là nàng chỉ tưởng tượng ra anh ở đây?

Ảo giác có lẽ là một lý giải tốt!

Sau tất cả, Jonas đang ngồi trên một bãi biển ở đâu đó trên đảo Caribean uống những ly nước cao được trang trí bởi trái cây và những cây dù giấy đầy màu sắc, tất nhiên là với một cô nàng tóc vàng sát bên. Phải không?

“Xích ra chút nào, con yêu, hoặc chúng ta-Oh.” Mẹ của Mac tiến tới cắt ngang và nhìn chằm chằm vào Jonas với sự tò mò.

Không phải ảo giác rồi, vậy, Mac thừa nhận với một cơn dao động đầy lo lắng trong dạ dày. Jonas thật sự đứng ở ngưỡng cửa ngôi nhà gỗ của cha mẹ nàng lúc 11 giờ đêm vào đêm Giáng sinh.

Cái nhìn không hoàn toàn tin lắm trên gương mặt của Mac khi nàng mở cửa và thấy anh đứng ngoài có lẽ là rất hài hước nếu Jonas không cảm thấy bản thân sai lầm. nếu anh không thật sự hối tiếc về quyết định của mình đi tới Devon với cái ý nghĩ ngu ngốc là làm nàng ngạc nhiên. Nhưng khi anh cảm thấy cả hai điều đó thì anh không thấy sự ngượng ngùng trên gương mặt Mac là sự ít vững lòng nhất.

“Bà McGuire.” Anh đưa tay cho người phụ nữ mà, với mái tóc đen ngắn đầy bóng bẩy và đôi mắt màu khói, như là sự tương đồng với Mac rằng người phụ nữ đó không thể là ai khác hơn là mẹ của Mac. “Jonas Buchanan,” anh giải thích. “Cháu hy vọng cô không phiền khi cháu đến đường đột thế này và tham dự với gia đình của cô vào bữa tiệc kỉ niệm của Chúa vào nửa đêm ( Linh: Tra từ điển nó ra rứa á, nguyên tác là Midnight mass) ? Cháu là-“

“Một người bạn của con từ London,” Mac thêm vào nhanh chóng khi nàng đến đứng gần Jonas và quay mặt đối diện với gia đình, vòng tay nàng qua cánh tay anh, nhìn đầy vui vẻ trong áo khoác dài bên ngoài áo len đỏ và quần jean đen. “Em rất vui khi anh có thể đến, Jonas ạ,” nàng bảo đảm. “Mẹ, cha, đây là Jonas Buchanan. Jonas, cha mẹ em, Melly và Brian.”

Đưa cho hai người lớn tuổi nhà McGuire quyền của họ, họ không thấy ngạc nhiên khi thấy một người lạ đứng ở ngưỡng cửa nhà vào lúc 11 giờ trong đêm Giáng sinh, người cao và vẫn-mái-tóc-màu-xám-đẹp-trai Brian tiến tới bắt tay Jonas đầy nồng nhiệt. “Càng đông càng vui mà.” Ông đảm bảo với sự thành thật từ trái tim. “Tôi e là chúng ta sẽ trễ mất nên chúng ta sẽ có màn giới thiệu sau,” ông thêm vào với nụ cười đầy tiếc nuối với đám đông thành viên gia đình của Mac mà hiển nhiên là sắp sửa rời khỏi nhà để tới nhà thờ.

“Cháu có thể chở thêm ba người nữa cùng với Mac nếu cần thêm sự giúp đỡ,” Jonas đề nghị khi gia đình của Mac lộn xộn ở bên ngoài.

“Quá tốt rồi” bà Melly McGuire chấp nhận đầy ấm áp. “Bác không thể lái chiếc xe thứ hai lúc này và để có thể có một ly vang pha chế với bánh sau buổi chiêu đãi.”

Jonas đã lo lắng vài phút trước khi giúp Mac chở ba bà cô già đằng sau xe anh, nhưng anh nhận ra tất cả thời gian ánh mắt phức tạp của nàng đều chú ý tới anh.

Mac dừng lại trên con đường bị đóng băng. “Jonas, tại sao anh không ở một bãi biển nào đó ở Caribean?” Nàng nhắc nhở nhẹ nhàng.

Câu hỏi hay đấy.

Khi Jonas cảm thấy hai người họ ở riêng thì anh sẽ trả lời…

“Đừng bận tâm,” Mac gạt đi khi thấy sự ngập ngừng của Jonas, “Tất cả vấn đề là anh ở đây.”

Anh nhăn mày. “Vậy sao?”

“Ừ,” Mac trả lời đầy cứng rắn khi nàng thấy cha chuẩn bị ngồi vào sau xe anh và chờ để đi. “Chúng ta nên đi thôi,” nàng nói thành thật khi ngồi vào ghế hành khách trong chiếc Mercedes đen của Jonas.

Quanh họ là rất nhiều thành viên của gia đình Mac, hiển nhiên là không có cơ hội dành cho cuộc nói chuyện riêng tư giữa hai người họ khi họ đi quãng đường ngắn vào làng, tham dự vào nhà thờ được bao bọc bởi những cây nhựa ruồi được trang hoàng và thắp sáng bởi hàng tá nến, và sau đó là nói chuyện và thưởng thức ly vang và những miếng bánh.

Nhưng đó không có nghĩa là Mac không nhận thức được sự hiện diện của Jonas bên cạnh nàng mọi lúc. Nàng không bị đốt cháy bởi sự tò mò tại sao anh lại ở đây. Và nếu anh có ý định ở lại. Sự bắt đầu không chắc chắn của nàng lúc nhìn thấy anh một lần nữa không chuyển thành sự hy vọng.

Sự xoay chuyển không chắc chắn cùng với sự báo thù khi nàng và Jonas cuối cùng cũng ở một mình trong phòng khách của căn nhà gỗ sau 1 giờ sáng một chút, những người còn lại của Gia đình đã đi ngủ. Mẹ của nàng đã đề nghị, “cái nhà kho nhỏ vẫn còn trống nếu Jonas muốn ở lại đây hết kì nghỉ Giáng sinh…”

“Em đã cảnh cáo anh,” Mac thì thầm đầy tiếc nuối khi Jonas nhìn quanh căn phòng với hàng đống đồ vật trang trí giáng sinh lấp lánh và vô vàn và cây nặng trĩu những đồ trang trí và hàng tá quà bên dưới.

“Nó thật tuyệt vời,” Jonas thì thầm, cái nhìn của anh bao trùm cả phòng rồi nó trở lại Mac khi nàng băng qua phòng, bàn tay nàng siết lại đằng trước. “Cũng như gia đình của em. Anh- Mac, Anh muốn cảm ơn em vì món quà giáng sinh,” anh nói nhát gừng.

À.

Mac mỉm cười một chút. “Anh không cần phải lái xe cả quãng đường dài tới Devon vào đêm giáng sinh để là việc đó đâu,”

“Không”

Mac nhún vai. “Bên cạnh đó, em muốn cảm ơn anh vì tất cả sự giúp đỡ khi giúp sơn kho hàng và sửa cái cửa sổ chiếc xe jeep. Em nghĩ anh muốn treo nó ở đâu đó trong văn phòng anh? Có lẽ trong phòng tiếp tân cũng được? một bức chân dung của người đứng đầu Công ty xây dựng Buchanan.” Nàng nói không khách sáo.

“Một bức chân dung của Mary McGuire về người đứng đầu Công ty xây dựng Buchanan.” Jonas sửa lại nhẹ nhàng.

“À…vâng,” nàng thừa nhận đầy ngượng ngùng, “Nghĩ xem, nếu anh rơi vào khó khăn , anh có thể bán nó!” nàng thêm vào đầy đùa cợt.

Jonas đã bất ngờ khi một cái sọt bằng gỗ lớn được chuyển tới văn phòng của anh hai ngày trước, choáng váng khi anh mở lớp bọc và thấy bức chân dung ở trong. Kể cả khi, anh không cần nhìn vào chữ kí dưới đáy bên phải của bức tranh cũng biết đó là tác phẩm của Mac. Phong cách và cách sử dụng màu không thể nhầm lẫn được.

Đó là tại sao nàng lại vẽ nó tại nới đầu tiên mà Jonas muốn biết. ..

Hai tuần vừa rồi thật dài và khó khăn, cho Jonas. Và hàng triệu lý do. Yvonne Richards. Cha mẹ của anh. Nhưng trên tất cả, là bởi vì Mac.

Anh không thể gạt nàng ra khỏi tâm trí. Không phải khoảnh khắc nhỏ. Vẻ đẹp của nàng. Nụ cười của nàng. Sự ấm áp của nàng. Làn da mềm mại và như sa-tanh của nàng. Nước hoa của nàng.

Hai tuần vừa rồi Jonas đã nhớ và hồi tưởng lại mỗi khoảnh khắc anh ở bên nàng.

Như anh biết những điều này sẽ xảy ra, kí ức ve Mac lấp đầy ngày của anh và ám ảnh anh mỗi đêm.

“Anh không chắc anh có thể cho phép em tặng anh một món quà giá trị như thế đâu, đúng không?”

Má nàng hồng lên. “Em nghĩ đó là việc em tự quyết định, nhỉ?”

Và độ ấm của nàng nữa, Jonas thừa nhận đầy buồn bã, anh không thể quên cái thứ nhiệt đầy bốc lửa đó. Làm sao anh, khi nàng khó chịu và tức giận với anh về một hay nhiều điều khác kể từ khoảnh khắc họ gặp nhau lần đầu?”

“Phải,” anh thừa nhận.

Đôi mắt của Mac mở lớn. “Anh thật sự đồng ý với em à, Jonas?”

Anh cười nhẹ khi thấy sự hoài nghi hiển nhiên của cô. “Đúng”

“Ồ, đây là lần đầu tiên đó!”

Jonas nghiêm trang. “Anh đồng ý với em về chuyện anh có cho em gửi lại thứ gì đó như đáp trả.”

Mac nhìn anh đầy cau có. Kể cả khi mặc đồ bình thường với áo len màu xanh tối và quần jean bạc màu, Jonas vẫn là nguồi đẹp trai một cách ấn tượng nhất mà nàng từng gặp. nhiều phụ nữ tối nay ở nhà thờ hiển nhiên đã nghĩ như thế khi họ nhìn anh đầy them thuồng. liếc nhìn thừa nhận rằng Jonas hoàn toàn không nhận thức được khi anh đứng nhìn đầy chắm chú vào Mac, tay anh để hờ cạnh khủy tay cô.

Nàng lắc đầu. “Tôi đã bảo anh, bức chân dung là lời cảm ơn về cách anh đã giúp tôi vài tuần trước.” Đó cũng là cách để Mac tránh nhìn bức chân dung của Jonas treo trong studio của nàng như lời nhắc nhở ngày qua ngày về người đàn ông mà nàng yêu nhưng không bao giờ được đáp lại…

Môi anh mím lại. “Sự giúp đỡ đối với em là không cần thiết nếu-“

“Chúng ta không cần phải nói về chuyện đó lúc này, Jonas” Mac vội vã.

“nếu em muốn.” Anh nghiêng đầu.

“Em muốn,” Mac khẳng định chắc chắn. “ Anh định tặng lại em cái gì đây?” nàng hỏi một cách thận trọng.

Jonas thọc tay vào túi quần khi anh di chuyển không thoải mái lắm. “Anh cần phải giải thích một số điều trước.” Anh nhăn mặt. “Anh - em bảo anh khi lần cuối chúng ta gặp nhau rằng anh cần phải đương đầu với vấn đề mà anh có với cha mẹ. Cái cảm giác anh dành cho họ là – như bị phá huỷ, và với anh. Điều đó-“

“Hình như em đã có nhiều bình luận cá nhân đáng ra không nên!” Mac ngát lời một cách không thoải mái. “Em rất buồn khi nói những điều như thế, Jonas. Anh không nên chú ý nhiều khi em buồn bực. em được thừa hưởng tính khí bị ảnh hưởng từ tình cảm của người ông gốc Ai-len, em e là thế.”

Jonas nở nụ cười méo mó, “Sự thật là sự thật, dù nó được nói lúc nào hay bằng cách nào.”

“Không nếu như đó chỉ là khoảnh khắc nóng giận nhất thời-“

“Nhưng em đã đúng khi nói những điều đó với anh, Mac à,” Jonas khăng khăng. “Anh đã để cuộc kết hôn thảm họa của cha mẹ anh, quá khứ chẳng mấy vui vẻ của anh, ảnh hưởng đến anh bây giờ.” Anh nhìn vào mắt nàng. “Anh đã gặp cha mẹ vào hai tuần vừa rồi-

“Anh đã?” Mac há hốc miệng.

Anh gật đầu. “Anh cũng gặp cha kế và mẹ kế. Anh vẫn không có gì chung với bọn họ,” anh nói đầy nuối tiếc. “Nhưng anh ở với họ đủ lâu để biết cuộc hôn nhân thứ hai của hai người đều hạnh phúc. Để biết rằng cha mẹ anh không còn thù địch với nhau nữa.” Anh thở dài. “Anh quyết định rằng nếu họ có thể tha thứ cho nhau về quá khứ thì chắc chắn anh cũng có thể tha thứ cho bọn họ.”

Mac chớp mắt để che giấu những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống. “Em rất mừng, Jonas. Vì hạnh phúc của anh.”

“Đúng,” anh nói. “Hiển nhiên, anh cho rằng đó hoàn toàn là lỗi của em khi cuộc giảng hòa hòa này lại bày ra cho tôi một vấn đề khác,” anh thêm vào.

“Lỗi của em?” nàng lặp lại. “Bằng cách nào?”

“Anh có vấn đề về tiếp xúc khi tránh xúc phạm cả cha và mẹ tôi. Ví dụ, cả hai đều mời tôi tới chơi giáng sinh với họ,” anh kéo dài giọng. “Nhận lời của người này thì sẽ xúc phạm tới người kia.”

Mac nở nụ cười. “Vậy vì đó là lỗi của em nên anh nghĩ thay vào đó anh sẽ đến đây và làm phiền em à?”

Jonas nhìn nàng bên dưới hàng lông mi. “Anh làm phiền em sao, Mac?”

Hiển nhiên là có Jonas ở đây không làm phiền nàng một chút nào! Đặc biệt là, ngoại trừ tránh xúc phạm cả cha mẹ anh, Mac vẫn không hiểu tại sao anh lại chon tối nay để đến trong hàng vạn tối khác.

Tại sao anh lại đi nhà thờ với gia đình nàng. Sao anh vẫn còn ở đây…

Nàng liếm môi đầy lo lắng. “Anh vẫn có thể tới bãi biển tại Caribean,” nàng nhắc nhở anh.

“Không, anh không thể,” anh bác bỏ lặng lẽ.

“Không?”

“Không.”

“Tại sao?” Mac hít thở một cách nhẹ nhàng, sự căng thẳng đột nhiên xuất hiện giữa họ mãnh liệt tới mức nàng gần như có thể với và chạm tới nó.

“Chỉ có duy nhất lý do đó là những vấn đề,” Jonas rì rầm.

“Là gì?”

Anh hít thở một cách rời rạc, ánh mắt anh trong suốt và không gợn chút song khi bắt gặp mắt nàng. “Người duy nhất anh muốn trải qua kì Giáng sinh đã đảm bảo rằng dù có chuyện gì xảy ra cô ấy cũng không muốn trải qua giáng sinh trên bãi biển ở bất cứ nơi đâu!”

Mac không thể thở khi nàng nhìn chằm chằm vào anh đầy hoài nghi. “Em?” nàngcuối cùng cũng xoay sở thốt lên.

Jonas mỉm cười thành thật. “Em”

Mac nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở lớn. “Anh muốn trải qua kì Giáng sinh với em?”

“Và gia đình em nữa. Nếu em cho phép,” anh thêm vào không chắc chắn lắm. “Mac”. Anh băng qua căn phòng bằng hai sải chân dài nên giờ anh chỉ đứng cách nàng vài inch. “Anh biết là anh - Well, anh thừa nhận kỉ lục mối quan hệ lâu nhất là-“

“Không có,” nàng thêm vào khi một cơn sóng hy vọng bắt đầu dấy lên trong cô.

Miện của Jonas mím lại. “Không có,” anh thừa nhận. “Nhưng đó có thể là điều tốt,” anh tiếp tục đầy cố gắng khi anh vươn ra và tóm lấy bàn tay của Mac thật chặt. “Điều này có nghĩa là anh không có những mối quan hệ trong quá khứ, cảm giác kéo dài với bất cứ người phụ nữ nào, để dẫn tới những thứ phức tạp.”

Làn song hy vọng càng lớn lên trong Mac khi nàng nhìn thấy sự không chắc chắn kéo dài trong mắt Jonas. “Điều gì phức tạp?” Nàng hỏi.

“Ah.” Anh cau mày.”Đúng rồi, anh cần áo khoác ở sảnh.” Jonas bỏ tay nàng ra. “Quà Giáng sinh của em nằm trong túi-“

“Luật gia đình, không mở quà cho đến buổi sáng Giáng sinh!” Mac phản kháng trước khi Jonas rời phòng khách.

Anh quay lại trên ngưỡng cửa. “Đã là buổi sáng rồi Mac,” anh chỉ ra. “Thêm nữa, món quà này không được gói,” anh thêm vào đầy tự tin.

Mac không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là lúc này Jonas dường như có cái gì-well, có cái gì đó. Và giờ anh hoàn toàn lo lắng khi đưa quà giáng sinh cho nàng.

Trong khi món quà Giáng sinh duy nhất nàng muốn là chính Jonas.

Jonas trở lại từ tiền sảnh để đến chỗ Mac vẫn đứng khi anh rời đi. Tim anh đập mạnh trong lồng ngực khi anh tiến tới nàng, hai tập tài liệu trên tay anh. “Anh muốn em đọc cái này trước khi anh đưa nó vào bản kế hoạch hợp đồng.” biểu hiện của anh đầy căng thẳng khi anh đưa nàng tập giấy.

Mac liếc nhìn anh hoài nghi trước khi nàng mở tập tài liệu, một sự nghiêm nghị khi đôi mắt nàng nhìn anh. “Đ-Đó là dự án cao ốc cho khu liên hợp chung cư mới, một cái hợp nhất kho hàng của em trong sân…”

Một mạch đập nhỏ ở hàm Jonas. “Đó là dự án cao ốc của khu liên hợp chung cư mới mà - hy vọng – hoàn toàn hợp nhất với nhà kho của em,” Anh quả quyết.

Nàng đóng tập tài liệu lại một cách cẩn thận. “Và còn cái còn lại?” nàng nhìn tập giấy còn lại trên tay Jonas.

Những ngón tay của Jonas nắm lại dễ nhận thấy. “Có vài sự thay đôi nhỏ với dự định ban đầu là nó sẽ không bao gồm căn nhà kho của em nữa.”

Mac nhìn anh cáo buộc khi nàng ấn mạnh bản kế hoạch gốc vào tay anh. “Và đây là món quà mà anh lái xe tới để đưa cho tôi?” Nàng kêu lên. “Anh thật không thể tin được, anh biết không, Jonas?” nàng nhìn anh đầy phẫn nộ. “Anh đến đây bằng mọi cách chỉ để cố nói chuyện với tôi để bán nhà cho anh!” Nàng tránh ra. “Câu trả lời là không, Jonas. K.H.Ô.N.G. (N.O) điều đó đã rõ với anh chưa?” Những giọt nước mắt giận dữ long lanh trong đôi mắt màu khói khi nàng liếc anh.

Tốt, thật là tốt, Jonas-không! Anh nói với bản thân, chùn bước. lòng tự tôn là đặc trưng của ngạo mạn, anh đã biết trước khi anh tới đây tối nay rằng không biết làm sao anh lại nhảy vô chuyện này. Bởi vì điều này quan trọng hơn bất cứ chuyện gì anh từng có trước đây. Bởi vì nó có vấn đề với anh hơn tất cả nhưng thứ trước đây!

“Anh vẫn chưa hỏi…” anh thì thầm.

“Anh không cần,” Mac trả lời. “Đi đi, Jonas. Đi đi và đừng quay lại nữa. Em không muốn thấy-“

“Mac, em sẽ lấy anh chứ?’

“-hay nói với anh về cái gì nữa cả-“ Mac dừng đột ngột bài diễn văn chỉ trích để nhìn chằm chằm vào anh một cách hoài nghi. “Anh vừa nói cái gì thế?”

Jonas nuốt một cách khó nhọc. “Anh hỏi là em có cho anh vinh dự được cưới em không,” anh lặp lại khi khi di chuyển đầy do dự đến trước nàng, cái nhìn chằm chằm đầy mãnh liệt của anh tìm kiếm sự nhợt nhạt trên gương mặt Mac khi anh đứng trước nàng.

Đó chính xác là những gì nàng đã nghĩ anh sẽ nói!

Nàng nhìn thật kĩ gương mặt anh, cuối cùng tìm thấy sự lo lắng trong đôi mắt xanh, trong xương quai hàm nghiến chặt và gò má căng lên đầy căng thẳng.

Jonas nở nụ cười bực tức. “Phần lớn người phụ nữ sẽ nói, “Không, cám ơn, Jonas,” hay, “Ôi, Jonas, điều này thật đường đột.” Em, chỉ có em hỏi anh vì sao!”Anh lắc đầu đầy độ lượng.

Mac nhìn anh đầy cáu tiết. “Well, điều này cũng thật đường đột.”

“Không phải với anh.” Jonas thở dài. “Hai tuần kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau -“ Anh lắc đầu. “chết tiệt, là những chi tiết rõ ràng nhất mà anh có thể nghĩ tới,” anh quyết định nặng nhọc.

“Tại sao?”

“Lại là tại sao?” Anh ngước mắt lên nhìn trần nhà. “Mac, anh không muốn yêu em. Đây là thứ cuối cùng mà anh muốn! nhưng em-“ Anh thở dài, “Em thật sự là người phụ nữ chọc tức anh, khiêu khích, bướng bỉnh, nóng tính-“

“Anh có nghĩ chúng ta nên quay lại phần “Anh không muốn yêu em” một chút không…?” Mac cắt ngang, trái tim nàng dâp đầy mạnh mẽ, thật thất thường, nàng chắc Jonas cũng có thể nghe thấy nó.

“-tuyệt vời, ấm áp, khuấy động, tuyệt vời nhất mà anh từng gặp!” Jonas kết thúc. “Làm sao anh lại không yêu em được chứ?” Anh lắc đầu khi vươn tay ra lần nữa để tóm lấy hai bàn tay cô.

Mac cảm thấy nóng và lạnh cùng lúc. “Anh thật sự yêu em?” Nàng hít thở đầy sửng sốt.

“Anh e là còn hơn thế,” Jonas càu nhàu. “Mac, hai tuàn vừa rồi làm anh nhận ra rằng anh muốn mọi thứ với em. Tình yêu. Hôn nhân. Con cái. Anh muốn là người yêu đầu tiên của em và cũng là người cùng. Anh muốn thức dậy vào buổi sáng và thấy em bên cạnh trong suốt quãng đời còn lại. trên tất cả anh muốn làm người đàn ông em xứng đáng có. Người đàn ông mà em có thể yêu. Em sẽ cho anh cơ hội để cho em thấy anh chính là người đàn ông đó chứ?” Anh nhìn nàng đầy lo lắng.

Jonas yêu cô! Muốn cưới cô! Có con với cô!

Mac rút một tay ra để khum tay lên gò má nóng bừng. “Anh có chắc về điều này không, Jonas? Hoàn toàn chắc chắn chứ? Tình yêu, hôn nhân, con cái- những điều này rất có ý nghĩa với em, anh biết đấy…”

Ngón tay anh nắm chặt nàng đau đớn. “Anh muốn ổn định!” anh khẳng định đầy chắc chắn. “Mac, em thật sự hiểu nhầm động cơ của anh về hai kế hoạch đó. Cái đầu tiên để lại căn nhà kho, đúng, nhưng cái thứ hai đưa ra khung cảnh khác về căn hộ áp mái trong khu liên hợp chung cư.”

“Chỉ em thấy nào,” nàng khích lệ.

Jonas mở hồ sơ và lấy ra tập kế hoạch thứ hai. “Em thấy ở đây không?” Anh chỉ vào biểu đồ. “Bức tường này hoàn toàn làm bằng kính, cũng như trần nhà trong phòng này. Nó là bản sao studio của em, Mac,” anh giải thích. “Anh gặp cha mẹ anh vì anh yêu em. Vì em đã đúng về chuyện cần phải đối diện với tình huống đó, đương đầu với bóng ma của quá khứ, trước khi anh sống cuộc sống của anh. Em là cuộc sống của anh, Mac. Anh muốn em cho anh cơ hội để chỉ co em thấy, anh yêu em như thế nào. Để cho em thấy anh luôn yêu em, và chỉ mình em. Đúng như chính bản thân em,” anh nhấn mạnh.

“Không ăn mặc đẹp và trở thành chiến lợi phẩm trên tay anh, đúng không?” nàngđùa như sắp khóc.

Jonas thật sự yêu nàng!

“Nhiều tới mức anh quan tâm đến em có thể sống với đám vải trúc bâu thô đáng nguyền rủa và không bao giờ bước chân ra ngoài căn hộ miễn là anh có thể sống với em. Mac, cho anh cơ hội để cho em thấy anh yêu em nhiều như thế nào, để thuyết phục em yêu anh, và anh hứa là không bao giờ để em thấy lý do gì để hối tiếc về điều đó!’ anh thề thốt. (Linh: thôi chết, tới đây hộc hết máu mũi rồi, hạnh phúc quá, ta hận, tại sao trong truyện lại có những anh chàng tuyệt vời đến thế, dịch mà tức anh ách)

“Ôi, Jonas,” nàng rên lên.

Anh nhăn mặt đầy đau đớn. “Đó có phải là “Không, cám ơn, Jonas,” hay, “Để em nghĩ về chuyện này, Jonas”?”(Linh: em đồng ý nè T_T)

“Đó là “Em đã yêu anh rồi, Jonas,”” Mac đảm bảo với anh khi nàng lao vào vòng tay anh.

“Em yêu anh?” Có cái nhìn không thể tin nổi trên mặt anh.

“Nhiều đến mức em không quan tâm em sống ở đâu, với lại, miễn là với anh! Jonas, em yêu anh nhiều đến mức hai tuần vừa rồi thực sự là địa ngục đối với em. Em yêu anh, Jonas!” nànglặp lại đầy hạnh phúc.

Cánh tay anh vòng qua nàngnhư vòng thép. “Đủ để cưới anh chứ?”

“Đủ đến mãi mãi, bất diệt, với anh!” nàng đảm bảo đầy vui sướng.

Jonas nhìn nàngtìm kiếm một lúc lâu, những phút vô tận, mắt anh sáng lên với tình yêu anh dành cho nàngkhi anh thấy cảm xúc của nàngphản xạ lại với anh. Anh vùi mặt vào mái tóc mềm như lụa đầy hương hoa khi anh rên lên. “Anh không thể tin là anh đã để em ra đi vào hai tuần trước. rằng anh đã gần như mất em!”

“Chỉ cần hôn em thôi, Jonas,” Mac khích lệ trong hơi thở.

“Anh định hôn em và yêu em cho đến cuối cuộc đời này,” anh hứa khi miệng anh cuối cùng bao phủ lấy nàng.

Phần cuối cuộc đời nghe có vẻ hoàn hảo đối với Mac…

* * *

[1] warehouse-conversion: tầng gác mái

[2] là một loại sợi làm từ len chải thô. Sợi len mềm mại, nhẹ, co giãn, và đầy khí . Vì thế,nó là một chất cách điện tốt, và được đan sợi.

[3] Studio: là một phòng được sử dụng với mục đích nghệ thuật: làm gốm, vẽ, hát, phòng thu,... của một công nhân, ca sĩ, hoạ sĩ,... Ở đây là được dùng làm phòng vẽ

[4] tên gốc cũ ban đầu nghĩa là tù trưởng, nhưng có lẽ cái này hiểu theo patels motel nghĩa là khách sạn, nhà trọ, cửa hàng

[5] Feet: đơn vị đo lường. Kí hiệu ft. Dễ hiểu thì 1feet = 0.3048 mét. Anh này cao khoảng 1m83)

[6] Buchanan Construction: Công ty xây dựng Buchanan

[7] Five-foot-nothing: năm-chân-không có gì. Ý chỉ người nhỏ bé mà nói nhiều

[8] stuck to her guns: ý chỉ khăng khăng, kiên quyết theo ý mình

[9] A state of the art music system: Đi tra google thì em hiểu nôm na là một loại hệ thống xa xỉ, đắt tiền. Với cái này thì có thể nghe nhạc ở bất cứ đâu trong ngôi nhà của bạn. Muốn tra thêm liên lạc với gu gờ nhé.

[10] B&B: Bed and Breakfast: Một quán trọ phục vụ cho việc ngủ qua đêm và ăn trưa

[11] Hallway: phòng đợi, hành lang ở cửa vào (của một toà nhà lớn)

[12] Bô hem: Loại người tự do phóng túng

[13] Cockney: Khu đông của Luân Đôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.