Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 9: Hình như hơi thông suốt rồi




Nhìn mỹ nhân e thẹn, da trắng hơn tuyết, môi hồng răng trắng, hàng my ẩn tình trong gương, Nhạc Tư Trà thật sự muốn chết ~

Muốn biết rõ tại sao sự tình lại xảy ra như thế này có lẽ phải nhắc tới tối hôm qua, hôm qua, sau khi tắm xong, cậu liền uống ngay một chén nước Nhạt Nguyệt rồi mới ngủ, buổi sáng thức dậy phát hiện trên người xuất hiện một tầng bụi bẩn dày, đoán rằng có lẽ là do hiệu quả của nước Nhật Nguyệt, vì thế liền lấy nước, cẩn thận tắm đi tắm lại vài lần mới sạch. Ngay lúc đang lau tóc, từ bồn tắm đi ra, vô tình nhìn vào gương, thế là … bi kịch là đây! ! !

Ngoại hình của Nhạc Tư Trà rất giống mẹ là Tần Hương Huệ, mẹ cậu khi còn trẻ vốn là hoa khôi của trường nên đương nhiên vẻ ngoài của bà cũng không kém. Nhạc Tư Trà có tám phần giống mẹ nên nhìn giống một nữ sinh hơn là nam sinh . Cũng may ngày thường mang kính mắt che khuất nên không ai nhận ra.

Nhưng hiện tại, Nhạc Tư Trà với hình dáng của một đại- mỹ – nhân như thế này nếu ra đường hỏi đại một ai đấy, mười người thì chắc chắn sẽ có chín bảo cậu là nữ ~

Giờ làm sao có thể đi gặp mọi người được nữa a …..

Hôm nay còn có người muốn tới xem phòng ở, không còn cách nào khác, cậu không thể làm gì khác hơn là mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, quần jean, vào trong phòng lấy hộp trang điểm của mẹ, xoa lên mặt một lớp phấn nền sẫm màu, đeo kính, đem phần mái dài chải xuống che khuất mặt. Vốn phần mái này là dự định lúc trở về sẽ đi đến tiệm cắt.

Sau khi ăn sáng xong thì ngồi máy tính, tới khoảng chín giờ, chuông cửa vang lên.

Cậu ra mở cửa, bên ngoài là Triệu Kỳ Hoa, phía sau ông là một người thanh niên, bộ dạng xuất chúng không thua kém gì những siêu sao người mẫu, trên người toát ra cảm giác trầm ổn mà hiếm khi nào một người đang ngồi trên ghế nhà trường có được, khóe miệng mặc dù khẽ cười nhưng lại có chút xa cách nhàn nhạt. Đó chính là người mà cậu đã từng thấy từ xa – Diệp Kình.

“Chào buổi sáng, bác Triệu.”

“Chào buổi sáng, Tư Trà, cháu đã ăn sáng chưa?”

“Cháu ăn rồi, còn bác thì sao?”

“Ha hả, bác cũng ăn rồi, để bác giới thiệu, đây là đàn anh của cháu – Diệp Kình, Diệp Kình đây là Nhạc Tư Trà, nhỏ hơn cậu một tuổi, cũng học khoa tài chính, là đàn em cùng khoa với em.”

“Xin chào!” Người trước mặt lên tiếng chào hỏi trước nhưng lại không hề đưa tay ra, Nhạc Tư Trà cũng không để ý, chuyện Diệp Kình có bệnh khiết phích cũng nổi tiếng giống như chính anh ta vậy.

“Em chào anh.” Cậu nhẹ nhàng cúi đầu, không bắt tay thì cúi đầu chào cũng tốt, như thế cũng là lịch sự.

Trong mắt Diệp Kình lộ ra chút thiện cảm, nhưng không nói gì.

“Chúng ta đi xem phòng đi.”

“Vâng.”

Cậu cầm chìa khóa, mở ra cánh cửa bên cạnh.

Đồ vật trong phòng đều được phủ một lớp vải chống bụi, nhưng vẫn có thể thấy được cách bài trí cũng không tồi, đơn giản, trang nhã, mang cảm giác của một gia đình có học.

“Phòng này là do bố mẹ tôi khi còn sống đã bài trí, ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và hai phòng tắm, ở phòng ngủ chính có một ban công, nơi này vốn không có ai ở, đồ dùng trong nhà, điện nước và những thứ khác đều đầy đủ, tiền thuê một tháng là hai nghìn nhân dân tệ. Giao tiền hàng tháng, nếu anh cảm thấy hợp lý thì bất cứ lúc nào cũng có thể dọn đến.” Giá như thế này thật ra là rất thấp, cậu cũng vì nể mặt bác Triệu nên mới ra như vậy.

Diệp Kình nhìn một lượt, thấy không có vấn đề gì, gật đầu đồng ý.

Lấy ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị trước, hai người kí kết dưới sự làm chứng của bác Triệu, Diệp Kình liền đưa ngay năm nghìn nhân dân tệ, nói là tiền đặt cọc và trả cho tháng thuê đầu tiên, rồi cầm lấy chìa khóa.

“Chiều tôi sẽ cho người tới dọn, ngày mai sẽ dọn vào.”

“Được, bác Triệu, cháu phải đi về trước.”

“Sao thế, bận gì sao? Qua chỗ bác chơi một chút, bác Trương đang hầm một nồi canh để tẩm bổ cho cháu kìa.” Vợ chồng Triệu Kỳ Hoa cũng là giáo sư của trường đại học A, con cái đều ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn hai ông bà, từ trước đã rất thương yêu Nhạc Tư Trà.

“Cháu muốn đi mua vài thứ, buổi trưa sẽ ăn cơm ngoài, canh để buổi tối về mới uống được không?”

“Cũng được, nhớ đừng ăn bậy bạ mấy chỗ ven đường, mấy thứ mất vệ sinh đó không tốt cho sức khỏe của cháu đâu.”

“Vâng, cháu chào bác.” Cậu lễ phép gật đầu chào hai người rồi mới rời đi.

Cậu ra ngoài lần này vốn từ đầu chỉ định mua mấy thứ vật dụng gia đình nhưng hiện tại lại nghĩ đến đi chợ nông sản xem một chút, có một cái không gian đặc biệt như vậy, không tận dụng quả là lãng phí.

Bắt chuyến xe buýt tới chợ nông sản gần đó, ở đây có đầy đủ các loại giống cây, bên cạnh còn là một chợ hoa.

Nhạc Tư Trà đội mũ lưỡi trai, tùy ý dạo quanh một vòng thấy thứ gì vừa ý liền mua. Đến khi thấy đã đi khá lâu, cậu liền tìm một chỗ ít người, đem bỏ các thứ vào không gian, sau đó mới đi qua chợ hoa.

Chợ hoa này quả thật rất lớn, chỉ cần không phải cây cỏ hay động vật bị liệt vào hàng quốc cấm đều có thể thấy ở nơi này.

Nhạc Tư Trà mua rất nhiều giống hoa mà cậu thích, lúc đi ngang qua tiệm thú nuôi liền ngừng lại một chút rồi đi vào.

Cửa tiệm rất lớn, bên trong có rất nhiều loài động vật, tuy có chút ồn, khi cậu vào ông chủ đang bận tiếp một vị khách khác, nên để cậu xem tự nhiên.

Nhạc Tư Trà nhìn xung quanh, đi về phía khu bán chó mèo. Dừng trước một lồng sắt.

Lồng sắt không lớn, bên trong là một con mèo Ba Tư trắng như tuyết, lẳng lặng nằm một chỗ, mèo rất nhỏ, có vẻ như chỉ mới đầy tháng, nhóc con kia thấy có người tới gần, không có tinh thần gì mà ngẩng đầu, hai mắt màu đá Sapphire, rõ ràng không phải mèo thuần chủng.

Chỉ vừa mới nhìn qua một lần, Nhạc Tư Trà đã cảm thấy thích nó, xoay người hỏi chủ tiệm: “Ông chủ, con mèo này bán bao nhiêu?”

“Tuy nó không phải loại thuần chủng nhưng cũng là có một nửa huyết thống, chỉ là sức đề kháng không tốt, rất dễ sinh bệnh, cậu nhất định muốn lấy nó sao?”

“Vâng, nó rất hợp ý cháu”

“Ba trăm nhân dân tệ, bác sẽ đưa thêm cho cháu một bộ công cụ vệ sinh nữa.”

Nhạc Tư Trà suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Cũng mua thêm một ít thức ăn cho mèo và cát mèo,do chủ tiệm giới thiệu. Thanh toán tiền xong, cậu dẫn theo mèo rời đi.

Cậu ngồi xe trở lại đại học A, tiện thể làm thủ tục nhập học, sau đó ghé vào một tiệm cơm bình dân, ăn uống đầy đủ rồi về nhà.

Lúc mở cửa, cánh cửa bên cạnh cũng mở ra, từ ngoài nhìn vào, cậu có thể thấy được một vài người giúp việc đang dọn dẹp.

Sau khi khóa cửa cẩn thận, Nhạc Tư Trà liền vội vàng đi vào không gian.

Mọi thứ trong không gian vẫn không có gì thay đổi, những thứ đã mua trước đó đang nằm rải rác trong viện.

Cậu mở cửa lồng cho mèo con uống một chút nước trong không gian, đem thức ăn đặt trước mặt nó rồi mới quay sang sắp xếp lại đồ đạc.

Phân loại rõ ràng tất cả các đồ đã mua thành từng nhóm một: hạt giống, cây giống, các loại nông cụ

Hạt giống lại chia thành hạt giống hoa, hạt giống rau và hạt giống ngũ cốc.

Cây giống cũng được chia thành giống cây ăn quả và giống hoa.

Cậu đem nho trồng dưới hàng rào của hậu viện, trồng trúc xanh ở góc viện, chọn vài gốc đào và mai ở hai bên trúc ốc, còn phía trước ốc là vài cây anh đào. Mỗi nơi đều tưới một xô nước, mọi thứ trong viện vậy là đã xong, phần còn lại chỉ là chờ xem chúng có thể sống được hay không.

Số hạt giống còn lại cậu định sẽ xới vài luống đất ở phía ngoài viện để gieo trồng.

Khi múc nước cậu đã đem hạt giống sen gieo vào hồ, tuy rằng đối với việc trồng sen cậu không có một chút kĩ thuật nào, nhưng nếu nước suối nơi đây thật sự có thể nuôi dưỡng vạn vật thì hẳn không thành vấn đề. Còn lại một ít cây giống và hạt giống, cậu dự định ăn cơm xong rồi mới làm nốt.

Quay đầu lại xem mèo con đang làm gì, cậu thấy nó đang đi dạo xung quanh, có vẻ đã hăng hái lên nhiều.

Cậu nhóc thấy cậu tiến lại liền chạy tới, cọ cọ vào chân cậu làm nũng, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Nhạc Tư Trà càng nhìn càng cảm thấy yêu, nhẹ nhàng ôm nó lên “Về sau tên của nhóc là Miêu Miêu”. Mèo con kêu lại một tiếng như trả lời cậu.

“Nhóc cũng thích cái tên này đúng không? Miêu Miêu, giờ anh phải ra ngoài một chút, nhóc ngoan ngoãn ở trong này nhé.” Đem mèo bỏ vào lồng sắt, chuẩn bị đầy đủ cả thức ăn và nước uống cho nó rồi cậu mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.