Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 35: Anh zai em zai thiệt phấn khích




Cẩn thận kiểm tra ba bồn hoa, xác nhận không phải là đồ giả xong, ánh mắt Niếp Khải càng trở nên nồng cháy.

Ba bồn hoa này không bồn nào là không phải hạng cực phẩm trong các loài hoa, khó gặp, không, là cực kì hiếm thấy trong cuộc đời. Vậy mà hôm nay lại cùng xuất hiện, đối với một người yêu hoa, đúng là vô cùng hấp dẫn!

Mà người có thể nuôi trồng những cây hoa này….Nhìn Nhạc Tư Trà đang uống nước bên cạnh, Niếp Khải cũng Viên Vĩ cùng….không dám nhìn nữa.

Nhạc Tư Trà đang bắt đầu cảm thấy lo lắng vì quyết định của mình. Nhìn phản ứng của mọi người, cậu có thể đoán được thứ hoa này thực sự quý hiếm, một lần liền ba bồn, cậu có muốn điệu thấp cũng thật khó khăn.

“Tiểu Nhạc, mấy bồn hoa này đều là cực phẩm, em xem giá này….”

“Phương diện này em không thể quyết định, anh cứ nói ra rồi chúng ta thương lượng.” Nhạc Tư Trà nháy mắt với Niếp Khải, hi vọng anh ta hiểu ý của mình.

“A, được thôi, nếu em đã tin tưởng thì chúng ta vào bên trong nói.” Đã buôn bán nhiều năm như vậy, Niếp Khải đương nhiên hiểu ý Nhạc Tư Trà.

Ba người đi vào Niếp Khải văn phòng, đõng kỹ cửa. Nhạc Tư Trà liền đi thẳng vào vấn đề “Anh Niếp, anh Viên, đây là do em suy nghĩ chưa chu toàn, tuy rằng có lẽ bây giờ đã muộn nhưng em mong là hai người có thể giữ bí mật giùm em.

“Đó là đương nhiên,em đã không muốn để mọi người biết thì để việc này cho các anh giải quyết.” Hai người tính toán, nếu người khác không biết tài năng của Nhạc Tư Trà, phần trăm bọn họ tiếp tục hợp tác trong tương lai càng lớn.

“Vậy cám ơn hai anh.” Nhạc Tư Trà vội vàng cảm ơn.

“Ơn huệ gì chứ, việc này cũng có lợi cho các anh, về sau chúng ta còn muốn nhờ em mà, lúc ấy tiểu Nhạc cũng đừng từ chối nha.” Viên Vĩ cũng không giấu diếm ý đồ thực của mình, quan hệ dựa trên ích lợi càng khiến người ta thoải mái.

“Vâng, nếu có thể em nhất định sẽ giúp.”

“Được rồi, chúng ta nói chính sự đi, giá cả như vậy em có ý kiến gì không?”

“Em đã nói rồi, chuyện này em không rành lắm, anh Niếp cứ giúp em định giá đi.”

“Ừ, tiểu Nhạc, hoa này em có vội bán không?” Niếp Khải không đáp lại mà lại hỏi vấn đề khác.

“Cũng không vội lắm, sao vậy ạ?” Nhạc Tư Trà tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn trả lời.

“Là thế này, ở thành phố B có một hiệp hội yêu hoa, cứ cách một khoảng thời gian lại có tổ chức một triển lãm những giống hoa lạ, những cây hoa tham gia đều có thể bán ra bằng hình thức đấu giá. Cuối tuần này là triển lãm, ba bồn em mang tới đều đạt tiêu chuẩn, em có muốn tham gia không?”

“Không được, như thế rất gây chú ý.” Nhạc Tư Trà từ chối ngay lập tức.

“Em đã nói vậy thì anh cũng không ép.” Hắn cũng chỉ nói vậy thôi, nếu người ta đã không đồng ý thì càng tốt, hắn có thể kiếm thêm “Hoa của em đều là cực phẩm, giá nhất định không thể quá thấp cũng không quá cao, dù sao trước đây chưa từng xuất hiện giống hoa ấy….vậy, mỗi bồn chừng mười vạn, em thấy thế nào?”

“Liền giá đấy đi.” Nhạc Tư Trà gật đầu đồng ý.

“Được rồi, dựa theo quy củ gửi bán, giao dịch cao hơn một vạn nhân dân tệ anh sẽ được nhân năm phần trăm. Đây là hợp đồng, em xem rồi ký đi.” Niếp Khải đưa cho cậu bản hợp đồng, Nhạc Tư Trà xem kỹ rồi ký tên.

Hợp đồng đã ký xong, ba người lại nói chuyện một lúc, tới khi bên cửa hàng của Viên Vĩ gọi điện qua báo là chủ của con chó ngao Tây Tạng đã đến, Nhạc Tư Trà cùng Viên Vĩ mới đứng dậy rời đi.

Niếp Khải biết bọn họ có việc cũng không giữ lại, tiễn cả hai đi.

Cách cửa hàng thú cưng không xa, Nhạc Tư Trà liền tạm biệt Viên Vĩ.

“Về sớm vậy? Không bằng qua chỗ cửa hàng anh, chủ nhân của con chó kia đã tới rồi, anh muốn giới thiệu để hai người biết nhau.” Viên Vĩ giữ lại.

“Không được.” Nhạc Tư Trà lắc đầu “Em nuôi nó vài ngày, cũng có cảm tình, tốt hơn là không nên gặp chủ nhân của nó.”

“Nếu vậy thì anh cũng không giữ, về sau rảnh thì qua chỗ anh uống trà.”

“Vâng.”

Tới trửa cửa tiệm, Viên Vĩ đi vào, Nhạc Tư Trà đứng bên ngoài, nhìn hắn nói chuyện với một người thanh niên, con chó bị người thanh niên kia cầm.

Nhạc Tư Trà nhìn nó, nó cũng nhìn lại cậu, một người một chó bốn mắt nhìn nhau, đều có chút tiếc nuối.

Nhạc Tư Trà xoay người rời đi, nó cũng dời mắt nhìn về phía chủ nhân của mình.

Nếu, cả hai biết nhau sớm hơn thì thật tốt.

Vài ngày sau, Niếp Khải gọi điện thông báo cả ba bồn hoa bán được 36 vạn nhân dân tệ, cao hơn nhiều so với dự tính, trừ đi phí gửi bán cùng thuế càn gần 34 vạn nhân dân tệ.

Nhạc Tư Trà cảm ơn, đưa hắn tài khoản ngân hàng để chuyển tiền sang.

Có được khoản tiền kia, Nhạc Tư Trà tạm thời chưa muốn kiếm thêm.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều người đã mặc thêm quần áo ấm, Nhạc Tư Trà cũng không ngoại lệ, tuy rằng nước pha nóng lạnh đã cải tạo thân thể cậu nhưng không thể khiến cậu bỏ đi tật sợ lạnh. Mùa đông nào cậu cũng mặc nhiều hơn so với người khác, khiến mình như một cái bánh trưng lớn.

Sắp tới Giáng sinh, ngày lễ này đối Nhạc Tư Trà vốn không có ý nghĩa.

Nhưng năm nay lại khác.

Lễ Giáng sinh năm nay trùng với sinh nhật hai mươi tuổi của cậu.

Sinh nhật hai mươi tuổi luôn đặc biệt, là biểu hiện cậu đã trưởng thành. Tiếc rằng, cha mẹ cậu đã mất không thể cùng cậu trải qua.

Trước lễ Giáng sinh một tuần, cả nam lẫn nữ trong trường đề đắm chìm trong không khí Giáng sinh. Nhạc Tư Trà không hiểu, ngày hội của người ngoại quốc, tại sao người Trung Quốc như họ phải trải qua?

“Cậu không hiểu sao? Giáng sinh chính là ngày lành để hẹn hò a, đương nhiên mọi người không thể bỏ qua.” Cao Dương trắng trợn coi thường nhìn cậu, gần đây cậu ta đang hẹn hò với một cô nàng bên hệ tiếng Trung, đang muốn hẹn nàng vào ngày Giáng sinh.

“Hẹn hò khi nào chẳng được? Hẹn hò vào Giáng sinh lại khác chỗ nào?” Nhac Tư Trà không hiểu, nhà cậu là một gia đình Đông Phương truyền thống, đối với lễ Giáng sinh, cậu thật sự không có cảm giác nào. Đây chỉ là một ngày hội của nước ngoài, đối bọn họ có ý nghĩa gì? Cũng không phải người theo đạo Thiên Chúa.

“Đương nhiên không giống, đấy là không khí, không khí, cậu hiểu không? Con gái đều theo chủ nghĩa lãng mạn, cậu không thấy là vào ngày này hẹn hò thật lãng mạn, cô gái ấy cũng sẽ cảm động?” Cao Dương mỉm cười WS, vừa nhìn là hiểu trong đầu đang nghĩ mấy thứ đen tối gì.

“Không biết.”

“…Nhạc Tư Trà, tốt nhất cậu nên tìm một cô nàng để hẹn hò, lúc ấy cậu sẽ biết Giáng sinh là một ngày tốt như thế nào.”

“Không có hứng thú.” Cậu không muốn trải qua sinh nhật cùng một người lạ.

“Cậu cũng hai mươi rồi đấy.”

“Mười chín.”

“Sao?”

“Sinh nhật hai mươi tuổi của mình còn chưa tới, hiện tại mới mười chín thôi.”

“Sinh nhật? Mình nhớ là vào 20 tháng 11 âm lịch, nếu đổi qua dương lịch thì là…..”

“25 tháng 12.”

“Cậu muốn tổ chức thế nào?”

“Không có ý định, nhớ tặng quà cho mình là được rồi.” Đối với sinh nhật của mình, Nhạc Tư Trà không có hứng thú.

“Cậu chắc chắn? Sinh nhật tuổi hai mươi là vô cùng có ý nghĩa đấy.”

“Ừm, sinh nhật năm nào chẳng có, chẳng có gì đáng chúc mừng cả.”

“Nếu thay đổi quyết định thì thông báo cho mình, mình sẽ dẫn Gia Gia tới chúc mừng.” Gia Gia chính là bạn gái hiện tại của Cao Dương.

“Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.