Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 31: Em zai thiệt là tuyệt zời




Triển lãm Manga chấm dứt, đội của Nhạc Tư Trà được giải xuất sắc.

Lâm Thanh Nhã rất vừa lòng với kết quả này, cũng thông báo rằng gần đây câu lạc bộ không có thêm hoạt động gì, cậu không cần tới.

Cuộc sống của Nhạc Tư Trà lại bắt đầu đi vào quỹ đạo, không, chỉ tưởng như là thế thôi. Cậu bắt đầu có tiếng, đi dưới sân trường, càng ngày càng có nhiều người nhìn vào cậu chỉ trỏ, thậm chí còn có một số người nhận là tìm kiếm ngôi sao tìm tới muốn kí hợp đồng. Lúc sau hỏi Cao Dương mới biết, video quay lại vở diễn của bọn họ rất nổi tiếng trên internet, hai diễn viên chính đương nhiên bị chú ý nhiều nhất.

Đối với chuyện này Nhạc Tư Trà cũng có chút bối rối. May mà những người đó chỉ nhìn, không làm thêm chuyện gì khác thường nữa, dần dần cũng thành quen.

Hôm nay, Nhạc Tư Trà nhận được một cuộc điện thoại ….

“Xin chào, cháu có phải là Nhạc Tư Trà không?” giọng nói thuần hậu của một người phụ nữ vang lên.

“Cháu là Nhạc Tư Trà. Có chuyện gì vậy a?”

“Là thế này ….”

Cúp điện thoại, cậu tới gõ của nhà bác Triệu Kỳ Hoa, xin nghỉ một tuần, thu thập hành lý xong liền vội vàng chạy tới nhà ga.

Ngồi suốt hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới nơi – thôn Phúc Khê.

Dưới tán cây ngoài thôn, một người phụ nữ trung niên, thân hình mập mạp, vội chạy lại khi thấy cậu.

“Cháu là Nhạc Tư Trà phải không?”

“Vâng, bác là?”

“Cháu cứ gọi bác là bác Tiền là được rồi, điện thoại là bác gọi. Cháu có thể tới thì tốt qáu rồi, ông Nhạc có lẽ không trụ nổi nữa.”

Bác Tiền dẫn hắn đi chừng mười phút thì thấy một căn nhà vách đất cũ kĩ.

“Ông Nhạc ngày trước vốn cũng có nhà cao cửa rộng, thế nhưng vì trả nợ đành phải bán nhà, chuyển vào đây. Nơi này suýt chút nữa bị dỡ đi, may mà cuối cùng vẫn không làm, nếu không thì ngay cả chỗ ở duy nhất của ông ấy cũng bị mất.”

Căn nhà vô cùng đơn sơ, ngoài một ít đồ dùng bằng gỗ đã cũ, một thứ đồ điện cũng không có.Trong phòng, có một ông lão đang nằm trên giường, nhìn dáng vẻ có lẽ cũng đã tới lúc dầu hết đèn tắt. Ngay bên cạnh là một cô bé, tuy rằng quần áo cũ nát nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Điều kiện của gia đình này không tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng xấu.

Thấy có người đi vào, một lớn một nhỏ đều nhìn về phía này.

Thấy cậu, ánh mắt của ông lão chợt sáng lên, có vẻ nhanh nhẹn lên không ít, Nhạc Tư Trà chợt có một dự cảm không tốt.

“Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đứng ở bên ngoài, có gì cứ gọi tôi.” Bác Tiền nói xong bèn đi ra.

“Cháu đã tới rồi, Tư Trà”. Ông lão chỉ nói ra một câu ngắn ngủn, rồi lại ngừng lại.

“Vâng, cháu đã tới rồi. bác, bác có khỏe không?” Câu đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, cầm lấy tay ông lão.

“Bác sợ là không qua được. Lần này thực sự phải làm phiền cháu.”

“Bác đừng nói thế, bác là bậc bề trên của cháu, giúp bác là bổn phận của cháu mà.”

“Ngoan, thật là một đứa bé ngoan.” Khóe mắt ông lão có chút ươn ướt.

Con trai cùng con dâu của ông lão vẫn làm việc ở nơi khác, nửa tháng trước, công ti gửi tin tới thông báo rằng con ông say rượu lái xe, gây tai nạn, không những gây thiệt hại cho người khác mà cũng tử vong luôn. Người bị hại yêu cầu bồi thường 50 vạn nhân dân tệ. Con dâu nghe tin này liền bỏ đi đâu không biết.

Ông lão nghe tin này, thân thể vốn đã không khỏe liền nhanh chóng suy sụp.

Trong nhà có gì đành phải bán hết đi trả nợ, ngay cả ngôi nhà mới xây cũng thế, tuy rằng vậy vẫn còn một khoảng lớn phải bù vào. Người trong thôn tuy rằng muốn giúp đỡ nhưng tiếc là có lòng không có lực, thân thích dĩ vãng vẫn tới thăm giờ cũng lảng đi không tiếp.

“Bác đã sống lâu như vậy, làm sao cũng được, nhưng còn Đào Đào sẽ ra sao, con bé mới năm tuổi, bác không thể nào mà yên tâm được.”

Ông lão vốn là bà con xa của Nhạc Tưu Trà, hai người cũng chỉ gặp qua vài lần, nếu không phải thật sự không còn cách nào, ông cũng sẽ không tìm cậu, không ngờ rằng cậu lại đống ý.

“Bác à, bác yên tâm, cháu sẽ giúp bác chăm sóc Đào Đào.” Cậu xoa xoa đầu cô bé, nhìn gương mặt hồng lên do khóc quá nhiều của cô đầy trìu mến.

“Cháu thật sự đã suy nghĩ cẩn thận? Chăm sóc Đào Đào nghĩa là cháu phải gánh món nợ của chúng ta, hơn 30 vạn a.” Ông lão có chút hoang mang, ông không muốn liên lụy người khác, nhưng ông cũng không muốn Đào Đào phải vào cô nhi viện.

“Vâng, tiền ba mẹ cháu để lại có thể giúp trả món nợ của bác.” Đối với chuyện tiền bạc, Nhạc Tư Trà vô cùng thoải mái, hơn nữa, cậu còn còn không gian, muốn kiếm tiền không khó.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Đào Đào, lấy hộp gỗ trong ngăn kéo ra đưa cho cậu Nhạc.”

Đào Đào bước lảo đảo đi lấy hộp gỗ, Nhạc Tưu Trà chú ý tới bước đi của cô bé có chút tập tễnh.

“Ngay từ khi sinh ra, Đào Đào đã không thể đi lại như bình thường.” Ông lão giải thích.

Đào Đào cầm lấy hộp gỗ đưa cho Nhạc Tưu Trà. Ông lão bảo cậu mở ra, bên trong là một tờ giấy đã ố vàng.

“Đây là khế đất của chỗ này, bác biết cháu không thích, nhưng đây là thứ duy nhất bác còn lại. ”

“Bác à…”

“Nhận lấy đi, cháu không cầm, bác cảm thấy áy náy lắm.”

Nghe vậy, Nhạc Tưu Trà đành phải nhận lấy.

Hai người còn tiếp tục nói chuyện, ông lão nhờ bác Tiền chuẩn bị chỗ ở cho Nhạc Tư Trà.

“Aiz, thật đúng là nghiệp chướng, ông Nhạc đã lớn tuổi vậy rồi mà phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Giờ người ông ấy lo lắng nhất là Đào Đào, con bé cũng thật đáng thương, vừa sinh ra chân đã có tật, ba mẹ không thích nó liền đem cho ông Nhạc nuôi, cũng chẳng thèm quan tâm tới. Giờ ba chết, mẹ chạy mất, cũng may là có cháu, nếu không Đào Đào thật thảm, ông Nhạc đi cũng không thể thanh thản. Ngày xưa ông Nhạc còn sung túc, ngày nào cũng có người tới chơi, thế nhưng cháu xem, giờ đến một bóng người cũng không có. Chúng ta là nhà quê, cũng chẳng giúp được gì, vẫn là nhờ có cháu.”

“Đừng nói thế, nếu không phải các bác giúp đỡ, sợ là bác ấy ….”

“Chúng ta đều không có tiền, không giúp được gì nhiều, chỉ có thể chăm sóc ông ấy được thôi.”

“Dù sao vẫn phải cám ơn các bác.”

Bác Tiền chuẩn bị xong chỗ ở liền đi nấu cơm, Nhạc Tư Trà cảm thấy nhàn rỗi liền ra ngoài đi dạo.

Nhà đất không lớn những khu vực xung quanh tương đối rộng, trong vườn trồng không ít cây ăn quả.

Nơi này trừ bỏ nhà bác Nhạc, bốn phía đều là đất vườn, từ nhà gần nhất tới đây cũng phải mất vài phút. Nhạc Tư Trà xem qua khế đất, thấy rằng mấy miếng đất xung quanh ngôi nhà cũng thuộc ông lão, nhưng không biết vì sao ông lại không bán đi.

Có lẽ là vì luyến tiếc chăng, mảnh khế đấy ố vàng kia ít cũng phải vài chục năm tuổi.

Nhân lúc không có ai, cậu lấy nước từ không gian ra tưới cho cây cối xung quanh.

Không phải cậu không nghĩ tới dùng nước trong không gian để cứu người, chỉ là ông ấy sinh bệnh do nghe tin con trai chết nên đau thương quá độ, không còn một tia hi vọng sống sót, bệnh này không thể nào trị được.

Cậu khẽ cười khổ, dù nước Nhật Nguyệt thần kỳ thế nào cũng không phải vạn năng.

Tới đêm , ông lão liền qua đời, trên gương mặt còn rớt lại ý cười.

Đào Đào gục bên thi thể của ông lão, vừa khóc vừa gọi “Ông nội.”, cô bé biết, ông sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nhạc Tư Trà cũng không biết nói gì để an ủi. Năm ấy, khi cha mẹ cậu qua đời, cậu cũng chỉ biết khóc thật lâu.

Người trong thôn nhận được tin tức đều chạy tới hỗ trợ tang sự. Chuyện này Nhạc Tư Trà vốn không hiểu nên đành phải nhờ cậy mọi người.

Lễ tang kéo dài suốt ba ngày rồi mới hạ thổ. Lúc ấy, Đào Đào vừa khóc lớn, vừa chết sống không cho mọi người chôn cất, Nhạc Tư Trà không còn cách nào, chỉ còn biết ôm cô bé.

Mọi viêc xong xuôi, Nhạc Tư Trà chi trả hết nợ nần, lại ra Ủy ban thôn làm thủ tục nhận Đào Đào và mấy mảnh đất, còn đưa thêm cho bac Tiền 1000 nhân dân tệ, nhờ bác trông coi hộ căn nhà, thế rồi mới mang Đào Đào quay trở lại trường học.

Tuy rằng Nhạc Tư Trà không để ý mấy đến chuyện tiền nong nhưng cũng không thể phủ nhận rằng số tiền còn lại của cậu chẳng đáng bao nhiêu. Trong tài khoản chỉ còn lại không đến 10 vạn, cậu biết, cậu cần phải kiếm tiền.

Cũng may việc này chưa vội, chuyện trước mắt là phải làm sao với Nhạc Đào Đào.

Đứa bé còn quá nhỏ, bình thường cậu phải đi học, không có thời gian chăm sóc cô.

Tuy rằng dì Trương Cầm chủ động giúp cậu nhưng Nhạc Tư Trà biết rằng không thể mãi phiền toái người khác, vì thế, cậu nghĩ cho Đào Đào đi nhà trẻ.

Đào Đào là một đứa bé nội hướng, lại có chút trầm cảm, có lẽ là do đôi chân có tật nên mới dẫn đến. Tuy nhiên, cô bé lại rất ngoan, từ ngày chôn cất ông nội đến giờ, còn chưa thấy cô bé khóc thêm một lần nào. Mọi người đều rất thích cô, chẳng mấy có đứa bé nào được như vậy.

“Đào Đào, chú giúp cháu tìm một nhà trẻ, cháu có đồng ý tới trường không?”

“Vâng ạ.” Đào Đào chưa từng tới nhà trẻ, nhưng cô bé biết ở đó có rất nhiều bạn, có thể cùng nhau chơi đùa, còn có quà ngon.

Mọi chuyện cứ quyết định như thế, vợ chồng Triệu Kỳ Hoa giúp cậu liên hệ với nhà trẻ, Trương Cần còn nhận việc đưa đón Đào Đào.

Hôm sau, Trương Cầm liền tới đưa Đào Đào đi làm thủ tục nhập học.

“Nghe nói cậu nhận nuôi một cô bé?” Diệp Kình hỏi, mấy hôm này cậu có việc phải về nhà vài ngày, vừa tới thì nghe thấy thầy Triệu Kỳ Hoa nói về chuyện này “Sao không thấy cô bé đâu?” anh tới nhà Nhạc Tư Trà là để cọ cơm, mấy ngày nay không được ăn đồ cậu làm, thật nhớ.

“Dì Trương đưa Đào Đào đi làm thủ tục nhập học, nói là phải làm quen môi trường một chút, chắc tối mới về.” Nhạc Tưu Trà bưng cơm trưa ra.

“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi?”

“Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.