Song Sinh - Youngmin0221Y

Chương 17: Chương 17




Liên Minh

Lão giả lập tức ấp úng.

Vừa rồi hắn sở dĩ ngăn cản hai người Diệp Hạo sở dĩ cảm thấy hai người bọn họ không có bối cảnh gì.

Hai vị này nếu thực sự nháo thì bản thân khẳng định tìm chết.

Bởi vì bản thân lão ta cũng có chút bối cảnh trong thành.

Thế nhưng lão ta không nghĩ Hoàng Hoàng Nhi lạu có thực lực cường hoành đến như vậy.

28 Chuyển mang ý nghĩa tương lại Hoàng Hoàng Nhi sau này muốn đạt cảnh giới Tiên Tôn thì không hề gặp bất cứ chút khó khăn nào, đối với dạng Thiên Kiêu này thì các lão đại trong thành cũng phải nịnh bợ lôi kéo về.

- Đó là hiểu lầm thôi.

Lão giả vừa nói vừa cầu khẩn nhìn Diệp Hạo.

- Có phải hiểu lầm hay không thì ngươi phải biết rõ chứ.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Hôm này nếu Chủ Thành không ra mặt giải quyết ta sẽ tự mình hướng tiên sứ đại nhân để hỏi ý.

Sắc mặt lảo giả lập tức trắng bệch.

Diệp Hạo quả là có tư cách để yết kiến tiên sứ đại nhân, nếu thật sự Diệp Hạo muốn ra mặt hỏi thăm thì bản thân TÔng Môn đều gặp xui xẻo rồi.

- Chuyện tới bây giờ ngươi còn muốn giấu nữa sao?

Tướng Quân kia rống lên.

- Là hắn hứa hẹn cho ta một khỏa Dưỡng Thần Đan Cao Cấp.

Lão giả này chỉ tay vào một thanh niên kế bên Thương Lan.

Toàn thân thanh niên kia run lên.

- Đem hai tên này mang đi.

Tướng Quân trầm giọng nói.

Tên thanh niên kia từ đầu tới cuối không nói một lời.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

Hắn như thế nào không biết tên kia chỉ là một vật thế thân thôi.

Chỉ là nếu tên này đã nguyện thay Thương Lan gánh trách nhiệm thì hắn sống hay chết Diệp Hạo cũn chả quan tâm.

- Chuyện này ta sẽ bẩm báo với Thành Chủ đại nhân, đến lúc đó sẽ cho ngươi một cái đáp án hài lòng.

- Quả nhiên nơi nào cũng vậy thực lực vi tôn.

Diệp Hạo mất hết hứng thú nói.

- Ngươi muốn làm như nào thì làm.

Nói rồi cùng Hoàng Hoàng Nhi tiến nhập vào cửa hông.

Con mắt Thương Lan gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh yểu điệu của Hoàng Hoàng Nhi.

Nguyên bản Thương Lan nghĩ hắn chỉ cần thi triển một vài thủ đoản thì có thể lấy được phương tâm của Hoàng Hoàng Nhi, thế nhưng bây giờ hắn mới ý thức được Hoàng Hoàng Nhi không hề thua kém bản thân mình.

- 28 Chuyển.

Hai con mắt của Thương Lan lóe lên một đạo tinh mang.

- Cũng chỉ có nữ nhân dạng này mới xứng với ta, Hoàng Hoàng Nhi, ngươi trốn không thoát khỏi tay ta đâu.

Diệp Hạo cùng Hoàng Hoàng Nhi đến Vệ Thành thì phát hiện ở đây Tu Sĩ tụ tập ở đây rất đông.

Bây giờ hai người họ đã có chút lý giải tại sao muốn tiến vào Vệ Thành thì chi phí lại đắt đỏ đến như vậy.

Đúng lúc này một nữ tử trong thấy Hoàng Hoàng Nhi rồi ngạc nhiên hô lên.

Hoàng Hoàng Nhi thấy rõ dung mạo đối phương trên mặt lộ ra nụ cười.

- Mẫn Nhi.

Dư Mẫn Nhi chạy đến trước mặt Hoàng Hoàng Nhi nói.

- Không nghĩ đến có thể gặp ngươi ở đây.

- Ta cũng thật bất ngờ.

Dư Mẫn Nhi vốn là bằng hữu của Hoàng Hoàng Nhi nhưng bất quá Dư Mẫn Nhi không phải là người ở Hỗn Loạn Vực.

- Hoàng Nhi, ngươi hiện tại vẫn chưa có chỗ ở phải không?

Dư Mẫn Nhi nói.

- Ta vừa tiến vào thành.

- Vậy ngươi đi tới chổ ở vớ ta.

- Không được rồi.

Hoàng Hoàng Nhi từ chối nói.

- Ta còn bằng hữu của ta nữa.

Dư Mẫn Nhi lúc này mới chú ý Diệp Hạo bên cạnh Hoàng Hoàng Nhi.

- Bằng hữu của ngươi?

- Thế nào?

- Ta chỉ hiếu kỳ là một nữ thần không dính khói lửa trần gian mà cũng có một bằng hữu khác giới?

Dư Mẫn Nhi cười ha hả nói.

- Xin chào, ta là Dư Mẫn Nhi.

- Diệp Hạo.

- Hoàng Nhi, nếu bây giờ ngươi muốn tìm chỗ ở thì hiện tại chỉ còn Tiêu Diêu Cư là còn phòng trống thôi.

- Hiện tại không cho tiến vào Chủ Thành sao?

- Không cho

Dư Mẫn Nhi lắc lắc đầu nói.

- Ba ngày sau tứ đại Vệ Thành sẽ phát ra một 1000 cái Lệnh Bài, đến lúc đó chỉ cần cướp được Lệnh Bài duy trì trong 1 phút là có thể tiến vào Chủ Thành.

- Một người chỉ được một cái thôi sao?

- Đúng vậy.

- Cường giả có được quyền che chở kẻ yếu?

- Có thể.

- Điều đó thật không công băng.2

- Đây cũng chính là vì sao các cao thủ Ngọc Tiên đều đang kéo bè kết phái, chính là vì đến lúc đó có thể hình thành một chiến tuyến thống nhất.

Dư Mẫn Nhi cười nói.

- Các ngươi ở Hỗn Loạn Vực thì căn bản không có khả năng tạo thành Liên Minh, các ngươi có muốn lập một đội chung với Âm Nhiên Vực chúng ta không?

- Không cần

Hoàng Hoàng Nhi lắc lắc đầu nói.

Hoàng Hoàng Nhi cần gia nhập Liên Minh sao?

Lấy tu vi 29 Chuyển của Hoàng Hoàng Nhi hiện tại nếu không thể lấy được một cái Lệnh bài thì còn ai có thể lấy được?

- Ngươi không cần ngại ngùng mau đi với ta.

Dư Mẫn Nhi nhiệt tình lôi kéo Hoàng Hoàng Nhi.

Hoàng Hoàng Nhi trên mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Không lẽ bây giờ lại đi nói bản thân rất mạnh rồi không cần sự trợ giúp của Dư Mẫn Nhi?

Cái này sẽ khiến cho Dư Mẫn Nhi khó xử.

Dư Mẫn Nhi một mạch lôi kéo hai người đến một quán rượu màu sắc cổ xưa.

- Lão bản, còn tiểu viện không?

- Chỉ còn Thiên Tự tiểu viện.

- A, Địa Tự tiểu viện không có sao?

Dư Mẫn Nhi giật mình nói.

- Ngươi cũng biết mà bây giờ Địa Tự tiểu viện bây giờ rất khan hiếm.

Lão bản bất đắc dĩ nhún vai nói.

- Vậy thì Thiên Tự tiểu viện đi.

Diệp Hạo lúc này lên tiếng.

- Ngươi có biết Thiên Tự tiểu viện bao nhiêu Tiên Thạch một ngày không?

Dư Mẫn Nhi khinh bỉ nói.

- Bao nhiêu?

Diệp Hạo nhướng mày nói.

- Một ngày 3 vạn Trung Phẩm Linh Thạch.

- Mắc như vậy?

Trong tay Diệp Hạo có mấy trăm vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, hắn cũng không quan tâm một ngày tiêu phí 3 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, chỉ là Diệp Hạo không muốn bị hố.

- Ở không được thì cút đi ở đây chướng mắt.

Lúc này một thanh niên quần áo hoa lệ ôm một nử tử đi ra.

- Hùng Công Tử, hai vị này là bằng hữu của ta.

Dư Mẫn Nhi nhìn đó là Hùng Nhị cẩn thận nói.

- Bằng hữu ngươi thì như thế nào?

Hùng Nhị căn bản không cho Dư Mẫn Nhi mặt mũi.

- Trướng mắt ta thì phải cút đi.

Hoàng Hoàng Nhi muốn phát tác thì Dư Mẫn Nhi vội vàng kéo Hoàng Hoàng Nhi xuống, ánh mắt ra hiệu nàng không nên mở miệng.

Lúc này Hùng Nhị chú ý tới Hoàng Hoàng Nhi.

- Tư thái này cũng không tệ.

Hùng Nhị nhìn Hoàng Hoàng Nhi trong mắt lộ ra một tia tham lam.

- Bồi ta một đem ta cho ngươi 1 vạn Tiên Thạch, thế nào?

- Để mẹ ngươi bồi ngươi ấy.

Hoàng Hoàng Nhi muốn phát hỏa thì Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi nói cái gì?

Hùng Nhị giận tím mặt.

- Ta nói để mẹ ngươi bồi ngươi đi.

Diệp Hạo bình tĩnh lập lại.

- Lão Tử nói ngươi có nghe rõ không?

- Ta giết ngươi

Hùng Nhị chuẩn bị xuất thủ thì nử tử bên người vội nói.

- Hùng Công Tử, bên trong Vệ Thành không được phép xuất thủ, người vi phạm sẽ trục xuất khỏi Vệ Thành, hủy bỏ tư cách tham gia.

Hùng Nhị tức khắc tỉnh táo lại.

- Ta để ngươi sống thêm hai ngày nữa.

- Thằng điên.

- Ngươi nói cái gì?

Hùng Nhị vừa đè lửa giận xuống lần nữa dâng lên.

- Có gan thì kêu mẹ ngươi ra mà động thủ ấy.

Diệp Hạo khinh thường nhìn Hùng Nhị.

- Nguyên lai gan thỏ đế.

Thiếu nử kia thấy gân xanh nổi trên trán Hùng Nhị vội nói.

- Hùng Công Tử hắn đang cố ý kích nộ ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.