Song Sát

Chương 3: Cùng phòng bệnh




Sáu trăm vạn năm trước, tình hình giữa Tiên giới và Ma giới tuy rằng căng thẳng, nhưng hai giới vẫn cho phép người của đối phương qua lại thăm viếng.

Tôi giết một gã thị vệ, hóa thành dáng vẻ của kẻ đó, trà trộn vào Cung Tu La. Người thị vệ này tên là Khương Duy, là một xà yêu, bình thường vốn ít nói, vì tính tình nhu nhược, nên bị bạn bè đồng nghiệp xa lánh, chỉ có một lang yêu tên gọi là Thanh Địch đối xử tốt với anh ta.

Như vậy thật là tốt. Tôi nghĩ, cho dù Khương Duy có mất tích đi chăng nữa, chỉ sợ là cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới bị mọi người phát hiện ra.

Đáng hận là tôi mới chỉ kịp nhớ được tên của mấy gã thị vệ, thì suýt chút nữa đã gây ra họa lớn rồi.

Ngày ấy, tôi lấy danh nghĩa thị vệ đi tuần tra để tìm đường.

Long Tam từng nói với tôi, Thiếu chủ Ma giới là Bà La Già có một sở thích kỳ quặc, thích những vật tỏa sáng lấp lánh. Nghe nói anh ta từng đào một căn mật thất ở trong Cung Tu La, đem cất những bảo vật thu thập được vào trong đó, nhưng không ai có thể tìm được cửa vào mật thất. Tôi nhìn xà nhà được làm bằng vàng ròng phía trên đầu, lại nhìn vách tường bốn phía được khảm đầy tinh thạch, rồi lại nhìn xem đống trân châu mã não bày đầy trên mặt đấy, không nghi ngờ gì nữa tôi đã vô tình ngã vào Tàng Bảo Các(*) của Bà La Già mất rồi.

(*) Tàng Bảo Các: nơi cất giữ báu vật.

Ai mà ngờ được tôi mới đạp một cước vào khoảng không, lại rơi vào tình thế rối rắm như vậy, rơi vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm ly kỳ đến thế.

Thì cũng giống như, bây giờ tôi ngã một cái, trùng hợp làm sao lại rơi vào đúng mắt trận của trận Ngũ Hành. Nếu tôi đúng là một gã thị vệ bình thường, sợ là sẽ bị nhốt trong trận này, không thể cử động. Nhưng trận pháp này, tôi nhìn lại thấy vô cùng quen thuộc, chính là nó, trong trận chiến Tiên – Ma năm ấy, giam giữ Đông Hạo, chính là trận pháp này. Trận chiến đó đem đến cho tôi những hồi ức đau đớn, đến giờ tôi vẫn ngày đêm nhớ lại. Lần này, thấy trận pháp này, tôi thế nhưng lại dễ dàng thoát ra.

Ra khỏi trận, cảnh vật trước mắt trở nên sáng ngời, bốn phía là những đóa hoa đang độ nở rực rỡ, hương thơm của hoa mai ngào ngạt, hoa nở làm một khoảng trời ánh lên sắc đỏ đỏ, vàng vàng, thật là diễm lệ. Tôi thật chỉ muốn nằm xuống chỗ này, ngủ một giấc ngon lành.

Đáng tiếc, đã có người đã đến trước tôi, lại còn là một đôi uyên ương nữa chứ.

Mỹ nhân kia nhìn thấy tôi, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã lấy quần áo che ngực, trốn vào trong ngực tình lang, cao giọng hỏi: “Người tới là ai?”.

Tôi quay sang cười với mỹ nhân, coi như tôi là một người qua đường bình thường không hề có ý định tấn công họ, thành khẩn nói: “Tại hạ không có ý định quấy rầy nhã hững của hai vị, thật ra tại hạ cũng chỉ là lạc đường mà rơi vào đây, bây giờ lập tức rời đi, hai vị xin cứ tiếp tục”.

Dứt lời quay đầu nhấc chân muốn bỏ chạy.

Thì lại nghe thấy một giọng nam trầm khàn nói: “Đứng lại”.

Tôi đặt chân xuống một cách cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nói kia. Anh ta không nhanh không chậm ngồi dậy, một tay đỡ thân thể, một tay vuốt ve mái tóc của mỹ nhân trong ngực, không hề để ý xung quanh mà tiếp tục thưởng thức. Sau đó quay đầu liếc nhìn tôi, nói: “Nhìn y phục thì ngươi là thị vệ trong cung?”.

Tôi gật đầu xác nhận.

Mỹ nhân kia liền lạnh giọng nói: “Thiếu chủ, thân thể nô gia bị xú tiểu tử này nhìn thấy mất rồi, ngài không thể tha cho hắn ta được”. Thật giống như hoa lê ướt mưa, làm tôi cũng thấy thương xót.

Lúc này, tôi quả thật cảm thấy vô cùng bi ai, kết quả của lần tìm đường này đúng là xui xẻo. Nếu tôi đúng thật là một gã đàn ông thô lỗ, thì thôi cũng đành chịu! Mà tôi quả thật không hiểu bộ ngực bằng phẳng của cô ta thì có cái gì để mà che cơ chứ, vả lại tôi bề ngoài tuy là một gã nam tử, nhưng bên trong là một người hiểu rất rõ lòng dạ nữ nhân, những gì cô ta có tôi cũng có, mà những gì tôi có chưa chắc cô ta đã có. Cô ta coi như không thấy tôi, tôi cũng sẽ coi như không biết cô ta ở đây cùng người khác vụng trộm yêu đương, cô ta cứ để cho tôi lặng lẽ rút lui không phải là được rồi hay sao, bây giờ cả hai bên đều khó xử, cần gì phải như thế cơ chứ.

Bà La Già vuốt ve tấm lưng trần của mỹ nhân, khẽ cười nói: “Được rồi, tùy ý nàng”.

Tôi kinh ngạc, không thể tin được Bà La Già lại là kẻ coi mạng người như cỏ rác như thế, vội vàng hét lên: “Thiếu chủ, thuộc hạ bị oan!”.

Bà La Già không thèm quan tâm nói: “Ngươi nói xem, ngươi bị oan chỗ nào?”.

Tôi véo đùi, hai mắt rưng rưng nhìn mỹ nhân đang trốn trong ngực Bà La Già, nói: “Cô nương không cần để tâm chuyện tại hạ nhìn thấy thân thể của cô nương, tại hạ không nhìn thấy gì cả, mà cho dù có nhìn thấy đi nữa, cô nương cũng không cần sợ hãi. Bởi vì…”. Tôi khẽ cắn môi, bình tĩnh nhìn về phía Bà La Già, vừa khóc vừa nói, “Thiếu chủ minh giám, thật ra thuộc hạ là một kẻ đoạn tụ!”.

Bà La Già vẫn thản nhiên như trước.

Tôi tiếp tục khóc lóc: “Thiếu chủ, thuộc hạ tuy thân là nam tử, nhưng trong lòng thật sự chỉ muốn làm một nữ nhân, chỉ tiếc phụ mẫu sinh thuộc hạ ra nhầm giới tính. Bây giờ, thuộc hạ gặp được người trong lòng, cũng chỉ dám nhìn xa vài lần, rồi lại… lại sợ ngộ nhỡ người ấy biết được, trong lòng ghét bỏ thuộc hạ, không bao giờ... muốn gặp thuộc hạ nữa”. Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt tôi chảy xuống, tôi cắn môi, không nói gì nữa.

Mỹ nhân kia hình như bị tôi dọa cho sợ hãi, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, không nói gì.

Bà La Già ánh mắt chợt lóe sáng, ngập ngừng nói: “Người ngươi thích, không phải là…”.

Tôi gật đầu.

Đáy lòng lại bắt đầu bi ai, trời ơi, Bà La Già sao không nói cho hết câu đi, tôi làm sao mà biết tôi nên thích ai đây. Cái kẻ ở đằng sau câu nói ấy, cuối cùng là heo hay là chó, tôi cũng đâu có biết, thế mà lại phải mang tiếng là thích người đó!

Gương mặt Bà La Già bỗng dưng ửng hồng, rồi lập tức trở lại bình thường, nghiêm mặt nói: “Ngươi không thể thích người đó, người đó sẽ không thích ngươi đâu”.

Tôi yên lặng gật đầu, tiếp tục giả bộ đau khổ.

Bà La Già dường như không đành lòng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, an ủi ta: “Tuy rằng người đó không thích ngươi, nhưng nói chung là cũng sẽ không ghét ngươi. Ngươi không cần quá đau khổ”. Dừng một chút, lại do dự hỏi, “Ngươi tên là gì?”.

“Khương Duy”.

“Ừm… Vậy, ta điều ngươi đến làm người hầu của ta, ngươi, khụ khụ, có đồng ý hay không?”.

Tiếp cận được Thiếu chủ của Ma giới chính là có cơ hội được tiếp cận Ma Quân, nhất định là sẽ có cơ hội tiếp cận Si Mị Chung.

Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu, hưng phấn nói: “Thuộc hạ đồng ý, vô cùng đồng ý!”.

Bà La Già bị ánh mắt của tôi làm kinh ngạc, một lúc lâu sau, mới hốt hoảng nói: “Nếu vậy, ngày mai qua làm đi”.

Tôi thấy tai anh ta đỏ ửng lên, thầm cảm thông với anh ta, tiểu ma đầu đáng thương, từ lúc sinh ra cho tới giờ, chắc là chưa trải việc đời, mới chỉ gặp được một kẻ đoạn tụ, đã xấu hổ đến thế, sau này khi Thái Vu bị phong ấn, anh ta làm sao có thể thống lĩnh Ma giới đây?

Làm người hầu của Thiếu chủ Ma giới cuộc sống hàng ngày thật vô cùng dễ chịu, ban đêm không phải đi tuần tra, chỉ cần đứng canh ở ngoài cửa phòng Bà La Già, gió thổi không đến mặt, mưa rơi không đến đầu. Chỉ duy nhất có một điều khiến tôi bực bội mà thôi, Bà La Già tuổi tuy còn trẻ, lại sớm học thói phong lưu, đêm đêm vui vẻ đến bình minh, tôi canh giữ ở cửa, nghe thanh âm nũng nịu của đám yêu nữ ấy, lâu dần, thâm tâm thấy thật không thể chịu nổi, tuy tôi là một bà cô ế chồng, nhưng dù gì đi nữa cũng là một cô nương, hàng đêm cứ nghe xuân thanh như thế, ngày ngày nhìn những thân thể yêu kiều như thế, cứ nhắm mắt lại là lại thấy mấy cảnh… xuân cung đồ kia, qua ba ngày, tôi liền đêm thì ngủ không đủ giấc, ngày thì tinh thần hoảng hốt.

Bà La Già từ trên giường nhỏ ngồi dậy, vạt áo để mở, chân trần đi đến ngồi xuống trước gương, liếc nhìn tôi một cái.

Tôi lập tức nhận lệnh đi đến chải đầu búi tóc cho Bà La Già.

Tóc Bà La Già đen óng mượt mà, cầm trên tay cảm giác rất mềm mại, vũ tộc chúng tôi lúc rảnh rỗi cũng thích chải chuốt lông vũ, lúc này, tôi thế nhưng lại nhất thời quên khuấy đi mất, cứ sờ sờ vuốt vuốt tóc anh ta mãi thôi. Mãi cho đến lúc anh ta “khụ khụ” mấy tiếng, tôi mới giật mình tỉnh lại, xấu hổ mà buông lược, lùi sang một bên.

Ôi, tôi già mất rồi.

Bà La Già nhìn tôi, yên lặng không nói.

Tôi sờ sờ mũi, có chút lo lắng. Bị một tiểu bối nhìn như thế, tôi quả thật là cảm thấy có chút kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, Bà La Già mới chậm rãi nói: “Khương Duy, mấy ngày nay ta thấy tinh thần ngươi có chút rối loạn, ngươi có tâm sự gì, cứ nói ra, ta sẽ xem xem có thể giúp được ngươi không”.

Tôi ngừng thở một lúc, cảm thấy tim đập nhanh “thình thịch” mấy cái, giương mắt nhìn trộm gương mặt không chút biểu cảm của Bà La Già, thận trọng suy nghĩ xem có phải anh ta đã phát hiện ra mục đích của tôi hay không.

Nhưng nếu anh ta biết ta cần Si Mị Chung, thì sao còn nói có thể giúp tôi.

Chẳng lẽ Bà La Già lại là một người tốt!?

Tôi chần chừ hỏi: “Cái gì cũng có thể à?”.

Bà La Già ngạc nhiên, giống như tôi vừa mới hỏi một vấn đề kinh thiên động địa vậy, gương mặt lập tức thay đổi, liếc mắt nhìn tôi một cái hàm ý sâu sắc, ấp a ấp úng nói: “Trừ cái ngươi vừa mới nghĩ ra”.

Thế mới nói không nên hy vọng quá nhiều, bằng không nhận lại sẽ chỉ là sự thất vọng càng sâu mà thôi.

May mắn là tôi không đặt quá nhiều hy vọng vào đấy.

“Vậy cũng không sao”.

Hẳn là sự thất vọng trong giọng nói của tôi thể hiện quá rõ, nên Bà La Già giật mình, ngượng ngùng nói: “Ngươi nghĩ xem ngươi còn muốn cái gì khác nữa không?”.

Tôi đau khổ, thở dài, lắc đầu.

Bà La Già cũng thở dài: “Thôi đành vậy, sau này nghĩ ra thì nói với ta”.

Tôi chán nản gật đầu.

Thấy anh ta quan tâm tôi đến thế, trong lòng tôi cũng có chút cảm động, liền hảo tâm nhắc nhở: “Thiếu chủ tuy rằng tuổi còn trẻ, cũng nên tranh thủ thời gian, chăm chỉ tu luyện, rèn luyện bản thân, đồng thời cũng phải chú ý thân thể hơn nữa, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, tránh lao lực”. Tôi nói hươu nói vượn vậy thôi nhưng thật ra mục đích thì chỉ có một, nói ngắn gọn chỉ có một câu: “Hàng đêm đi ngủ sớm một chút đi, đừng phong lưu như thế nữa, tôi cũng được quay về ngủ sớm một chút”.

Bà La Già cân nhắc câu nói của tôi một lúc, ánh mắt lóe sáng, trong đó có chút bất đắc dĩ lại có chút áy náy nói: “Thì ra là ta đã không chú ý đến tâm ý của ngươi”.

Tôi nhìn anh ta với hai mắt sáng lấp lánh.

Bà La Già tiếp tục nói: “Như vậy đi, sau này lúc nào trong phòng ta có nữ nhân, ngươi đi qua đình viện chờ đi”.

Bản tiên bi phẫn, lòng hận không thể quăng cả cái bàn vào mặt anh ta. Quả nhiên lòng dạ nam nhân như kim trong đáy biển, tôi chẳng qua chỉ nhắc nhở anh ta cho tôi về nghỉ ngơi sớm một chút, anh ta lại đem tôi tống ra sân hóng gió, tuy rằng thời tiết bây giờ không quá lạnh, nhưng mà đêm xuống nhiều sương, hơn nữa ai biết được nhỡ đâu đêm nào đó lại gặp phải gió lớn, mưa to hay cái gì đó nữa. Tôi như trái cà gặp sương, đau khổ nói: “Vâng”.

Nhân dịp bị giáng chức, tôi cố tình tỏ ra suy sụp mấy ngày. Cả đêm ôm bầu rượu thương thân, thỉnh thoảng hướng về phía trăng mà ngâm mấy câu thơ đầy thương cảm. Cảm thấy những vần thơ ai oán của mấy thi nhân mặc khách ấy, cũng gần giống với tâm tình của tôi bây giờ. Ví dụ như “Hỏi người sầu được bao nhiêu/ Sông xuân vẫn chảy một chiều về đông(16)”, hay như “Cây khô, cành cỗi, quạ chiều/ Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà/ Gió tây, đường cũ, ngựa già/ Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời(17)”. Ngâm thơ vịnh thơ, chính tôi lại làm tôi cảm động, mà lúc cảm động, nhịn không được nhỏ ra vài giọt lệ phượng hoàng.

Thật ra mà nói ngày đó mỹ nhân bị tôi phá đám chuyện tốt chính là con gái của Thạch Trất Ma – kẻ có tính cách nóng nảy hung hãn nhất trong Ma giới Thập Ma, Thạch Cơ. Tuy rằng tướng mạo của Thạch Trất Ma quả thật là vô cùng xấu xí, nhưng cũng may Thạch Cơ di truyền dung mạo của mẫu thân, dáng vẻ ôn nhu như nước. Điểm đáng tiếc duy nhất chính là, Thạch Cơ giống cái gì thì không giống, thế nhưng tính cách hung hãn nóng này của Thạch Trất Ma thì lại giống đến mười phần.

Tôi yên lặng nhìn chính bản thân mình đang bị dây thừng trói, buồn bã nói: “Thạch Cơ nương nương, thuộc hạ thật sự là kẻ đoạn tụ mà”.

Lúc này trong lòng tôi thì lại đang lấy làm lạ, ngẫm nghĩ xem chẳng lẽ trông tôi giống như một con phượng hoàng thích nữ nhân lắm sao? Tôi thật sự không phải kẻ đoạn tụ mà!

Thạch Cơ “hừ” một tiếng, vung roi đánh xuống đất tạo thành một vệt trắng, lạnh lùng nói: “Kẻ ngâm thơ hàng đêm ở trước cửa phòng Bà La Già chính là ngươi?”.

Tôi gật đầu.

Gương mặt Thạch Cơ bỗng trở nên dữ dằn, căm hận mắng: “Đồ tiện nhân!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.