Song Sát

Chương 19: Đầu óc trẻ em thời nay thật đen tối




Long Tam và Thái Thượng Lão Quân đột nhiên cùng hét lên: “Tuyệt đối không được!”.

Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp dần lan tỏa. Tôi gật đầu: “Tôi biết hai người chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng Thái Ất cũng không phải người xa lạ, huynh ấy bị thương là vì cứu tôi. Hơn nữa, pháp lực trong hạt châu của người khác cũng không đủ lớn, mà cho dù có người có đủ pháp lực thì bây giờ trong thời gian ngắn cũng không tìm ra được, sợ là Thái Ất không chờ được. Đấy đều là những lý do hợp tình hợp lý, khiến tôi nên làm”.

Long Tam còn muốn nói nữa, nhưng Thái Thượng Lão Quân lại phẩy tay, chặn ngang những lời Long Tam định nói, khom người nói với tôi: “Nếu Thượng thần muốn làm như vậy, tiểu tiên tất nhiên là sẽ giúp đỡ, tuy rằng độc trên người Thượng thần đã được giải, nhưng nếu người muốn lấy Tinh Nguyên Châu thì vẫn cần phải chờ mấy ngày nữa mới được”.

Tôi gật đầu, đứng lên, nói: “Tôi còn muốn đi qua thăm Bích Hoa, tôi đi trước nhé”.

Thái Thượng Lão Quân nói: “Thượng thần, tiểu tiên cùng đi với người”.

Trong điện Bích Vân rất yên tĩnh, mùi đàn hương lan tỏa trong không khí.

Thái Thượng Lão Quân lấy Si Mị Chung ra nhìn, một lúc lâu sau mới buông ra, cười nói: “Thượng thần, thất hồn của Thượng tiên Bích Hoa được nuôi dưỡng trong Si Mị Chung rất tốt, một thời gian nữa chắc là có thể phục hồi được rồi”.

Tôi ngồi bên cạnh Bích Hoa, đau khổ nói: “Bá Dương, nếu như không tìm thấy Ngưng Thần Châu thì có phải là Bích Hoa vẫn cứ ngủ như vậy hay không?”.

Thái Thượng Lão Quân vuốt chòm râu, ngẫm nghĩ: “Thật ra nếu như trước tiên đem thất hồn trở lại vào trong cơ thể Thượng tiên Bích Hoa, Thượng tiên Bích Hoa vẫn có thể tỉnh lại, chỉ có điều vẫn thiếu một ít hồn phách, nên trí tuệ sẽ giống như một đứa trẻ vậy thôi”.

Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy hồn phách được nuôi dưỡng trong Si Mị Chung dù sao cũng không an toàn bằng được nuôi dưỡng trong chính cơ thể của Bích Hoa, vì thế nói với Lão Quân: “Đợi hồn phách chàng được tu dưỡng tốt rồi, để cho chàng tỉnh lại đi, cứ để chàng ngủ như thế này cũng không phải là cách hay”.

Dừng một chút, tôi lại hỏi: “Gần đây tôi luôn buồn ngủ, cứ tưởng rằng đấy là do độc Đông Doanh Hoa gây ra, nên cũng không để ý, nhưng mà bây giờ độc Đông Doanh Hoa đã được giải, mà tật xấu ham ngủ vẫn không thay đổi, còn mong Bá Dương xem bệnh cho tôi”.

Thái Thượng Lão Quân cũng không bắt mạch cho tôi, chỉ nói: “Thượng thần đại khái là gần đây vất vả mệt nhọc nên mới như vậy, người cần nghỉ ngơi nhiều hơn”.

Mặc dù là ông ấy dùng từ “đại khái”, nhưng giọng điệu lại chắc chắn như đinh đóng cột, tôi cảm thấy vô cùng yên tâm, chân thành nói: “Y thuật của Bá Dương quả là hơn người”.

Sau khi tiễn Thái Thượng Lão Quân đi rồi, tôi lặng lẽ ngắm nhìn Bích Hoa, nhém lại góc chăn cho Bích Hoa, rồi ngây người ra một lúc.

Gần đây, tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao Bích Hoa lại đỡ diệt thiên lôi thay tôi.

Bên ngoài đêm đã khuya lắm rồi, chắc là Mão Nhật Tinh Quân đã đi ngủ từ lâu rồi. Đèn hoa sen trong phòng chắc sắp hết dầu, ánh đèn chập chờn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Bích Hoa cũng hơi lờ mờ, từ da dẻ tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong suốt, kể ra mà nói thì cũng khá hấp dẫn, tôi đã sống bảy trăm vạn năm, nhưng ý chí của tôi vẫn chẳng có tiến bộ mấy.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng từ những vì sao lấp lánh, từ hướng Cung Quảng Hàn truyền đến tiếng ca trong trẻo mà lạnh lùng của Hằng Nga.

Tôi cảm thấy thổn thức. Không từ bỏ được suy nghĩ chẳng lẽ Bích Hoa đoán ra được tôi chính là Phượng Hoàn?

Nhưng mà, nếu như chàng tình nguyện thay Phượng Hoàn đỡ thiên lôi, thì vì sao lại dùng phương pháp như thế, ngôn từ như thế mà từ chối việc ban hôn ước trước mặt chúng tiên?

Nhưng mà, nếu như chàng không phát hiện ra tôi là Phượng Hoàn, thì vì sao lại tình nguyện thay một con chim vừa mới có năng lực biến hình đỡ thiên lôi?

Trước cửa sổ có một ao sen, trong ao có rất nhiều đèn hoa sen tạo thành những điểm sáng nho nhỏ, bên ngoài chắc là có gió đang thổi, đèn hoa sen trong ao sen cứ bay tới bay lui, nhìn thật đẹp.

Tôi cầm một chiếc đèn hoa sen đi đến chỗ Hạo Thiên.

Trước kia xung quanh Cung Thiên Cơ trồng toàn hoa tịch nhan(20), từ sau khi Hạo Thiên đi không ai chăm sóc những cây hoa này nhưng chúng vẫn sinh sôi nảy nở. Tôi nghe thấy tiểu tiên đồng nói Hạo Thiên đang tiếp khách ở thư phòng, nên quay sang hướng thư phòng mà đi.

Từ xa, tôi đã nghe thấy có tiếng quát lớn: “Hạo Thiên, huynh không thể ích kỷ như thế được, chuyện này không chỉ liên quan đến các huynh, mà còn liên quan đến cả Bích Hoa”.

A, là giọng của Long Tam. Tính tình nóng nảy của huynh ấy qua bao nhiêu năm như thế mà vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Thanh âm của Hạo Thiên có vẻ mệt mỏi đáp lại: “Bích Hoa sau này còn có trăm ngàn cơ hội, nhưng đệ ấy chỉ có một cơ hội này thôi, cơ hội cuối cùng này, làm sao tôi có thể bỏ lỡ được?”.

Thanh âm của Long Tam dường như có chút nghẹn ngào:“Huynh làm sao mà biết Bích Hoa còn có trăm ngàn cơ hội, huynh có sao biết vì năm đó Phượng Hậu Quỳnh Chi lại sớm qua đời khi vẫn còn trẻ hay không?”.

Trong trí nhớ của tôi thân thể mẫu thân vẫn luôn không khỏe mạnh, nhưng tính tình mẫu thân lại rất bướng bỉnh, người chưa bao giờ chịu nghe lời phụ thân mà tĩnh dưỡng cho tốt, người còn nói phải sống thật thoải mái mới tốt.

Nghe Long Tam nói, không lẽ trong chuyện mẫu thân tôi qua đời vẫn còn bí mật mà tôi chưa biết?

Trong phòng yên tĩnh, một lúc lâu sau, thanh âm của Hạo Thiên có phần run rẩy cất lên: “Đệ nói muội ấy với người ấy sẽ giống nhau ư, muội ấy cũng sẽ…”.

Long Tam nói: “Muội ấy lần này được phát hiện sớm, tình trạng so với người ấy tốt hơn một chút, vẫn còn có thể cố gắng cứu được một mạng. Nhưng nếu như huynh muốn làm như thế, muội ấy nhất định sẽ bước đi lên cùng một con đường với người ấy”.

Hả, không lẽ Hạo Thiên bọn họ đang làm chuyện gì có ảnh hưởng nguy hiểm đến tính mạng của Bích Hoa? Nhưng mà, hình như, hai người họ chưa từng gặp nhau mà.

Tôi cố ho mạnh mấy tiếng, lại dẫm mạnh bước chân, đẩy cửa phòng ra.

Tôi đặt đèn hoa sen ở một bên, quay sang cười với Long Tam và Hạo Thiên: “Hai người nói chuyện sôi nổi quá, nhưng mà muội có chuyện không hiểu, ai trong hai người giải thích cho muội được không?”.

Gương mặt Long Tam căng thẳng. Sau đó gượng cười, không nói gì cả.

Tôi quay sang nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên điều chỉnh lại âm điệu rồi nói: “A Hoàn, muội hiểu lầm rồi”.

Tôi nuốt nước bọt rồi nói: “Hình như vừa rồi muội nghe thấy có người nói, Bích Hoa may mà được phát hiện sớm, so với tình trạng của mẫu thân muội thì tốt hơn?”.Không khí trong phòng đặc quánh lại, có phần nặng nề, khiến tôi cảm thấy khó thở, “Hai người nói như thế là thật ra chuyện của Bích Hoa có vấn đề gì xảy ra ư? Hay là, thật ra Thái Ất cũng…”.

Đêm càng khuya, lòng tôi càng cảm thấy lạnh buốt: “Hai người không cần phải lừa muội, sớm hay muộn muội cũng phải biết, hai người có thể lừa gạt được muội bao lâu?”.

Long Tam thở dài nói: “A Hoàn, muội có biết mình có thai không?”.

Tôi gượng cười, nắm lấy ống tay áo nói: “Ngao Bính, chuyện này Lão Quân đã hỏi rồi”.

Hạo Thiên nhìn tôi có phần không dám nói, nhưng cuối cùng cũng vẫn nói: “Chuyện này để huynh nói cho muội nghe”.

Tôi là nữ nhi duy nhất của phụ thân và mẫu thân vậy mà tôi lại không biết cái chết của mẫu thân có liên quan tới tôi.

Tộc Phượng hoàng chúng tôi từ trước tới nay dân số rất ít ỏi, mọi người cứ nghĩ là bởi vì bẩm sinh Phượng hoàng tính tình vốn kiêu ngạo, khó tìm được bạn đời. Nhưng nếu nguyên nhân chỉ vì thế, thì qua chừng ấy năm, tộc Phượng hoàng cũng vẫn có thể từ từ mà phồn thịnh. Nguyên nhân thật sự khiến cho tộc Phượng hoàng dần dần suy vong là bởi vì mỗi khi sinh một tiểu Phượng hoàng ra cả mẹ lẫn con đều có thể tử vong, ví dụ như mẫu thân của tôi vì sinh ra tôi mà tiên thể suy yếu đến độ tử vong.

Thì ra người hai người bọn họ vừa nói đến, lại là tôi sao?

Long Tam lại nói: “Lão Quân cũng mới nói, thai nhi trong bụng muội là mới hình thành. Nếu như Bích Hoa biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng”.

Tôi muốn nói cho họ biết là họ đã hiểu lầm rồi, tôi nếu như thật sự mang thai, người vui mừng cũng chẳng phải là Bích Hoa.

Hạo Thiên cắt ngang lời Long Tam: “Nếu như Bích Hoa biết phải trả giá đắt như vậy, cũng chưa chắc đã vui mừng”.

Tôi phẩy tay: “Chuyện này với Bích Hoa không có liên quan gì tới nhau”.

Long Tam nghe tôi nói xong, vẻ mặt biến đổi đến kỳ lạ, có chút xúc động, cũng có chút thương tiếc.

Tôi cảm thấy, hình như huynh ấy hiểu được những gì tôi nói.

Tôi nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trên bụng, bây giờ bụng tôi vẫn còn bằng phẳng, nhưng tôi lại cảm thấy có một sức mạnh từ bên trong truyền ra, quấn lấy tay tôi, mềm mại, ấm áp.

Bà La Già, chàng có biết không, chúng ta có con rồi.

Chàng có vui mừng không?

Hóa ra hôm ấy vẻ mặt của Long Tam và Lão Quân kỳ quái như vậy là vì thế, tôi đã hiểu nhầm rồi.

Long Tam bước mấy bước đến trước mặt tôi, đặt tay lên vai tôi: “A Hoàn, bây giờ muội rất yếu, nghe nói sau khi Phượng Hậu hoài thai muội cũng thế, lúc ấy mọi người chẳng ai nghĩ là người có thai, cũng không ai nghĩ tới tình trạng của người lại xấu đến thế. Muội tuyệt đối không được lấy Tinh Nguyên Châu ra lúc này, nếu không hoặc là muội chết, hoặc là đứa bé chết. Tộc Phượng hoàng từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một lần mang thai, nếu như muội bỏ lỡ lần này, sau này có muốn cũng không thể có được nữa đâu”.

Tôi lùi lại vài bước, cố lấy lại bình tĩnh, quay sang Hạo Thiên hỏi: “Thái Ất có thể chờ được mấy ngày nữa?”.

“Ba ngày nữa”.

Hạo Thiên dừng lại, rồi lại nói: “A Hoàn, cho dù muội chọn lựa như thế nào, huynh cũng sẽ không trách muội. Chuyện của Thái Ất, để huynh nghĩ biện pháp khác”.

Tôi gật đầu: “Hai người không cần lo lắng cho muội, để muội suy nghĩ lại đã”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.