Sống Riêng Không Đơn Giản

Chương 8: Quan lớn khinh người




Độc Cô Nhạn bất giác nhăn tít cặp lông mày chàng lẩm bẩm:

– Khe núi sâu thẳm rùng rợn này quản đúng với hai chữ Quỷ sầu.

Đoạn khẽ nói với Đoàn Hiếu Vân:

– Không hiểu khe Quỷ sầu này bao nhiêu khúc quanh, dài ngắn thế nào?

Lão Bạch mao tuy là một con thần điêu rất thông linh nhưng nó chỉ quen bay lượn trên không. Nếu mình đem nó theo vào khe núi thẳm e rằng có điều bất tiện.

Đoàn Hiếu Vân gật đầu đáp:

– Vậy ta bảo nó hãy đi ẩn trước thử coi ...

Nàng lại vỗ vào cổ con Lão bạch mao, khẽ nói:

– Lão bạch mao! Ngươi hãy tìm nơi nào an toàn ẩn mình. Chờ chúng ta trở lại sẽ kêu ngươi.

Con lão bạch mao đặt mỏ lên vai Đoàn Hiếu Vân ra chiều quyến luyến không nỡ dời chủ mắt nó nửa nhắm nửa mở có ý không muốn bay đi.

Độc Cô Nhạn nhìn cảnh tượng này, trong lòng xúc động. Chàng cảm thấy tựa hồ có điểm bất tường sẽ xảy ra.

Đoàn Hiếu Vân vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng nàng gượng cười:

– Lão bạch mao! Sao bữa nay ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ta như mọi ngày.

Lão bạch mao cổ họng lại bật lên một hồi lọc ọc.

Đoàn Hiếu Vân mỉm cười xoa đầu nó bảo:

– Ngươi đã nghe rõ lời ta truyền dạy thì mau mau đi tìm một nơi nào ẩn nấp nghe.

Lão bạch mao dường như có ý miễn cưỡng, nó ngẩng đầu lên rồi lại gục đầu vào người Đoàn Hiếu Vân mấy cái nữa. Hai mắt nó nhìn nàng uể oải và hai cánh từ từ bay lên.

Lão bạch mao vừa bay lên chừng được hai ba trượng cao thì lại đột nhiên thấy trên ngọn một cây to gần đấy vọt lên ba tia hồng quang, nhắm bắn vào con thần điêu.

Độc Cô Nhạn cùng Đoàn Hiếu Vân không ai ngờ tới diễn biến đột ngột này, bất giác giật mình kinh hãi.

Độc Cô Nhạn xúc động tâm ý là công lực phát sinh ngay, chàng phóng ra một chưởng rất mau lẹ.

Nhưng ba chấm hồng quang bắn lên lẹ quá. Chưởng lực của chàng chỉ hất được hai mũi ám khí trệch đi còn một mũi bắn trúng con Lão bạch mao bạch mao lộn nhào mấy vòng.

Lão bạch mao là một con thần điêu có linh tính. Thân hình to lớn của nó lộn đi mấy vòng rồi bay vù lên cao hơn mười mấy trượng.

Mũi ám khi kia tuy không trúng vào chỗ hiểm yếu con thần điêu nhưng đụng vào đuôi nó làm rụng mấy cái lông trắng như tuyết bay phất phơ rồi từ từ rớt xuống.

Con Lão bạch mao bị bắn đột ngột dường như nó đã nổi hung. Bỗng thấy nó bay quay trở lại đột nhiên chúc đầu xuống như sao sa, xông thẳng đến ngọn cây.

Tiếp theo là những tiếng cành cây gẫy đổ rào rào và tiếng rú rít lên đinh tai nhức óc. Nhưng chỉ thoáng cái lại yên lặng như tờ.

Con Lão bạch mao bay vụt lên không, nghe rõ cả tiếng vỗ cánh.

Nguyên Lão bạch mao nhảy xuống đánh báo thù người ngồi trên ngọn cây đã ngấm ngầm phóng ám khí bắn nó. Xong việc nó lập tức bay vọt lên không đến tận từng mây rồi chuồn đi, chớp mắt đã không thấy tông tích đâu nữa.

Độc Cô Nhạn không chần chờ gì nữa. Chàng chuyển động thân hình nhảy xổ lại.

Đoàn Hiếu Vân cũng hít một hơi chân khí rồi vọt người đi theo.

Hai người thấy đó là một cây tùng, cành lá dày đặc rậm um. Dù đến mấy chục người ẩn núp trên cây thì người dưới góc cũng không thể phát giác ra được.

Nhưng hiện giờ con Lão bạch mao đã đánh cành lá trên ngọn tan nát.

Một gã hán tử áo xanh che mặt tứ chi bị gãy nát da bụng rách toạc rất thê thảm giữa đống cành tùng gãy xuống.

Độc Cô Nhạn để ý nhìn tình thế bốn phía. Chàng lại giơ năm ngón tay lên không chụp một cái kéo tấm khăn che mặt ra coi.

Một cảnh tượng rùng rợn bày ra trước mắt chàng.

Độc Cô Nhạn lúc ở trên động Hắc Ly núi Vân Vụ đã gặp người này rồi. Hắn chính là quán chủ Vân Vụ hành quán. Mặt mũi gã sần sùi đầy sứt sẹo và không còn ra hình thù gì nữa, ai trông thấy cũng phải ghê sợ.

Đoàn Hiếu Vân chưa bao giờ nhìn thấy tướng mạo người nào khủng khiếp đến thế. Nàng sợ quá bất giác bật lên tiếng la hoảng rồi lùi lại mấy bước liền.

Miệng nàng lắp bắp hỏi:

– Người này ... làm sao mà mặt mũi ghê gớm thế?

Độc Cô Nhạn hạ thấp giọng xuống nói:

– Cô nương đã thấy chưa? Đây là kết quả của chứng ma phong quái ác trốn trình mặt người ra đến thế. Cả nhà Thuần Vu thế gia bất luận già trẻ gái trai đều bị loại tuyệt chứng này.

Đoàn Hiếu Vân vẫn chưa hết ghê tởm, sợ hãi nàng hỏi:

– Bộ mặt người đó đã bị tan nát bầy nhầy, trông không còn ra hình người nữa, chứng bịnh này liệu có thể chữa được không?

Độc Cô Nhạn quả quyết đáp:

– Vị tiền bối chỉ thị cho tại hạ đi kiếm thuốc đó là một vị thần y có danh tiếng nhất hiện nay chỉ cần lấy được Kim Ty thảo về cho lão tiền bối là có thể chế được ngay những thứ thuốc chuyên trị các tuyệt chứng. Bất luận mắc bệnh đến trình độ nào, hễ uống thuốc vào là khỏi.

Đoàn Hiếu Vân cảm khái thở dài nói:

– Vậy chúng ta mau mau tìm cách vào Quỷ Sầu giản để tìm kiếm dược vật này.

Độc Cô Nhạn khẽ gật đầu rồi cất bước đi trước. Chàng cất bước một cách cực kỳ thận trọng. Đồng thời chàng ngấm ngầm vận nội lực để chuẩn bị đối phó khi xảy ra chuyện bất ngờ.

Độc Cô Nhạn đoán người bị Lão bạch mao đánh chết kia tất nhiên đã được bọn Thuần Vu thế gia trong Quỷ sấu Giản phái đến đây để bố trí canh giữ.

Cứ tình hình này cuộc bố trí những trạm bí mật chắc không chỉ có một người.

Lão bạch mao đánh chết người kia cành gẫy đổ xuống rầm rầm tất làm kinh động đến những trạm khác có khi kinh động cả đến bọn người Thuần Vu thế gia ở Quỷ Sầu giản cũng chưa biết chừng.

Nhưng tình trạng đã ra ngoài sự phỏng đoán của Độc Cô Nhạn. Bốn bề khôi phục lại sự yên tĩnh. Ngoài tiếng nước khe chảy rì rào, cùng tiếng côn trùng rên rỉ, không còn tiếng động nào khác Cảnh tượng không hợp tình lý này càng tăng thêm vẻ thần bí rùng rợn, khiến người ta cảm thấy bầu không khí nặng chĩu cơ hồ nghẹt thở.

Độc Cô Nhạn nguyên là một nhân vật cao cường lớn mật, nhưng đã vào đến sào huyệt Thuần Vu thế gia trong Quỷ Sầu giản trên núi Nhạn Đãng, chàng không khỏi sao xuyến trong lòng, vì bao nhiêu năm nay ở đây đã có rất nhiều nhân vật võ lâm đến thám thính đầu không một ai trở về. Mà cũng không có tin tức gì đưa ra nữa.

Như vậy đủ rõ bọn họ đều mất mạng hết.

Tuy nhiên, tất cả những cái đó chỉ làm cho Độc Cô Nhạn phải suy nghĩ chứ không làm cho chàng phải sờn lòng. Vấn đề chàng đến đây không phải là chuyện sống chết riêng cho cá nhân chàng. Nếu chàng lấy được Kim Ty thảo mà an toàn trở về, thì Lê Vi Tử sẽ chế luyện thành thứ thuốc giải duy nhất để cứu trị ma phong tuyệt chứng, đồng thời khiến cho chứng bệnh này vĩnh viễn không còn tồn tại ở thế gian.

Hơn nữa công cuộc này còn có thể vãn hồi kiếp vận núi xương sông máu cho võ lâm. Sau nữa, chàng còn có thể tìm đến phụ thân Đoàn Hiếu Vân để trị cố tật tiên thiên cho nàng, khiến nàng hưởng hạnh phúc một đời ở nhân gian.

Gặp trường hợp bất hạnh xảy ra cho chàng vì bao nhiêu công cuộc lớn lao đều hỏng hết, nên chàng luôn luôn tự cảnh cáo mình là phải hành động cực kỳ thận trọng vì trách nhiệm của chàng vô cùng trọng thể.

Đoàn Hiếu Vân chỉ nhận thấy hiện trạng khá ly kỳ, nhưng nàng chưa am hiểu đường đời cực kỳ nguy hiểm, người đời man trá khôn lường. Nàng cúi xuống bên Độc Cô Nhạn khẽ nói:

– Chắc bọn chúng không ngờ có người đã đến chỗ tổ quỷ này nên chỉ phái một tên canh gác ở bên ngoài khe núi. Chúng ta vào lẹ đi thôi.

Độc Cô Nhạn chau mày đáp:

– Không phải thế đâu! Bao nhiêu năm nay tại đây số người mất mạng không biết đâu mà kể. Chúng ta phải cẩn thận lắm mới được và phải luôn luôn đề phòng ngụy kế của bọn chúng ...

Chàng ngừng lại một chút rồi dùng phép truyền âm nhập mật nói:

– Tại hạ nghe trong khe núi có người ra rồi đó.

Đoàn Hiếu Vân cũng dùng phép truyền âm nhập mật hỏi lại:

– Có người ư? Sao ta chẳng thấy động tĩnh chi hết?

Nàng nói rồi chú ý lắng tai nghe, nhưng ngoài tiếng nước chảy rì rào, trong khe chẳng còn tiếng gì khác, tựa hồ không có ai.

Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười nói:

– Ở chốn rừng sâu nước chảy ồ ồ này tại hạ vẫn có thể nghe rõ, cả hơi thở người ở xa ngoài trăm trượng.

Đoàn Hiếu Vân hơi kinh ngạc hỏi:

– Ngươi nói vậy thì ra võ công ngươi cao thâm hơn ta nhiều lắm ư?

Độc Cô Nhạn nở một nụ cười khiêm nhường đáp:

– Không dám! Tiểu huynh bất quá chỉ có thính giác linh mẫn mà thôi.

Chàng vừa nói dứt lời đột nhiên vọt người đi như một dây khói vào sâu hơn đến hai chục trượng!

Độc Cô Nhạn bình tĩnh lắng tai nghe hồi lâu rồi dơ tay ra vẫy một cái.

Đoàn Hiếu Vân lập tức chạy lại.

Khe núi sâu thẳm này ở vào thế giữa hai bên vách núi Bích lập. Chàng ngửng đầu lên chỉ có thể nhìn lên cao chừng mấy trăm trượng.

Độc Cô Nhạn trông lờ mờ thấy một dây hỏa quang. Hai bên vách núi có nhiều tảng đá lớn tựa hồ lung lay sắp rớt xuống chưa biết lúc nào. Nếu đá rớt xuống thì cả hai người tất bị nát nhừ.

Lạch nước chỉ rộng chừng hai trượng, nhưng ngó xuống thì dường như nước sâu vô cùng.

Ở giữa mây mù nên không hiểu rõ nước sâu rộng thế nào và khe dài bao nhiêu.

Khe nước này thực ra không sâu lắm mới chỉ ngập bắp đùi.

Độc Cô Nhạn vận mục lực nhìn bân mặt thì chỉ thấy loại thạch nhẵn bóng, thỉnh thoảng mới có tảng bao phủ rêu xanh, còn chẳng thấy Kim Ty thảo đâu cả mà bất luận thứ cỏ gì cũng không có Bất giác chàng nhíu cặp lông mày đứng ngẩn người ra lẳng lặng không nói gì.

Đoàn Hiếu Vân tiến lại dùng phép truyền âm nhập mặt hỏi bằng một giọng thân mật:

– Nhạn ca còn nghe thấy tiếng người nói không?

Hai bên khe nước, vác đá cao chót vót, tiếng vọng rất xa, nếu có tiếng người, tất nhiên nghe rất rõ.

Độc Cô Nhạn lộ vẻ nghi nhờ nói:

– Lạ thiệt!

Lần này chàng không dùng phép truyền âm nhập mật nữa.

Đoàn Hiếu Vân lấy làm kỳ hỏi:

– Chi vậy?

Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày đáp:

– Vừa rồi tiểu huynh nghe rõ trong khe cách xa chừng một trăng trượng ít ra là có ba người. Thế mà bây giờ trong giờ trong vòng chừng tám chục trượng, mấy người đó dường như đột nhiên mất hút chẳng thấy thanh âm gì nữa.

Đoàn Hiếu Vân nói:

– Không chừng bọn họ đã phát giác ra có người tiến vào nên họ giữ gìn không cho phát ra thanh âm hoặc họ cử động thận trọng, hạ thất thanh âm xuống nên từ xa không nghe rõ. Hơn nữa tiếng nước chảy rào rào ác cả tiếng họ đi.

Độc Cô Nhạn lắc đầu đáp:

– Không thể thế được. Hễ có người là tiểu huynh phải biết, trừ phi họ ngừng thở, không thì chẳng thể nào lọt qua thính giác của tiểu huynh được. Vụ này thật là quái dị!

Giữa lúc hai người nói chuyện, bất thình lình một tràng cười ha hả nổi lên vọng lại. Rồi một thứ thanh âm the thé tựa hồ cú khoác ve gào nổi lên; – Vụ này chẳng có chi kỳ lạ? Chẳng qua kiến thức các ngươi còn nông cạn lắm mà thôi!

Hai người nghe nói đều giật nẩy mình.

Mặt nước phía trước tung tóe rồi một hồi lách cách vang lên. Một người áo xanh che mặt đột nhiên xuất hiện, cách ngoài hai trượng.

Đoàn Hiếu Vân la lên một tiếng:

– Úi chà!

Rồi lùi lại bốn năm bước liền.

Nàng không sợ người này đột kích, mà nàng khiếp đảm về tướng mạo ghê gớm của người vừa bị chết ở ngoài kia. Bây giờ nàng lại thấy người áo xanh che mặt này hình dáng cũng hao hao giống người kia. Nàng nghĩ ngay tới sau tấm che mặt, tướng mạo người này hẳn cũng ghê gớm như vậy.

Độc Cô Nhạn chẳng chút chần chờ. Chàng vung hữu chưởng toan đánh ra.

Người kia xua tay cười ha hả nói:

– Khoan đã! Có điều chi hãy nói rồi sẽ động thủ cũng chưa muộn.

Độc Cô Nhạn thấy đối phương chỉ có một người xuất hiện, đồng thời hắn lại chưa có ý muốn động thủ, chàng không tiện ra tay trước, nên bàn tay đã giơ lên lại từ từ hạ xuống. Đồng thời chàng ngấm ngầm kinh hãi, vì chàng đã nhận ra vừa rồi sở dĩ người này mất tăm là vì hắn chuồn xuống địa đạo. Bây giờ hắn xuất hiện đột ngột chỉ cách chừng bốn trượng thì dĩ nhiên hắn ở dưới địa đạo chui lên.

Kể ra thì công trình đào một đường hầm cũng chằng lấy gì làm to tát, nhưng đường hầm ở dưới dòng nước chảy mà lại giữ cho nước khe khỏi vào đường hầm là một vấn đề rất khó khăn.

Độc Cô Nhạn còn đoán ra bọn Thuần Vu thế gia ở trong Quỷ sấu Giản này lâu ngày, dĩ nhiên họ trải qua nhiều lần kiến thiết và đã bố trí khắp nơi những cơ quan cạm bẫy.

Hán tử áo xanh che mặt thấy Độc Cô Nhạn đứng ngẩn người ra không nói gì thì lại bật lên tràng cười the thé rồi quay lại hỏi Đoàn Hiếu Vân:

– Cô nương sợ lắm ư?

Đoàn Hiếu Vân đáp bằng một giọng lạnh lùng.

– Sợ thì ta không sợ, có điều ta chỉ ghê tởm mà thôi.

Hán tử áo xanh che mặt hỏi lại:

– Làm sao mà cô nương ghê tởm?

Đoàn Hiếu Vân đáp ngay:

– Ta ghê tởm cái bộ mặt của ngươi:

Hán tử áo xanh che mặt hỏi:

– Cô sợ bộ mặt ta ư?

Rồi hắn lại cười the thé hỏi:

– Mặt ta đã bịt kín, cô nương chưa biết mặt ta thế nào thì làm sao lại ghê tởm? Phải chăng cô nương đã đoán chắc ta không phải là một chàng nam tử xinh đẹp.

Hắn vừa nói vừa dơ tay quét một cái cho tấm khăn xanh che mặt rơi xuống.

Chẳng những Đoàn Hiếu Vân la lên một tiếng kinh ngạc mà Độc Cô Nhạn cũng không khỏi ngẩn người ra.

Hai người không kinh ngạc vì nét mặt khủng khiếp hung dữ xấu xa của hán tử kia mà lại kinh dị vì bộ mặt xinh đẹp của hắn. Hắn giống như người thường chẳng có chi khác lạ.

Độc Cô Nhạn cười lạt hỏi:

– Tôn giá có phải là người đồng tộc với Thuần Vu thế gia?

Người kia không dùng thanh âm như cú kêu đáp lại, hắn cười nói:

– Không phải.

Độc Cô Nhạn lắc đầu đáp ra chiều thương tiếc nói:

– Coi tôn giá tướng mạo đường đường mà lại chịu khuất thân ở chốn này cam làm nanh vuốt cho bọn Thuần Vu thế gia.

Người kia dõng dạc cười đáp:

– Tôn giá nói vậy chẳng là quá tệ ư? Nên biết rằng mỗi người có một ý chí, không thể miễn cưỡng được. Việc tại hạ tự nguyện ở đây không liên quan đến hai vị.

Độc Cô Nhạn sửng sốt hỏi:

– Thế tôn giá không phải là một người đã đau lòng vì chuyện bất như ý mà lại cam bề trụy lạc, chạy đến đây quy đầu Thuần Vu thế gia ư?

Người kia hơi có vẻ tức giận đáp:

– Tại hạ không phải người trong họ Thuần Vu nhưng là bạn độc dạ trung thành với nhà này. Xin tôn giá cho biết rõ mục đích đến đây để làm gì?

Hắn không chờ Độc Cô Nhạn trả lời lại nói tiếp:

– Chắc các vị cũng như những người đã đến trước đây để dọ thám chuyện bí mật chốn này.

Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

– Đúng thế! Nếu tôn giá đồng cho bọn tại hạ được đi đạo khe suối một lần thì tại hạ bảo đảm là trong thời gian ngắn sẽ rút lui ngay không làm kinh động đến một người nào trong Thuần Vu thế gia.

Độc Cô Nhạn vừa nói vừa nhìn đối phương. Bấy giờ chàng cần biết rõ tướng mạo hắn hơn. Người này mặt to mày rậm, mũi thẳng miệng rộng. Cả hai huyệt thái dương cao chội lên, ai trông cũng nhận thấy ngay là một nhân vật cả nội ngoại công đều tinh thâm vô cùng.

Người kia không chờ Độc Cô Nhạn nói hết đã cười ha hả ngắt lời.

– Tôn giá bất tất phải nói thêm nữa. Muốn đi vào trong khe này cũng có thể được, nhưng phải theo quy luật của bản sơn mà hành động.

Độc Cô Nhạn lấy làm kỳ hỏi:

– Quy luật của quý sơn ư? ...

Người kia cười rộ đáp:

– Quy luật của núi Nhạn Đãng do Thuần Vu lão phu nhân dựng ra.

Độc Cô Nhạn cười lạt nói:

– Tôn giá nói nghe. Nếu là nhưng quy luật hợp tình hợp lý thì tại hạ cùng cô nương đây dĩ nhiên phải tuân theo.

Người kia đảo mắt nhìn quanh rồi đáp:

– Người nào tiến vào núi Nhạn Đãng mà không có ý làm khó dễ gì cho Thuần Vu thế gia thì cứ tự ý ra vào không can thiệp đến.

Độc Cô Nhạn hỏi lại:

– Nếu muốn tiến vào Quỷ Sầu giản thì sao?

Người kia đáp:

– Quỷ Sầu giản là cơ nghiệp mà Thuần Vu thế gia đã mất nhiều công trình lao khổ hàng bao nhiêu năm mới dựng lên được thì cấm tuyệt không cho ai được xâm nhập vào.

Độc Cô Nhạn lại cười hỏi:

– Nhưng tại hạ đây đã xâm nhập rồi thì sao?

Người kia cười ha hả đáp:

– Tại hạ vâng mệnh canh giữ cửa ải thứ nhất, nếu tôn giá tử giáo ba chiêu bất luận là quyền chưởng hay đao kiếm mà tôn giá thẳng được tại hà thì qua được cửa quan này ...

Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp:

– Có điều tại hạ vì nghĩa vụ mà thức tỉnh hai vị một lời:

Quỷ Sầu giản chỉ có đường vào chứ không có đường ra. Từ ngày Thuần Vu thế gia lập căn cứ ở đây những tay cao thủ võ lâm và đây không biết bao nhiêu mà kể, nhưng chưa một ai sống sót trở về. Hai vị vẫn còn đầu xanh tuổi trẻ nhưng không ngoại lệ đó được.

Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

– Giả tỷ bây giờ bọn tại hạ muốn rút lui được không?

Người kia trầm giọng đáp:

– Đáng tiếc là chậm quá mất rồi, vì hai vị đã giết một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.