Sống Riêng Không Đơn Giản

Chương 46-3: Thừa phong tới chơi, vương phi muốn nhờ (tt2)




Hàn Đông vì muốn giải tỏa khó chịu trong lòng, đem phim nguyên phiến cho Tây Tây xem. Vốn là muốn hù dọa nó một chút, kết quả Tây Tây xem hết cả bộ phim đều phi thường bình tĩnh.

"Thế nào?" Hàn Đông hỏi.

Tây Tây đồng hài nói: "Just-so-so."

U a, người không cao mà ánh mắt cũng không thấp!

Vì thế, Hàn Đông quyết định làm khó nó.

"Cháu nói xem bộ phim này người còn sống sót cuối cùng là ai?"

Tây Tây không cần suy nghĩ nói: "Triệu Bân."

Hàn Đông kinh ngạc, "Cháu làm sao lại nghĩ ra?"

"Rất đơn giản a, hai người các chú ở trong phim đều có cảnh đóng quỷ, chỉ có Triệu Bân không có. Một người tin chắc chính mình là người sống, như thế nào lại ở trong mộng sáng tạo ra hình tượng quỷ của chính mình?"

Hàn Đông bị Tây Tây nhìn thấu thấy rõ lực chấn động.

Tây Tây còn nói: "Nếu cháu viết kịch bản, cháu sẽ không để cho Triệu Bân bò ra biến thành Tằng Minh."

"Xin chỉ giáo?" Hàn Đông khiêm tốn.

Tây Tây nói: "Cháu sẽ cho Triệu Bân bò ra vẫn là Triệu Bân, trên giường vẫn là Tằng Minh đè Triệu Bân, sau đó Triệu Bân tiếp tục ép lên người Tằng Minh. Hai Triệu Bân mang theo một Tằng Minh tạo thành 'bánh sandwich' như vậy liền trở về trạng thái hiện trường Tằng Minh xảy ra sự cố."

Hàn Đông lúc ấy đã muốn quỳ.

"Sự tồn tại của cháu đối với ta là một uy hiếp lớn, ta thật sự sợ lúc mộng du sẽ giết cháu." Hàn Đông liếc mắt về phía Tây Tây nói.

Tây Tây không chút nào lo lắng, "Chú giết cháu không nổi."

"Làm sao cháu biết?"

"Bởi vì trước khi chú giết cháu, cháu đã đem chú giết."

Hàn Đông dè bỉu, "Làm sao cháu biết cháu có thể giết ta trước?"

"Bởi vì cháu nhanh nhẹn hơn chú."

Hàn Đông, "..."

Vương Trung Đỉnh sau khi trở về, nhìn qua chính là cảnh tượng mà mình vẫn cực kì lo lắng - một người lớn đang đuổi theo một đứa bé sáu tuổi khắp phòng cãi lộn.

"Ba ba." Tây Tây chào trước.

Hàn Đông quả nhiên chậm một bước.

Vương Trung Đỉnh hướng về phía Tây Tây nói: "Ba ba có chuyện phải nói với thúc thúc, con trước tiên tự mình chơi một lúc."

Tây Tây rất nghe lời đi về phòng mình.

Vương Trung Đỉnh gọi Hàn Đông đến phòng ngủ.

"Chuyện bộ phim..."

Hàn Đông đột nhiên ngắt lời " Anh không cần phải nói, tôi đã biết."

"Làm sao mà biết được?" Vương Trung Đỉnh biết rõ còn cố hỏi.

Hàn Đông nói: "Tôi tính ra."

"Vẫn là lần tính trước đó sao?"

"Lần trước?" Hàn Đông vẻ mặt hồ đồ.

Việc đã đến nước này, Vương Trung Đỉnh cũng không còn cố giấu nữa, đem lời lúc trước nghe được kể lại cho Hàn Đông.

Hàn Đông đột nhiên hiểu ra Vương Trung Đỉnh vì sao lại ngăn cản hắn quay cảnh này, cũng hiểu được vì cái gì mỗi lần quay, Vương Trung Đỉnh đều đi theo suốt toàn bộ hành trình... Nhưng lúc Nhị Hàng này cảm động thì không có ôm Vương Trung Đỉnh lã chã rơi lệ, mà lại tự cho là đúng nói móc người ta.

"Anh không phải từ đầu cũng không tin tưởng đó sao? A? Anh không phải kiên trì với tư tưởng khoa học sao?"

Vương Trung Đỉnh chuẩn bị những lời kia quả nhiên đều lãng phí.

Buổi tối, hai người cùng nhau tắm. Một bên động tác nhanh nhẹn lại tinh tế, một bên mài mài chít chít.

Mắt nhìn lên Vương Trung Đỉnh cũng đã tắm xong rồi, Hàn Đông còn tại đằng kia hừ vày làn nước ấm.

"Có cần tôi tắm giúp không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông phá lệ nói không cần.

Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, vẫn là không yên lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Thấy dòng nước từ mặt Hàn Đông chảy xuống, rõ ràng chính là nước lại làm cho y nhìn thành nước mắt.

Vì thế, Vương Trung Đỉnh vẫn là quay trở lại.

Hàn Đông ngoài miệng nói không cần, nhưng lúc Vương Trung Đỉnh tắm cho hắn, bộ dạng vẫn là đắc ý miễn bàn.

"Nếu đã muốn tôi tắm cho, sao vừa rồi còn không đáp ứng?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông vẻ mặt đắc thắng, "Tôi muốn bắt anh chủ động a, tôi muốn nhìn anh biểu cảm rối rắm không muốn hạ mặt mũi nhưng lại nhịn không được."

"Em không chịu yếu đuối chút được sao?" Vương Trung Đỉnh cuối cùng cũng đem những lời này nói ra.

Hàn Đông không còn hăng hái như vừa rồi, nhưng cũng không có bộ dạng yếu ớt Vương Trung Đỉnh hi vọng kia.

"Thời điểm em khó chịu anh đã cùng em vượt qua rồi, hiện tại em còn có cái gì để yếu đuối?"

Vương Trung Đỉnh trong lòng cảm động, trên mặt lại oán hận, "Em thật sự là khóc lúc không nên khóc, không khóc lúc cần khóc!"

Hàn đại tiên lắc lắc cái mông trắng bóng nhếch miệng cười.

Vương Trung Đỉnh một chốc muốn đem Hàn Đông trực tiếp làm đến gào khóc, sau đó sẽ được hợp lý hợp tình dỗ hắn.

Hàn Đông lại không cho y cơ hội này.

"Hôm nay em phải quay về ký túc xá."

Vương Trung Đỉnh rõ ràng không vui, "Vì sao?"

"Du Minh hiểu lầm, em phải hảo hảo giải thích với cậu ấy." Hàn Đông nói.

Vương Trung Đỉnh hừ lạnh nói, "Em nhớ người ta thật đúng là không ít."

Hàn Đông lớn gan nắm cằm Vương Trung Đỉnh, mặt cầu đòn tiến đến trước mặt Vương Trung Đỉnh, ý vị đuổi theo ánh mắt của y hỏi: "Anh ghen? Anh ghen?"

"Được rồi! Muốn đi thì đi nhanh lên!"

Hàn Đông cười hắc hắc tránh người.

Du Minh một mình ở ký túc xá, nằm xem đi xem lại cảnh kia của Hàn Đông. Cậu đột nhiên nhớ tới ngày nào đó ở trên xe, Hàn Đông nhắc tới chuyện cha mẹ mình.

Hiện tại Du Minh mới biết Hàn Đông vì sao phải nói như vậy.

Hắn đều không phải là thật sự lo phát hỏa rằng cha mẹ sẽ đến đòi tiền, hắn chỉ là tự mình an ủi: coi như cảnh bị cắt cũng không sao, bớt một cảnh thành ra ít đi một phần khả năng cha mẹ nhận ra hắn.

Nghĩ vậy, trong lòng Du Minh càng khó chịu.

Cậu khó chịu không phải vì Hàn Đông đem cậu vứt qua cho Hạ Hoằng Uy kia, mà là lúc mình vốn nên chăm sóc bên cạnh Hàn Đông, Hàn Đông lại đem cậu đẩy sang cho Hạ Hoằng Uy.

Nghe được cửa phòng mở, Du Minh vội vàng đóng màn hình, thu hồi lo lắng trên mặt, khôi phục vẻ lạnh lùng quen thuộc.

Hàn Đông qua lôi kéo làm quen, "Tôi mua hộp đào mật cậu thích ăn nhất đây, có muốn ăn miếng không?"

Du Minh hoàn toàn coi thường.

Hàn Đông lại tung ra khí phách giang hồ, "Tình nghĩa anh em có gì không qua vượt được? Đi! Đi ra ngoài uống hai chén!"

Du Minh như trước không nhìn.

Hàn Đông chuyển sang diễn bài khổ nhục kế, "Minh nhi a, nói thật, lúc trước thời gian tôi đem cậu đẩy sang Hạ Hoằng Uy, cậu có biết tôi là tâm tình gì không?"

Du Minh vẫn là coi thường.

Vì thế, Hàn Đông sử xuất đòn sát thủ.

Trở lại phòng ôm lấy cây đàn ghi-ta tâm ái, tiếng hát tang thương lại khàn khàn lên, "Bằng hữu oa bằng hữu, cậu có từng nhớ tới tôi? Nếu cậu đang hưởng thụ hạnh phúc, xin cậu hãy quên tôi. Bằng hữu oa bằng hữu, cậu có từng nhớ tới tôi? Nếu..."

"Đủ rồi!" Du Minh rốt cục tiến vào cửa.

Quả nhiên chiêu này dùng tốt.

Vì thế, hai người một mắng hóa giải mọi ân cừu!

Tin tức 《 Trộm ảnh 》 xét duyệt dọa lãnh đạo đến bệnh bị lan truyền ồn ào huyên náo.

Lương Cảnh tự nhiên không thể thiếu "khen ngược".

"Cao tầng công ty vốn đã không trông đợi thấy Hàn Đông, hiện tại phỏng chừng sát tâm cũng có rồi."

Lý Thượng dần dần đã đem lời nói của Lương cảnh làm gió thoảng bên tai.

Tiểu Văn ở bên cạnh chen lời nói: "Mấy ngày nay đang tặng vé khắp nơi trong công ty, nghe nói còn muốn tiêu tiền bao hết rạp phim."

"Chẳng lẽ là muốn dùng viral marketing (tiếp thị lan truyền)?" Lương cảnh hoài nghi.

Viral marketing là tuyên truyền miệng, thông qua việc lợi dụng tính tích cực của công chúng cùng dân mạng, khiến tin tức được truyền bá và khuếch tán như virus. Tin tức rất nhanh được phổ biến, truyền hướng tính bằng đơn vị hàng vạn, con số thụ chúng tính đến trăm vạn."

Tiểu Văn nói: "Không phải bình thường đều là một người hạn sáu vé sao? Như vậy mới có thể mở rộng không gian tuyên truyền. Nhưng bọn họ một người tặng hai, như vậy ai giúp bọn họ tuyên truyền? Mọi người sẽ đem vé trao tay nhau."

Lý Thượng kinh ngạc, "Một người hai vé?"

"Đúng, hơn nữa còn là vé hai buổi diễn khác nhau, muốn cùng xem cùng bạn bè cũng không thể."

Lý Thượng cũng nghĩ không thông, tại sao phải phát nhiều vé như vậy?

Lương cảnh nói: "Rõ ràng muốn lấy doanh thu phòng vé đi, tài chủ Du Minh có tiền như vậy, động quỹ đầu tư trên 1 triệu, tốn chút tiền nhỏ xin mọi người xem phim tính là cái gì."

Lý Thượng hỏi Tiểu Văn, "Cậu được vé không?"

"Vài người cho tôi, tôi cũng không cần."

Kết quả, trợ lý Lý Thượng nói: "Tôi có lĩnh 1 vé, hình như ở trong túi, tôi lấy cho."

Sau khi lật ra, trợ lý đưa cho Lý Thượng.

"A, còn tặng miễn phí 1 tấm poster."

Lý Thượng vừa nhìn, chữ trên poster tuyên truyền cư nhiên là 'bản 《 Xé rách 》mộng ảo'.

Tiểu Văn cũng nhìn thấy, lúc này phê bình nói: "Ta còn chưa có ngừng chiếu, bọn họ đã mặt dày mượn gió. Tôi thật sự muốn post lên weibo: các người nếu thiếu tuyên truyền phí, ta cấp!"

Lương Cảnh phất tay ý bảo hắn im miệng, "Đăng cái gì mà đăng? Đây là ý của Vương tổng."

Tiểu Văn không phục hừ một tiếng, "Tôi phỏng chừng nếu không phải dùng cờ hiệu của chúng ta, vé tặng này không cũng không có người xem."

Lý Thượng hoàn toàn biết là Vương Trung Đỉnh sẽ không ngu xuẩn đến nước này, nhưng hắn cũng không hiểu Vương Trung Đỉnh vì sao phải làm như vậy.

Tóm lại, trước khi chiếu phim, Lý Thượng cũng không bình tĩnh như mình tưởng.

Vương Trung Đỉnh chỉ dùng phí làm phim tám trăm vạn, tuyên truyền phí 1 đồng không tiêu, tiền còn lại toàn bộ dùng để tặng vé.

Cũng bởi vì đã cam đoan được doanh thu, rạp phim mới đồng ý chu cấp ra hơn 20% sắp xếp phiến dẫn.

Dù vậy, so với 《 Xé rách 》 46% vẫn là cách khá xa.

Hơn nữa, người xem vào rạp, gần như nhìn không tới poster 《 Trộm ảnh 》.

Lời của Tiểu Văn không phải không có lý, nếu không đánh trúng cờ hiệu 《 Xé rách 》, có người nhặt được vé cũng không thèm xem.

Sáu ngày đầu tiên, khán giả của rạp chiếu phim công ty đều là người bình luận phim chuyên nghiệp, bác chủ nổi tiếng, bản chủ diễn đàn, một loạt người có tác dụng dẫn dắt dư luận.

Đại đa số mọi người là xem ở phòng chiếu của Trung Đỉnh điện ảnh và truyền hình, cũng biết sau khi xem xong nếu không vừa lòng, cũng không thể phê bình quá nặng nề, ít nhất cho phim nhỏ này một chút cơ hội sinh tồn.

Lý Thượng cũng đi theo mọi người cùng đi đến rạp chiếu phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.