Song Phi Yến

Chương 39: Chuyển nhà - Moving




Trên ghế ngồi giữa đại điện có một thanh niên, nam nhân biểu tình lạnh nhạt, nhắm mắt lại, tay loay hoay hai trái lưu ly bảy sắc. Người này chính là Ngọc Diện Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ của Như Ý Phong gia.

Phong Hiên Vũ không nói chuyện, nam nhân trung niên hơi mập mạp thì dang quát nạt đám người Phong gia lão gia tử. Tên mập này lai lịch không nhỏ, cũng là người Như Ý Phong gia. Nhóm Phong gia lão gia tử, Phong Ngọc La là bàng chi, phải cung kính với tên mập.

- Ta không biết nên nói sao với các ngươi, mấy chục năm trước gia tộc tốn nhiều công sức kêu các ngươi đi giành chức thành chủ quảng Lăng thành, kết quả... Cuối cùng bị một tiểu cô nương Mộc gia cướp mất. Không nhắc chuyện này, nhắc tới là ta lại tức giận.

Tên mập trung niên bưng trà lên uống một hớp xong phun ra ngoài đất, đập tách trà xuống.

Tên mập trung niên hét to:

- Trà này cho người uống sao? Đổi ngay!

Phong gia lão gia tử nào dám nói không, vội sai người đưa ra trà quý lão cất chứa không dám uống.

- Vốn các ngươi mất chức thành chủ quảng Lăng thành đã khiến lão vương gia tức giận, giờ trong Quảng Lăng thành các ngươi bị người đánh, còn bị đánh ngay trước mặt nhiều người trong thọ yến.

- Như Ý Phong gia chúng ta có hơn mười gia tộc bàng chi, có bàng chi nào vô dụng như các ngươi không? Như Ý Phong gia chúng ta truyền thừa nhiều năm, đã khi nào mất mặt như vậy?

- Tuy các ngươi chỉ là bàng chi của Như Ý Phong gia, nhưng nói ra cũng là người Như Ý Phong gia, mang danh tiếng Như Ý Phong gia theo các ngươi. Hiện tại bị người đánh trong địa bàn của mình, các ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không? Nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ không nói Phong gia Quảng Lăng thành các ngươi bị đánh mà bảo là Như Ý Phong gia chúng ta bị người đánh.

Tên mập trung niên rất tức giận, đỏ mặt tía tai. Trà thơm quý báu được dâng lên, tên mập trung niên uống một hớp, cảm xúc dịu lại.

Tên mập trung niên nói:

- Các ngươi nên mừng là tiểu vương gia đến kịp lúc, trước tiên chặn lại tin tức. Càng nên màng là chuyện này chưa truyền vào tai lão gia tử, nếu không với tính tình của Lão Vương gia sẽ xóa bỏ các ngươi khỏi Phong gia.

- Lão hủ xin đại biểu toàn bộ người Phong gia Quảng Lăng thành khấu tạ tiểu vương gia.

Phong gia lão gia tử quỳ dưới đất nói:

- Xin tiểu vương gia cho lão hủ mấy ngày, lão hủ sẽ không tiếc mọi giá tìm ra tiểu tử kia, bầm thây hắn cứu vãn vinh dự của Phong gia chúng ta.

Ngọc Diện Như Ý tiểu vương gia Phong Hiên Vũ ngồi trên ghế, cúi đầu, gã không nói một câu nào từ nãy đến giờ. Phong Hiên Vũ không thèm nhìn bọn họ cái nào, chỉ loay hoay hai trái lưu ly bảy sắc, khi gã mở miệng thì thanh âm trầm thấp:

- Bầm thây? Cứu vãn vinh dự Phong gia? Ha ha.

Phong gia lão gia tử cười cười, vẫn cúi đầu ngắm trái lưu ly bảy sắc:

- Tạm không nói đến các ngươi có tìm được người không, dù tìm ra thì sao? Một người kêu giá ba mươi ức, có tinh hoa sinh mệnh, tu vi kỳ lạ, lực lượng kinh người, là người có duyên kiếp trước với Bà Sa tiểu thư, ngươi làm sao bầm thây hắn?

Phong gia lão gia tử lắp bắp:

- Lão hủ... Lão hủ...

- Cho ta biết, ngươi làm sao bầm thây hắn? Làm sao cứu vãn vinh dự của Như Ý Phong gia chúng ta?

Giọng Phong Hiên Vũ nghiêm nghị trầm thấp làm Phong gia lão gia tử sợ hãi run cầm cập.

Phong Hiên Vũ hét to:

- Nói!

Phụt!

Phong gia lão gia tử miệng mũi chảy máu xíu dưới đất. Thấy cảnh này đám người Phong gia trong đại điện sợ hết hồn, không dám nói câu nào. Phong Ngọc La sợ hốt hoảng, gục mặt xuống không dám hó hé.

- Đời ta ghét nhất một loại người, đó là không biết tự lượng sức mình, há mồm khoác lác.

Phong Hiên Vũ ngước lên, khuôn mặt điển trai không có biểu tình.

Phong Hiên Vũ nhìn người Phong gia đứng đối diện như nhìn đám kiến, nói:

- Từ hôm nay trở đi hắn không còn là gia chủ Phong gia Quảng Lăng thành.

Phế.

Phong gia lão gia tử chấp chưởng Quảng Lăng Phong gia gần tám ngàn năm bị Phong Hiên Vũ nói một câu phế, xem vét thương không nhẹ. Phong gia lão gia tử dù gì là chân thân tu ra căn nguyên bản thủy,nhưng tiểu vương gia hét một tiếng chấn nửa chết nửa sống. Không thể tưởng tượng lực lượng của tiểu vương gia khủng bố cỡ nào.

Nghĩ đến đây Phong Ngọc La vội quỳ xuống đất, run giọng kêu lên:

- Chuyện hôm qua toàn là lỗi của ta, do ta khinh địch, chưa tra rõ thân phận của đối phương đã chống đối hắn. Làm tổn hại uy danh Như Ý Phong gia, liên lụy vinh dự Như Ý Phong gia. Nhưng tu vi của người đó rất cao, lực lượng kỳ dị, lại là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư. Ta... Ta thật sự... Xin tiểu vương gia làm chủ cho chúng ta.

Đám người Phong gia quỳ xuống cầu xin tiểu vương gia làm chủ cho bọn họ.

Phong Hiên Vũ không trả lời, gã trầm ngâm giây lát, hỏi:

- Người đó còn ở trong Quảng Lăng thành không?

- Không biết, từ hôm qua hắn và Bà Sa tiểu thư rời đi thì không còn xuất hiện nữa. Trong Quảng Lăng thành không thấy bóng dáng của hắn đâu.

- Nghe nói hắn và mấy Hành Giả đảo Trường Lạc quan hệ không tệ, bọn họ còn ở trong thành không?

- Còn, hôm nay ta dã bắt nhốt họ lại.

- Tốt.

Phong Hiên Vũ gật đầu, nói:

- Phong Ngọc La, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, có chút năng lực.

- Đa tạ tiểu vương gia khích lệ, ta lập tức thẩm vấn bọn họ ngay, không tiếc tất cả phải hỏi ra thân phận của người kia.

Phong Ngọc La đứng dậy định đi.

Phong Hiên Vũ mở miệng nói:

- Ta kêu ngươi thẩm vấn bọn họ bao giờ?

- Không biết ý của tiểu vương gia là...?

- Hầu hạ ăn uống đầy đủ.

Cái gì?

Phong Ngọc La khó hiểu.

- Nếu hắn chỉ kêu giá ba mươi ức thì ta không vừa mắt. Chỉ có lực lượng kỳ dị, ta cũng không quan tâm. Nhưng trong tay hắn có tinh hoa sinh mệnh hoàn mỹ vô khuyết, ha ha ha, đây là thứ tốt không gì sánh bằng.

Phong Hiên Vũ đứng dậy, nhắm mắt lại, hít sâu, nói:

- Huống chi hắn là duyên kiếp trước của Bà Sa tiểu thư, nếu đúng thật thì... Sau này vô tận hải sẽ náo nhiệt.

Phong Ngọc La không biết tiểu vương gia có ý đồ gì, gã cũng không muốn biết, gã chỉ mong nhanh chóng giải quyết việc này, lấy lại mặt mũi đã mất.

Phong Ngọc La chợt nhớ một điều:

- Tiểu vương gia, có chuyện không biết có nên nói không, trong yến hội có một vị công tử Vân gia Lang gia đến.

- A? Vân gia Lang gia? Là ai?

- Ta không biết, nhưng bên hông hắn treu lệnh bài màu trắng Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Tên mập trung niên lẩm bẩm:

- Lệnh bài màu trắng Vĩnh Hằng Quốc Độ, Vân gia Lang gia...

Tên mập trung niên kêu lên:

- Tiểu vương gia, có khi nào là Vân gia Lang gia Vân Trung Nguyệt không?

- Chắc đúng là Vân Trung Nguyệt.

- Vân Trung Nguyệt? Hắn rảnh rỗi đến Quảng Lăng thành làm gì?

- Hình như vì đấu giá đầu phật.

- Đầu phật? Là tiểu tử mặt trắng dùng giá ba mươi ức mua được?

- Đúng vậy!

Tên mập trung niên không hiểu, gã từng thấy đầu phật đó, không có gì đặc biệt, tại sao công tử Vân gia Lang gia thấy hứng thú với đầu phật này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.