Song Phi Yến

Chương 35: Người xưa - The old one




Vân Chính Thiên sải bước tiến vào trong, hắn thủy chung đội mũ đen che kín mặt, thế nhưng vẫn không thể giấu được từng lọn tóc trắng dài lộ ra. Chính mái tóc này là đặc điểm để người khác nhận biết, thiếu niên trẻ tuổi này chính là Thiên. Hắn cũng được cư dân ở Huyết Đô này, đặt cho hắn một cái biệt danh mỹ miều đó là Bạch Phát Sát Thần.

Vô vàn ánh mắt hiếu kỳ cùng tán thưởng nhìn lướt qua đạo thân ảnh tóc màu trắng. Hắn tiến vào Huyết Đô thời gian vỏn vẹn một năm, liền đem cả vùng đất này nhấc lên từng hồi long trời lở đất. Nếu không trực tiếp chứng kiến mà chỉ nghe kể lại, chỉ sợ không có mấy ai tin.

Ngày đầu tiên vào Huyết Đô, hắn đồ sát một lượt chín tên Huyết giả đấu sĩ một cách man rợ, sau đó dùng thời gian ngắn nhất trở thành ngôi sao sáng của đại đấu trường, uy danh không hề kém cạnh một số Huyết giả lâu năm.

Nữa năm trước hắn chém giết Trương Phong, chứng minh thực lực cường hãn của mình. Nữa năm sau, hắn đạt tới ngưỡng cửa liên thắng trăm trận, nếu có thể vượt qua, tự nhiên sẽ trở thành truyền thuyết tại Huyết Đô này.

Một năm thi đấu liền thắng trăm trận, từ khi Huyết Đô thành lập tới nay, chưa có một ai làm được. Hắn chính là một đời truyền kỳ.

Đối với Vân Chính Thiên thành tích như vậy, có không ít người muốn nhắm vào hắn, chỉ cần chém giết được Thiên, danh tiếng một đêm sẽ tăng vọt. Cũng vì vậy mà có không ít người thử ám sát hắn, kết cục đều như nhau, trở thành ám hồn trong tay hắn.

Cho đến gần đây không còn ai nguyện ý đối đầu với hắn nữa, chân chính thừa nhận địa vị của Thiên trong Huyết Đô.

Vĩnh Lăng đăng ký xong liền trở về, nàng tâm tình lúc này hoàn toàn khác so với khi nãy, con mắt sáng ngời ngời nhìn hắn có chút chờ mong. Vân Chính Thiên thấy vậy không khỏi tò mò hỏi:

“Ngươi vui lắm sao?”

Vĩnh Lăng bĩu môi đáp:

“Làm sao không vui, hôm nay thi đấu kết thúc, ngươi chắc chắn sẽ vượt qua trăm trận liên thắng, cũng là lúc hai người chúng ta thoát khỏi Huyết Đô này.”

Vĩnh Lăng thanh âm ríu rít, nàng trong lúc này lại vô cùng lạc quan, thay vì lựa chọn lo lắng, nàng đã quyết định lựa chọn tin tưởng nam nhân trước mặt.

Vân Chính Thiên nghe vậy, sóng mũi có chút cay cay, tuy nói, chuyện của hắn và Vĩnh Lăng có chút ma xui quỉ khiến, thế nhưng tình cảm nàng dành cho hắn là thật, hắn làm sao không nhận ra cho được.

Siết chặt bàn tay, Vân Chính Thiên chiến ý sục sôi. Vì để đền đáp cho nàng, hắn nhất định phải dẫn nàng rời khỏi địa ngục này. Cho dù phía trước có hòn đá cả đường to lớn như Huyết giả cấp năm Huyền Chương kia, hắn cũng phải vượt qua.

“Ta đi đây.”

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Vĩnh Lăng đáy mắt có chút buồn bã xen lẫn chờ mong. Chờ đến khi hắn một lần nữa trở ra từ cánh cửa đó. Suốt nữa năm qua, nàng vẫn luôn chờ hắn ở chỗ này, sau này vẫn là như vậy. Mãi mãi chờ hắn.

Quần đấu lượt trận hôm nay, chỉ vỏn vẹn có mười Huyết giả đăng ký. Hết thảy đều là Huyết giả cấp bốn, chỉ có Huyền Chương là Huyết giả cấp năm. Không cần nói cũng đủ để biết thi đấu hôm nay khốc liệt tới mức nào.

Theo qui định của đại đấu trường, phàm là Huyết giả cấp bốn có liên thắng thành tích từ tám mươi lăm trận trở lên, căn bản không thể lựa chọn bỏ cuộc. Chỉ có thể ở bên trong sống mái một trận, người đứng cuối cùng chính là người chiến thắng.

Vốn dĩ trở thành Huyết giả cấp bốn, cuộc sống của bọn họ đã vô cùng sung túc, hằng ngày an hưởng khoái lạc, cho nên gặp được một lần nhiều Huyết giả cấp bốn tham gia thi đấu, khán giả trên kia không khỏi hưng phấn chờ mong.

Từ trước đến nay, có rất ít Huyết giả cấp bốn đạt tới thành tích tám mươi lăm liên thắng tham gia thi đấu, bởi vì bọn họ bây giờ chỉ có hai con đường, một là thắng lợi trở ra hoặc là chết.

Mà ngày hôm nay, ngoại trừ Vân Chính Thiên và Huyền Chương kia ra, còn hơn năm tên Huyết giả cấp bốn cũng vượt qua tám mươi lăm trận liên thắng. Vì vậy ít nhất sẽ có sáu mạng phải ngã xuống a.

Trên đài cao, vị đại sứ giả kia vẫn chủ trì thi đấu như mọi lần, trong lúc nàng đang chăm chút quan sát bên dưới đấu trường thì trong không khí bỗng có một cỗ quỉ dị năng lượng từ phía sau truyền tới.

Đại sứ giả bất giác xoay người nhìn lại, đột nhìn nàng hai chân quì xuống, khấu đầu nói:

“Huyết Đế đại nhận.”

Có một tên nam tử từ hư vô lặng lẽ xuất hiện, nhẹ tựa như gió mây, hoàn toàn không có một chút ba động năng lượng nào truyền ra ngoài. Hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ, trên người bá khí lẫm liệt, lại còn có sát niệm vĩnh hằng, còn ai khác ngoài vị chúa tể ở Huyết Đô này, Huyết Đế hay còn gọi là hắc hóa Vực Chủ.

Huyết Đế nhìn qua vẫn giống như lúc hắn tuyên bố thành lập quần đấu thể loại mà Vĩnh Lăng lén lút cho Vân Chính Thiên biết trước, chỉ có điều bây giờ trên mặt hắn đang đeo một chiếc mặt nạ màu đen, trên trán có cắp sừng dài nhọn chĩa ra.

Huyết Đế không nói không rằng, trực tiếp ngồi xuống vương tọa, gác một chân lên ghế, cứ như vậy nhắm mắt ngủ.

Đại sứ giả thấy vậy, cũng không dám làm phiền, nàng đi ra chính giữa đài cao, thanh âm lanh lảnh vang lên.

“Hãy để cho trận chém giết một lần nữa bắt đầu.”

Thanh âm vừa dứt, mười đạo thân ảnh từ khu vực chờ chiến đi ra. Mười người này chính xác là những Huyết giả có thực lực bậc nhất bây giờ. Bình thường mà nói sẽ chẳng bao giờ có chuyện bọn họ đối mặt với nhau, mà lại theo số lượng đông như vậy.

Cho dù người nào chết đi, cũng sẽ ảnh hưởng tới Huyết Đô chỉnh thể lực lượng rất nhiều.

Vân Chính Thiên tóc dài trắng tung bay, mũ trùm đen che kín mặt, vóc dáng không thể hoàn mỹ hơn, mỗi lần hắn xuất hiện, đa số nữ tử đều bị hắn hấp dẫn đến mức hồn bay phách lạc.

Chín người còn lại đều bất phàm, người nào khí chất cũng lăng lệ, lại có một ít thâm sâu khó dò. Bọn họ đều có một điểm chung duy nhất, đó là sát khí ngập trời, phản phất có thể nhìn thấy bằng mắt thường từng dòng huyết vụ vờn quanh.

Vân Chính Thiên đảo mắt một vòng, liền phát hiện trên người một tên trung niên nam tử, tại ngực có gắng một tấm huy chương màu đen, trên đó có khắc năm giọt máu màu bạc, đại biểu hắn là Huyết giả cấp năm trong truyền thuyết.

Từ nãy đến giờ Vân Chính Thiên hắn suy nghĩ mãi không ra, trở thành Huyết giả cấp năm liền là cấp độ cuối cùng, hà cớ gì hắn lại dấn thân vào đại đấu trường cho nguy hiểm. Ở bên ngoài hưởng thụ cuộc sống khoái lạc không phải sướng hơn hay sao.

Như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Vân Chính Thiên, Huyền Chương cũng nghiên đầu nhìn sang, bất giác nở một nụ cười quỉ quyệt.

“Cho dù có là ai cũng không thể đem con đường của ta cản lại.” Vân Chính Thiên trong lòng hừ lạnh, ngày hôm nay, hắn đã quyết định đại khai sát giới.

Ngay khí mười người ổn định vị trí trên sân thi đấu, đại sứ giả khẽ liếc nhìn về phía Huyết Đế, thấy hắn hai mắt vẫn nhắm nghiền, nàng trong tay hồn đạo khí âm thanh đưa lên, hét to:

“Trận đấu... bắt đầu.”

Đại sứ giả thanh âm vừa phất lên, tiếng hò reo của khán giả vang vọng khắp nơi. Phàm là cư dân sinh sống ở Huyết Đô này, đối với các màn chém giết đã sớm quen thuộc, bây giờ lại vô cùng thích thú.

Bọn họ đang mỏi mắt chờ mong một trận kịch chiến giữa Bạch Phát Sát Thần, Thiên và Huyết giả cấp năm trong truyền thuyết, Huyền Chương. Để xem ai mới làn người còn cười cuối cùng.

Lúc này, đang say ngủ Huyết Đế đột nhiên mở miệng:

“Thiên là đứa nào?”

Thanh âm của Huyết Đế mặc dù đã được hồn đạo khí làm khác đi, nhưng vẫn nghe được rõ ràng sự thâm sâu bên trong đó, giống như hắn chỉ cần quát lên một tiếng, cả nơi này lập tức thành tro bụi.

Đại sứ giả nghe vậy, không dám chậm trễ, lập tức cung kính đáp:

“Thiên là tên thiếu niên tóc trắng kia, hắn được đánh giá rất cao.”

Huyết Đế hờ hững mở mắt lên, tức thì quét một lần toàn bộ phạm vi đấu trường, sau đó lại nhìn đại sứ giả có ý trách móc:

“Ngươi có lộn không, ta có thấy tên nào tóc trắng đâu?”

Đại sứ giả nghe vậy khẽ giật mình, sau đó nàng đồng dạng đưa mắt nhìn xuống sân thi đấu. Trên sân lúc này toàn bộ đều là tóc đen, lại có mũ trùm che kín mặt, nhất thời không nhận ra được đâu là Thiên.

Vân Chính Thiên ngay từ khi bắt đầu, hắn liền vận dụng hắc hóa năng lượng, đem ý thức giao phó cho hắc hóa Vân Chính Thiên. Nếu như thi đấu bình thường, hắn tuyệt đối không muốn sử dụng loại năng lượng này, thế nhưng hôm nay là trận thi đấu cuối cùng, hắn muốn càng nhanh càng tốt, đem tất cả đối thủ ở đây chém giết.

Một đầu tóc đen dài Vân Chính Thiên ngửa mặt lên trời cười một cách ma quỷ, hắn đem mũ trùm đầu hoàn toàn giở ra, trên gương mặt không giấu được sự hung ác tàn bạo, đây mới là Sát Thần chân chính mà khán giả chờ mong.

“Đại nhân, là hắn, tên tóc dài màu đen đó.”

Đại sứ giả thanh âm vang lên đánh thức Huyết Đế một lần nữa.

Huyết Đế lập tức ngưng thần quan sát, tức thì hắn cảm thấy một khí tức vô cùng quen thuộc truyền thẳng vào mi tâm. Sau đó trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.