Sóng Nước Venice

Chương 13: Thù hận




“Con người có nhiều mục đích sống, có lẽ những lý do chính để họ dẫm đạp lên nhau mà sống là vì tham vọng, những mục đích mà họ đặt ra cho bản thân mình, những mục đích có lợi cho bản thân họ!”

Bà vừa đi khuất, hắn giận run người, gương mặt tối sầm đi, hắn đi lại cầm tách trà bà vừa uống thẳng tay ném xuống đất.

”Choang” tiếng tách trà vỡ ra, trên vài mảnh vỡ có màu đỏ của son, hắn thật không ngờ rằng bà còn sống, rốt cuộc trong bao nhiêu năm qua bà đã sống ở đâu? Tất cả những câu hỏi đó khiến hắn càng giận hơn. Nó lo lắng nhìn hắn nhưng nó hiểu lúc này hắn nên ở một mình thì hơn. Nó đẩy hắn lên phòng rồi chạy xuống giúp cô giúp việc dọn những mảnh vỡ của cái tách.

- A!

Tiếng la của nó làm cô giúp việc giật mình, liền chạy lại xem nó bị gì. Nó cầm ngón tay xuýt xoa rồi quay qua lấy giấy chùi, cô giúp việc thấy nó bị chảy máu ở ngón tay vội đi lấy băng cá nhân dán vào cho nó rồi đuổi nó lên phòng. Nó ngoan ngoãn đi lên, vừa thấy nó, hắn thở ra một cái rồi dang tay ra, hắn nhìn nó cười nhẹ nhàng, hiểu ý hắn, nó chạy vào vòng tay hắn. Hắn cầm tay nó lên xem thì thấy chỗ dán băng cá nhân liền hỏi:

- Em bị gì vậy? Tại sao lại để chảy máu như vậy? Anh dặn em bao nhiêu lần là phải cẩn thận, tại sao em không nghe anh? Những chuyện đó cứ để cô...

Không để hắn nói hết, nó chặn những lời sắp nói ra của hắn bằng một nụ hôn, đến khi cần dưỡng khí nó mới buông môi hắn ra rồi thì thầm vào tai hắn:

- Chỉ là vết xước nhỏ thôi mà! Làm sao mà bằng những vết sẹo của anh vì em chứ?

- Em là con gái, ít sẹo sẽ đẹp hơn!

Hắn vừa nói vừa vuốt ve cánh tay trắng không tì vết của nó. Nó suy nghĩ hồi lâu rồi mới cãi lại hắn:

- Những chuyện nhỏ như thế này cũng phải để em làm chứ!

- Được rồi! Nhưng lần sau em nhớ cẩn thận hơn đó!

Nó gật đầu lia lịa. Bất ngờ, hắn kéo nó nằm xuống giường, hắn lại leo lên người nó, nó đỏ mặt, đẩy hắn ra:

- Em vẫn còn đau hông lắm! Để lần khác đi anh!

Hắn mất hứng, nằm xuống bên cạnh nó, tay mân mê mái tóc mượt mà của nó.

“...cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa băng một cô gái...” - tiếng chuông điện thoại hắn reo lên, hắn bất ngờ vì người gọi là ba hắn. Hắn bước ra ngoài phòng, vừa đóng cửa vừa quẹt điện thoại sang nghe.

- Con nghe!- hắn lạnh lùng.

- Có phải mẹ mày vừa về phải không?

- Phải rồi nhưng tại sao ba biết?

- Mày hỏi làm gì? Chuyện quan trọng như vậy tại sao mày không nói tao biết? Mày qua đây mau lên!

- Dạ!

Hắn thở dài đi vào phòng thì thấy nó ngủ từ lúc nào, hắn hôn lên trán nó, kéo chăn lên rồi đi xuống nhà. Hắn liếc cô giúp việc rồi đi ra xe, chiếc xe thể thao đỏ phóng đi nhanh rồi nhanh chóng dừng lại trước cổng một căn nhà sang trọng, đối với hắn đó luôn là ngôi nhà trống rỗng, chẳng có gì ngoài tiền, người đàn ông đó và đồ đạc nhưng lại thiếu một thứ mà hắn luôn khao khát có là tình yêu thương, ông đi suốt, có thể nói là khoảng hai ba tháng ông mới về nhà một lần nhưng chỉ vài tiếng rồi lại đi, để lại cho hắn cọc tiền. Hắn hồi hộp bước vào bên trong. Vừa vào đã thấy ông ngồi chễm chệ trên ghế sofa, gương mặt căng thẳng, hắn kính cẩn cúi đầu chào ông, ông ngước mặt nhìn hắn:

- Tại sao mày không nói tao biết?

- Con nghĩ thế nào bà ta cũng ghé qua chỗ ba nên con không nói!

- Mẹ mày nói đúng! Thằng bất hiếu như mày nên cho mày ngồi tù!

”Chuyện gì vậy?” - hắn băn khoăn, tại sao ông nói như vậy? Hắn là người đã cứu ông mà! Hắn nhìn ông ngạc nhiên:

- Bà ta đã nói gì với ba?

- Mày không cần biết, chỉ cần nhớ rằng mày là kẻ GIẾT NGƯỜI!- ông nhấn mạnh hai từ cuối rồi lẳng lặng bỏ vào trong.

Hắn đứng đó, hai chữ giết người phát ra từ miệng ông sao mà tàn nhẫn và cay nghiệt đến vậy, tại sao hắn lại cảm thấy đau ở ngực.

- Chết tiệt!- hắn đấm mạnh xuống cái gỗ làm nó nứt ra.

Hắn nhất định phải giải quyết bà ta, dù cho có mang danh giết người đi nữa, dù cho có chịu nhiều lơi khinh miệt, sự ruồng bỏ của ông đi nữa hắn cũng chịu miễn là nó an toàn.

Tay hắn nắm chặt lại, cái quá khứ mà hắn muốn quên lại một lần nữa như hiện rõ trước mặt hắn, như đang diễn ra trước mặt hắn. Hắn đi nhanh ra xe, phóng đi giữa dòng người vội vã.

Cái địa điểm bà ta nhắn cho hắn sẵn từ khi hắn vừa đi vào nhà ông, mọi thứ đều đi đúng hướng kế hoạch của bà. Hắn phóng như bay tới đó.

”Cạch” cánh cửa mở ra, hắn đi vào bên trong một căn nhà sang trọng nằm ở vùng ngoại ô, đây là nơi yên tĩnh, thích hợp cho những người thích sự yên tĩnh.

- Chào mừng!- bà nở nụ cười gian manh - Có vẻ mày đã tìm thấy Bảo Như và con bé lại mang cháu nội của ta nữa! Chà! Mày giỏi thật đó Phong! Mày không hổ danh là con tao!

- Bằng cách nào bà biết cô ấy có thai?

- Chỉ cần hỏi thôi!

Ngay lập tức nó được đưa ra, trên người mặc một bộ váy cưới màu trắng, mặt đã được trang điểm sẵn và tóc đã được chải chuốc đàng hoàng, nhưng tay lại bị trói phía sau, miệng cũng bịt bỏi cái khăn, hắn định đi tới thì bà lên tiếng:

- Nêu mày không muốn bộ váy trắng này nhuộm thành màu đỏ thì hãy kêu ta là mẹ, xin lỗi ta và liếm chân ta đi. Sau đó, cả hai sẽ lại hạnh phúc như ngày nào thôi!

Hắn nhìn nó, gương mặt nó khiến hắn lại càng hấp tấp muốn cứu, hắn cắn môi đến bật máu nhưng rồi cũng lên tiếng:

- M...mẹ! Con x...xin lỗi! Con sai rồi!

- Ngoan lắm! Ngoan lắm! Lại đây với ta nào rồi ta sẽ hát ru cho con ngủ như những ngày con còn bé! Lại đây nào!

Từng bước đi của hắn nặng nề, hắn không ngờ bà lại sử dụng cái cách đê tiện như vậy, hắn bước tới chỗ ghế bà ngồi, quỳ xuống trước mặt bà. Bà thích thú đưa chân ra trước mặt hắn, nếu hắn không làm nó sẽ bị giết mất! Con hắn! Con của hắn đang ở trong bụng nó! Người con gái hắn yêu đang gặp nguy hiểm! Hắn nhắm chặt mắt, nâng chân bà lên.

- Đúng rồi! Hãy liếm nó như một chú chó ngoan nào!

Bà kéo áo hắn lên, đặt đầu hắn xuống đùi, bà cất tiếng hát, cái tiếng hát từng đưa hắn vào giấc ngủ, tiếng hát này giúp hắn cảm thấy dễ chịu. Nhưng thật khó! Bà ta không còn là người mẹ mà hắn biết nữa.

- Được rồi! Không làm khó hai đứa nữa! Nãy giờ là ta giỡn thôi!

Bà nở nụ cười hiền hậu, hắn ngạc nhiên hơn là ông lại xuất hiện từ lúc nào. Bà lại niềm nở:

- Chúc hai đứa hạnh phúc!

- Là sao? Ba? Mẹ?

- Tất cả chỉ là đùa thôi! Bọn ta chủ muốn đùa hai đứa một chút chứ làm sao ta dám giết đứa cháu nội của ta được!- ông cười vui vẻ.

- Chuyên này...nên vui hay nên buồn đây?- Hắn nắm tay nó hỏi.

- Em không biết là ba mẹ anh chơi thâm tới vậy luôn đó!

_____________

Vài tháng sau, đứa trẻ mà họ mong chờ cũng chào đời, là bé trai, mặt thằng nhóc rất kháu khỉnh, cậu nhóc tên Trần Nhật Hoàng, sinh ngày 19/11/2016.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.