Sống Như Tiểu Cường

Chương 45




Tại bệnh viện

- Anh Ken vẫn chưa tỉnh sao?_Jenny xách túi hoa quả mới mua về bước vào phòng của Ken rồi hỏi Emily

- Chưa. Mình thấy lo quá Jenny ơi. Mẹ anh Ken mệt quá cũng về nhà nghỉ rồi._Emily thở dài nói

- Thế bác sĩ vào kiểm tra chưa vậy?_Jenny

- Chưa...A, đây này, bác sĩ vào kiểm tra nè._Emily giọng ỉu xìu nói. Cách cửa phòng bật mở, bác sĩ bước vào Emily lại réo lên như con nít.

Nhìn nhìn, ghi ghi, chép chép, ông bác sĩ và cô y tá làm việc một cách chuyên nghiệp. Chỉ có cô y tá hơi đơ một chút vì vẻ điển trai của Ken. Dù giờ mặt Ken xanh xao, hai má hơi hóp lại nhưng vẫn làm mê hoặc phái nữ. Ông bác sĩ bỗng thở dài rồi quay ra nói:

- Nếu 2 tiếng nữa bệnh nhân không tỉnh lại..._Ông bác sĩ nói đoạn bỗng dừng lại. Ông không biết phải nói thế nào nhưng quả thật là rất đáng tiếc. Một ngày qua, ừ chỉ một ngày thôi nhưng cũng đủ để ông thấy tình thương của người nhà dành cho cậu thanh niên này lớn như thế nào. Và cậu thanh niên này cũng rất quan trọng đối với cuộc sống của họ. Hơn nữa cậu ta còn có một tương lai sáng lạng nữa, là người thừa kế tập đoàn của nhà họ Lý mà lại. Sao ông bác sĩ lại biết điều này ư? Đơn giản thôi, ba của Ken từng là bạn học của ông mà. Nếu Ken không tỉnh lại ông cũng không biết phải ăn nói sao với ba của Ken nữa.

- Nếu không tỉnh thì sao hả bác sĩ?_Emily và Jenny nôn nón hỏi

- Nếu 2 tiếng nữa cậu ấy không tỉnh thì cậu ấy sẽ thành người thực vật._Giọng ông bác sĩ trầm trầm run run.

Emlily và Jenny lặng người đi, không dám tin vào nhưng gì mình vừa nghe nữa. "Nếu-2-tiếng-nữa-cậu-ấy-không-tỉnh-thì-cậu-ấy-sẽ-thành-người-thực-vật", từng chữ, từng chữ một cứ vang lên trong tai Emily và Jenny như một tiếng sấm còn dư lại. Cả hai cùng lặng đi, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ không hay biết ông bác sĩ đã đi lúc nào. Jenny lặng lẽ tiến lại gần cửa sổ, đôi tay nhẹ nhàng buộc rèm cửa lên để cho ánh sáng tràn đầy sức sống của thiên nhiên len lỏi vào trong căn phòng. Nhìn ra ngoài kia, cuộc sống thật hối hả và nhộn nhịp, tràn đầy sự sống. Nhưng nhìn lại góc kia xem, những chiếc lá cây vàng úa đang từ từ rụng xuống. Lá phải rời xa cây... Thế là mùa hè sắp kết thúc ngường chỗ cho mùa thu...

- Mùa thu có thể đến không?_Bất giác Jenny lên tiếng hỏi, hai tay thả tự do trong không trung, mắt vẫn xa xăm nhìn về phía vô định.

- Hử? Bạn hỏi gì kì vậy? Mà cũng nhanh thật nhỉ, tháng 7, mùa thu sắp đến rồi, chúng ta chuẩn bị bước vào một năm học mới._Emily vô tư trả lời không vì hiểu câu hỏi của Jenny chứa hàm ý gì.

- Ken mà không tỉnh, mùa thu sẽ chẳng bao giờ tới._Jenny quay lại. Mùa thu, mùa của tình yêu, cái mùa để con người ta có cơ hội hâm nóng tỉnh cảm bằng những buổi dã ngoại, hay đơn giản chi là cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp vĩnh cửu của thiên nhiên đã ban tặng cho mùa thu. Nói tóm lại mùa thu là mùa yêu, là mùa của các cặp tình nhân. Nếu phải chia tay nhau vào mùa thu, chẳng phải là đáng buồn lắm sao? Vậy nếu Ken không tỉnh chẳng phải Mary sẽ buồn và cô đơn à? Một khi Mary buồn thử hỏi nhóm Kelvin còn vui không, Kelvin và Jenny, Henry và Emily có thể tiếp tục hưởng thụ mùa yêu không? Như thế chẳng phải mùa thu không còn tồn tại với nhóm Kelvin sao? Vậy mùa thu của nhóm Kelvin đến hay không phụ thuộc vào việc Ken có tỉnh lại không.

- Ken sẽ tỉnh lại mà, chúa sẽ không bỏ mặc Ken đâu._Emily dần hiểu ra ý của Jenny. Dù biết Ken tỉnh lại là một hy vọng rất mong manh nhưng Emily vẫn nói ra câu khẳng định chắc nịch đó, bằng tất cả hy vọng cuối cùng.

- À để mình gọi anh Kelvin._Jenny nói xong móc điện thoại ra gọi cho Kelvin.

Vừa về tới nhà chưa kịp ngồi nghỉ nhưng nhận được cuộc gọi của Jenny, Kelvin, Henry và Mary không chần chừ mà tới bệnh viện luôn. Bước vào trong phòng nhìn Ken nằm im bất động, rồi lại nghe những lời của bác sĩ do Emily thuật lại, Mary càng thêm xót xa. Nhìn vậy thôi chứ Mary cũng đang cảm nhận được sự giao mùa của thiên nhiên trong hiện tại. Mary cũng sợ lắm mùa thu này sẽ không còn được Ken dẫn đi chơi. Nỗi sợ cứ thế trào dâng rồi bỗng chốc lấn áp hết sự tức giận trong lòng Mary. Mary tiến đến bên giường Ken, ngồi bệt xuống nền rồi khóc lóc thảm thiết. Mọi thứ trở nên câm lặng, trong không gian bao la chỉ còn tiếng nấc của Mary. Thời gian cứ âm thầm trôi, phút chốc chỉ còn 15 phút nữa để Ken tỉnh lại. Nhìn đồng hồ xong Mary cảm thấy hoang mang vô cùng, khuôn mặt Mary trắng bệch đi như không còn một giọt máu.

- Anh tỉnh dậy đi mà, mở mắt ra nhìn em đi. Ken à em sẽ tha thứ tha thứ cho anh, tỉnh lại nhìn em đi không có anh làm sao em sống nổi chứ. Không anh bên cạnh em cô đơn lắm đó, không anh bên cạnh ai sẽ nắm tay em đi chơi trong mùa thu này hả. Anh không tỉnh, em phải làm sao mỗi khi nhớ giọng nói ấm áp của anh chứ, ai sẽ là người nhắc em đi ngủ sớm, ai sẽ là người đánh thức em dậy vào những buổi sớm, ai sẽ nhắc em ăn uống đúng giờ, ai sẽ bên em những khi em buồn vui, ai sẽ là người nắm tay em mỗi khi gặp khó khăn, ai sẽ là người sưởi ấm trái tim em, ai, ai, ai sẽ làm đều đó thay anh chứ? Sẽ chẳng có ai đâu Ken à, chỉ mình anh có thể thôi. Xin anh đấy, đừng bỏ mặc em suốt nửa đời còn lại mà. Anh còn nhớ không, anh đã từng hứa sẽ mãi yêu em và bên em mà, anh đã hứa rồi đó sao giờ lại như vậy hả. Ken, mở mắt ra nhìn em đi, em hứa sẽ tha thứ cho anh._Mary vừa khóc lóc vừa nói mặc bác sĩ đang chuẩn bị chuyển Ken qua phòng khác, vì thời gian 2 tiếng ngắn ngủi đã hết.

Ken được bác sĩ và y tá cẩn thận chuyển sang một giường bệnh khác và đẩy đi. Henry vào đỡ Mary ra để bác sĩ và y tá làm nhiệm vụ. Henry nhìn Ken như vậy cũng không kìm được nước mắt, chỉ còn Kelvin vẫn mặt lạnh đứng nhìn. Không phải Kelvin không buồn mà là Kelvin đã từng trải qua những ngày đau khổ hơn đây gấp bội lần. Chiếc giường bệnh cứ chầm chậm di chuyển cho đến cửa...Mary vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Henry rồi lao tới phía Ken và khóc thét ầm ĩ. Kelvin và Henry chỉ đứng nhìn và lắc đầu chán nản. Còn những người khác, từ y tá đến bác sĩ cố gắng kéo Mary ra để đưa Ken đi. Nhưng vô ích thôi, Mary là ai chứ, nhiêu người đó làm sao đủ sức để kéo Mary, nhìn Mary mảnh mai vậy thôi chứ khoẻ hơn nhiều người tưởng. Rồi...một giọt nước mắt của Mary rơi xuống mắt Ken, đôi hàng mi của Ken bỗng giật giật. Dẫu đôi mắt sưng húp của Mary không thể nhìn rõ vì nước mắt nhưng Mary lại thấy rất rõ điều kì diệu trước mắt. Rồi cả căn phòn bỗng rơi vào im lặng. Tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Ken, với một hy vọng mong manh cuối cùng. Và...một kì tích lại xuất hiện, đôi mắt của Ken đã dần dần mở ra trong sự kinh ngạc và mừng rỡ của mọi người. Mary vui mừng xà xuống ôm lấy Ken mà không hay Ken đang thở một cách khó khăn, nhưng nhìn Mary như vậy Ken không muốn bảo Mary buông, Ken không biết mình đanh mơ hay thật nhưng dù đang mơ Ken cũng không muốn giấc mơ này là mãi mãi. Đến khi bác sĩ nhận ra sự bất thường trên nhịp thở của Ken mới vội nói:

- Cô bỏ cậu ấy ra để chúng tôi đưa cậu ấy lại giường bệnh, cậu ấy đang khó thở kìa.

Mary chợt nhận ra mình có hơi quá nên đã ngại ngùng bỏ Ken ra để bác sĩ chuyển Ken lại giường bệnh. Đúng lúc này Jenny và Emily đi mua đồ ăn trưa về. Nhìn thấy Ken tỉnh lại mà Jenny và Emily muốn thả luôn túi đồ ăn ra để lao tới ôm Ken. Nhưng mà...thả ra rồi trưa ăn gì đây?hehe. Nhưng...đột nhiên Jenny thấy hoa mắt, mọi thứ xung quanh cứ mờ dần, mờ dần rồi..."rụp" một màu đên bao chùm lấy Jenny, Jenny ngã xuống nền. Mọi người bàng hoàng, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Kelvin vội tiến tới giúp các y tá đưa Jenny vào phòng cấp cứu. Mary ở lại với Ken, còn lại tất cả đều ngồi đợi trước phòng cấp cứu với tâm trạng mệt mỏi và buồn não ruột...

Một lúc sau bác sĩ bước ra.

- Trong thời gian gần đây nhất cô ấy có làm gì nặng không?_Bác sĩ hỏi

- Không, à mà có, nãy đi mùa đồ ăn về, thang máy hỏng nên em cùng Jenny đi thang bộ lên._Emily

- Ừm, vậy là không sao đâu, chỉ do vết thương cũ của cô ấy chưa lành hẳn nên mọi người cần hạn chế cho cô ấy hoạt động nhiều._Bác sĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.