Sông Ngầm Trường Minh

Chương 22




Edit: Diệp Lưu Nhiên

______________________

Mộ Khinh Ca bị Mộ Liên Dung ném đến xe ngựa của Trường Nhạc công chúa, trong lòng im lặng một hồi.

Cái gì gọi là loạn điểm uyên ương phổ, nàng chân thật cảm nhận được rồi.

Cũng may, Trường Nhạc công chúa đối với việc hôn sự này cũng không vừa lòng, cho nên ở trên xe ngựa rộng rãi, hai người đều ngồi cách khá xa, không có bất kỳ trao đổi gì.

Ân, Trường Nhạc công chúa đối với cọc hôn sự này không hài lòng, theo Mộ Khinh Ca thấy, là hết sức bình thường.

Dù sao, thiếu nữ bình thường đều không hy vọng vị hôn phu tương lai của mình là một thiếu gia ăn chơi, hơn nữa còn là một phế vật không văn không võ. Dù hắn có được danh xưng Lạc Đô đệ nhất mỹ, tuyệt sắc như thế nào, đều che giấu không được sự thật là phế vật.

Huống chi, nghe nói Trường Nhạc công chúa, còn là thiếu nữ thiên phú nổi danh Tần quốc, không chỉ có thiên phú lợi hại, hơn nữa còn tài hoa dào dạt. Lớn lên còn rất xinh đẹp.

Đây là một thế giới tôn sùng vũ lực, không có thực lực, liền cái gì cũng không phải.

Đầu Mộ Khinh Ca dựa vào cây cột trên xe ngựa, nhắm lại chợp mắt.

Ngày đó ở trong rừng, nàng không ngại làm kẻ dưới học hỏi hướng nam nhân mạnh nhất Lâm Xuyên đại lục trong truyền thuyết khiêm tốn lãnh giáo, có biện pháp gì có thể giấu dao động linh khí trên người, thu liễm chiến khí hay không.

Quả nhiên, hắn không để cho Mộ Khinh Ca thất vọng, nói cho nàng một biện pháp đơn giản hữu hiệu, thu lại cảnh giới thật của nàng lúc này.

Hiện giờ, ở trong mắt người khác, nàng như cũ vẫn là phế vật cái gì cũng không biết.

Trừ phi nàng cùng người gây chiến, dẫn phát ra hơi thở cảnh giới, mới có thể bị phát giác được.

"Tới rồi." Một đạo thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng vang lên trong xe ngựa.

Mộ Khinh Ca chậm rãi mở hai mắt, vén lên màn xe hướng ra ngoài nhìn, thì ra, đã đi tới trước cửa cung.

Hôm nay, quy mô yến hội trong cung hẳn là không nhỏ. Bên ngoài cửa cung, dừng không ít xe ngựa thế gia quý tộc đang đợi kiểm tra. Xe ngựa Trường Nhạc công chúa không cần dừng ở chỗ này, có thể vào sâu một chút.

Xuyên qua kiểm tra cửa cung, xe ngựa chậm rãi chạy vào bên trong thành cung cao chừng ba trượng.

(*) 1 trượng = 3,33m.

Buông màn xe, Mộ Khinh Ca dời mắt hỏi: "Hôm nay là muốn mở tiệc chiêu đãi đại nhân vật nào?"

Trong giọng nói của nàng không phân chia tôn ti, thậm chí không đem vị công chúa này nhìn vào trong mắt. Đây có lẽ là "di chứng" đến từ linh hồn hiện đại, mà rơi vào trong mắt Tần Diệc Dao, thì càng dán sát với hình tượng danh tiếng hoàn khố thiếu gia kiêu ngạo của nàng.

Không học vấn không nghề nghiệp, không hiểu lễ giáo, cuồng vọng vô lễ, ngang ngược càn rỡ, uổng có dung mạo tuyệt thế, lại là một bao cỏ...

Trong lúc nhất thời, đánh giá của ngoại giới đối với Tiểu tước gia Mộ phủ Mộ Khinh Ca, đều tiến vào trong đầu Tần Diệc Dao.

Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Tần Diệc Dao lạnh nhạt nói: "Thánh Nguyên đế quốc Thánh vương bệ hạ đã đến Tần quốc."

Thì ra là người kia!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, trong lòng đối với cung yến này không hề chờ mong.

Nội tâm nàng bài xích cùng lão yêu quái bất tử kia gặp mặt. Loại bài xích này, cũng không biết là bởi vì hắn quá mức nhiệt tâm, hay là bởi vì mỗi lần gặp mặt, đều để hắn nhìn thấy một mặt chật vật nhất của mình. Cũng hoặc là... nàng cảm giác mình ở trước mặt hắn không hề có bí mật gì đáng nói.

"Ta nghe nói, ngươi trên đường từ hoang nguyên Lạc Nhật trở về, đã từng gặp qua Thánh Vương bệ hạ? Hắn từng nói qua sẽ đến Tần quốc, bái phỏng Mộ gia?" Thanh âm Tần Diệc Dao lại lần nữa truyền đến.

Mộ Khinh Ca nhướng mày về phía nàng, khóe miệng chậm rãi câu lên một tia ý vị không rõ, cười hỏi lại: "Công chúa, ngài đoán xem?"

A, nghe nói? Nghe ai nói?

Ngày đó, người ở đấy ngoại trừ binh tướng Mộ Hùng, cũng chỉ có Duệ Vương Tần Cẩn Hạo ở đấy. Dường như... vị Trường Nhạc công chúa này, cùng Duệ Vương Tần Cẩn Hạo còn là huynh muội ruột...

Chỉ sợ câu hỏi vừa mới này, là vì huynh trưởng đến dò xét đi.

Đáy mắt Mộ Khinh Ca hiện lên một tia sắc bén.

Nàng biết, ngày đó lão yêu quái biến thái hạ xuống những lời này, tất nhiên sẽ đưa tới khắp nơi ngờ vực. Tần Diệc Dao vừa hỏi như lơ đãng hiếu kỳ, thực chất là muốn thám thính hư thật, nhìn xem nàng, hoặc là nói Mộ phủ có hay không cùng Thánh Nguyên đế quốc Thánh Vương bệ hạ có chỗ liên quan đi.

"Nếu như ngươi không muốn nói tỉ mỉ, vậy bỏ qua đi." Tần Diệc Dao mím môi quay đầu, lần nữa trầm mặc.

Liền buông tha rồi?

Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc. Đợi một hồi, thấy Tần Diệc Dao tựa hồ không có ý tứ mở miệng, nàng mới chửi thầm trong lòng: "Thật sự là một thám tử không hợp lệ."

Xe ngựa công chúa chạy một hồi, lại lần nữa dừng lại.

"Xuống xe đi." Tần Diệc Dao lạnh băng ném một câu, dẫn đầu xuống xe.

Mộ Khinh Ca đi theo xuống, mới phát hiện bọn họ đã đi tới bên ngoài nơi tổ chức cung yến.

Cung yến tổ chức ở nơi đình đài hoa viên, dựa theo lẽ thường, nơi này tất nhiên là nơi ngoại thần có thể tiến vào, tuyệt sẽ không là thâm cung trong nội viện.

Đám cung nữ và thái giám đi xuyên qua hoa viên bố trí sắp xếp cung yến.

Giờ phút này, nơi Mộ Khinh Ca đứng, chỉ cần xuyên qua một cửa nữa, liền có thể vào trong cung yến.

Tần Diệc Dao một thân lam y, tựa như nữ thần băng tuyết. Dẫn Mộ Khinh Ca đi tới nơi này, nàng mới thản nhiên nói: "Ta muốn đi phụng mệnh hoàng tổ mẫu. Tiểu tước gia có thể ở đây chờ một lát, qua một canh giờ, cung yến sẽ bắt đầu."

Dứt lời, liền mang theo cung nữ của mình nhẹ nhàng rời đi.

"..." Mộ Khinh Ca ngửa đầu thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Thà đắc tội quân tử, cũng không nên đắc tội tiểu nhân và nữ nhân."

Thái Hậu để Trường Nhạc công chúa dẫn nàng tiến cung, rõ ràng là muốn cho hai người có nhiều thời gian tiếp xúc tìm hiểu. Mà vừa rồi ở trên xe ngựa, mình chọt nàng một quân, hiện tại liền bị trả thù.

Cách yến hội bắt đầu còn một canh giờ, nàng lại đem mình phơi ở chỗ này.

Mộ Khinh Ca đánh giá bốn phía một chút, còn chưa có một khách khứa nào. Nàng một thân hồng y liệt diễm như dương quang, thật sự quá dễ làm người khác chú ý rồi.

Cũng được, lần trước đến Hoàng cung còn chưa đi dạo hết, mượn cơ hội này đi nhìn xem khắp nơi một chút.

Chắc hẳn, thân là thiên chi kiêu nữ Trường Nhạc công chúa, thời điểm vứt mình ở chỗ này, nên dự đoán được, lấy thanh danh Tiểu tước gia Mộ phủ, tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật ở tại chỗ đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.