Sóng Ngầm - Trường Lê

Chương 26: - Trận hồi nguyên




Sáng mai, Sẫm Hảo Nguyệt vẫn còn ngủ thì nghe được bên cạnh có giọng nói quen thuộc truyền vào tai: “Nguyệt nhi, sáng rồi mau thức dậy thôi.”

Sẫm Hảo Lân không biết từ lúc nào đã chạy vào phòng nàng như mười một năm trước. Hắn nằm sấp trên giường nàng cúi người hôn lên mặt nàng một cái.

Ngoại trừ hắn còn có Sẫm Chi Dĩ, Sẫm Hỉ Mộc nữa. Bọn hắn cũng là học Sẫm Hảo Lân hôn lên mặt của đại tỷ. Bởi vì đây là cách đánh thức đại tỷ mà nhị ca đã kể với bọn hắn.

“Đại tỷ mau dậy thôi.”

“Chúng ta nghĩ cách cùng đưa đại tỷ cùng tham gia yến hội.”

Sẫm Hảo Nguyệt ngồi dậy hất chăn hét to: “Ai cho đám các ngươi vào đây, mau lăn ra ngoài cho bổn tiểu thư.” Còn dám đồng loạt ăn đậu hủ của nàng nữa chứ, đám nhãi này quả thực quá gan dạ rồi.

Ba tên cười hì hì chạy ra ngoài cho Sẫm Hảo Nguyệt thay y phục. Nàng bước ra tiền thính, thấy được mọi người chuẩn bị tiến cung liền ôm lấy soái gia gia làm nũng: “Gia gia, người ta cũng muốn đi.”

“Không được.” Là hoàng thượng cấm a, hắn làm sao có thể để nàng tùy tiện tiến cung được. Lại nói mấy năm qua không có dự yến cũng không thấy nàng nháo như vậy a, hiện tại vì lý do gì lại thay đổi chủ ý?

Sẫm Hảo Nguyệt giận hờn nói: “Người ta chán ghét gia gia.” Chân vừa nhấc định bước ra bên ngoài thì bị soái gia gia giữ lại hai đầu vai xoay nàng trở về, còn không quên kèm theo lời cảnh cáo: “Cho dù chán ghét cũng phải ở trong phủ cho đến khi Thanh Đằng yến kết thúc.”

Hắn làm sao không hiểu tôn nữ của mình đây. Nàng là cố ý giận hờn để đi tìm cứu tinh hoặc tìm cơ hội trà trộn cùng tham gia đây mà.

Sẫm Hảo Nguyệt dẫm chân quay trở lại, nàng vốn định đi cầu cứu Sất Duệ Kỳ a, không thì tìm Cổ Sùng Kính hay Ân Mặc Nguyên cũng được. Giờ thì vui rồi, cấm túc nghĩa là nơi nào cũng không được đi a.

Tiếp đến Sẫm Minh Kiệt phân phó hơn năm mươi hạ nhân trong phủ đặc biệt trong ngày hôm nay phải ‘hầu hạ’ Sẫm Hảo Nguyệt chu đáo. Nếu như nàng có ‘lỡ’ biến mất liền ‘ban thưởng’ hình phạt cao cấp cho bọn họ.

Sẫm Hảo Nguyệt lập tức cười cầu hòa: “Gia gia là không tin tưởng năng lực của hộ vệ do chính tay mình chọn sao?” Nhiều người như vậy nàng làm sao mà chuồn đây.

“Không phải không tin tưởng bọn hắn mà là quá hiểu tôn nữ của mình.” Sẫm Minh Kiệt gằng từng chữ mắt nhìn thẳng tôn nữ không rời. Đều này khiến Sẫm Bí Uy cùng Phí Khả Doanh che miệng cười

“Người ta làm gì có năng lực kinh thiên động địa đó chứ, gia gia là nghĩ nhiều rồi.” Sẫm Hảo Nguyệt thở dài, nàng biết năm nay chính ở nhà rồi.

Ba tên đệ đệ cùng nhau cầu xin cũng không được lợi ích gì. Sẫm Bí Uy bước đến hiếu kỳ hỏi: “Nguyệt nhi vì sao muốn tiến cung?”

“Người ta là muốn xem bảo vật.” Sẫm Hảo Nguyệt chu môi đáp ra lời từ đáy lòng. Ngoại trừ cái bảo vật đó thì cung yến đối với nàng không có gì hấp dẫn cả. À còn có thức ăn ngon nha, chỉ là điều đó cũng không có quan trọng lắm.

Mọi người đồng loạt choáng váng, chỉ vì muốn xem bảo vật mà nháo từ hôm qua đến giờ. Khóe môi của Sẫm Minh Kiệt liên tục co rút, yến hội to như vậy, nhiều trò như vậy nàng cư nhiên mở miệng bảo chỉ muốn xem bảo vật thôi. Đây khác nào là ngoại trừ bảo vật liền thứ gì cũng không cho vào mắt đâu.

Sẫm Bí Uy có chút nghẹn lời một hồi lại nói: “Cung yến lần này đúng là có bảo vật, nhưng vì sợ Hắc Bạch Vũ cướp mất nên phòng bị rất nghiêm ngặt, Nguyệt nhi phải bảo chứng với vi phụ khi tham gia không được quấy phá vi phụ sẽ mang ngươi đi cùng.” Hắn không nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhi một mình trong phủ nha.

Sẫm Hảo Nguyệt như được đả thông tư tưởng, nàng không muốn cùng tên đáng ghét kia phát sinh ra chuyện gì nữa đâu, vẫn là an phận thủ thường thôi.

Thấy tôn nữ có biểu cảm ngẩng ngơ Sẫm Minh Kiệt liền hòa hoãn hỏi: “Thế nào? Còn muốn đi?”

“Ha ha, gia gia đang gì đó, đi đâu cơ?” Sẫm Hảo Nguyệt lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ không nhìn nhận vấn đề.

Sẫm Hảo Lân có chút không hiểu hỏi: “Nguyệt nhi không phải muốn cùng chúng ta tham gia cung yến sao?” Sao tự dưng lại đổi ý?

Ta không đi nữa.

“Đại tỷ không muốn xem bảo vật nữa sao?” Sẫm Chi Dĩ ngây thơ hỏi, đó là bảo vật nha.

Bảo vật bằng với tên rắc rối Hắc Bạch Vũ, ta thà rằng không xem.

“Đại tỷ không tiến cung cùng chúng ta làm sao được, chúng ta phải phá cung yến cơ mà.” Sẫm Hỉ Mộc nghĩ gì nói đó, hắn nghĩ lần này chính là được phá a.

Phí Khả Doanh lập tức đưa tay che miệng hắn lại trách: “Mộc nhi không được ăn nói linh tinh.”

Sẫm Bí Uy ngẩng ngơ, đôi mắt mở thật to lom lom nhìn nữ nhi nhà mình lắp bắp nói không thành lời: “Nguyệt...Nguyệt nhi, không phải là...” Lý nào chuyển biến nhanh như vậy a.

Sẫm Hảo Nguyệt vờ giận dỗi cao giọng hô: “Ăn nói linh tinh, bổn tiểu thư lúc nào nói muốn tham gia cung yến, từ nhiều năm trước bổn tiểu thư vẫn tâm tâm niệm không muốn tham gia.”

“Như vậy thì tốt, chúng đi thôi.” Sẫm Minh Kiệt thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi mọi người xoay người bước ra ngoài, ba tiểu đệ đệ nuối tiếc quay đầu nhìn tiểu tỷ tỷ thì, Sất Duệ Kỳ đến. Mọi người hành qua lễ với nhau rồi Sất Duệ Kỳ vui vẻ thông báo: “Phụ hoàng bảo ta tới truyền khẩu dụ A Nguyệt cũng phải tham gia cung yến.”

Sẫm Hảo Nguyệt đang ngồi rất không ý tứ cắn trái táo nghe xong liền ho một trận kịch liệt như ma bệnh Sất Vưu Thần. Lý nào lại như vậy, là năm đó nàng phá chưa đủ lớn sao?

Ba tên tiểu đệ đệ đều vỗ tay hô quá tốt, cuối cùng cũng được cùng tham gia rồi. Cung yến lần này nhất định rất nào nhiệt nha.

“Oan gia, ngươi nói hươu nói vượn gì đó, giả truyền khẩu dụ là tử tội có biết không?”

“Không có giả truyền khẩu dụ ta là nói thật a.” Sất Duệ Kỳ cười híp mắt giải thích. Hắn phải thuyết phục lâu lắm phụ hoàng mới đồng ý nha. Hắn phải lấy lý do bốn tướng quân cùng lập đại công trở về nếu để nàng ở lại phủ rất không tốt cứ như là đối đãi không công bằng với Sẫm gia vậy.

Sẫm Hảo Nguyệt thấy mọi người nhìn mình lập tức ngồi ngay ngắn xua xua tay: “Không đi, bổn tiểu thư cao giá lắm ngươi mời không nổi đâu.”

Sẫm Bí Uy ôm trán thở dài, vì sao khẩu dụ không đến sớm một chút a. Hiện tại lại phải một phen dụ dỗ nữa rồi. Hắn bày thái độ hòa nhã nói: “Nguyệt nhi lúc nãy không phải muốn đi sao, giờ liền cùng đi thôi.”

“Ai bảo thế, người ta khi nào bảo muốn đi.” Sẫm Hảo Nguyệt lắc đầu phủ nhận tất cả mọi thứ bản thân làm từ hôm qua đến giờ.

Phí Khả Doanh lúc này mới lên tiếng nói: “Nháo từ hôm qua đến giờ chẳng phải là hiện tại đạt được mục đích rồi sao, sao lại phủ nhận rồi.”

“Chẳng phải muốn xem bảo vật sao, nhanh nhanh cùng tiến cung thôi.” Sẫm Minh Kiệt cũng là có dở khóc dở cười rồi. Khó khăn lắm nàng mới từ bỏ ý định tiến cung giờ lại phải thuyết phục lần nữa.

Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi ấm ức nói: “Đến đó a, ăn thì bị bảo chết đói, không ăn thì đói chết.” Đương nhiên đây là nàng bịa ra thôi, cho dù nàng ăn sạch mọi thứ người ta chỉ dám ở sau lưng nói nàng, mà nàng có bao giờ để tâm mấy lời đó đâu chứ.

Sất Duệ Kỳ cười khổ nhưng hắn tuyệt không để nàng ở lại trong phủ đâu: “Ai dám nói thế bổn vương thay ngươi dạy bảo kẻ đó.”

Thấy Sẫm Hảo Nguyệt vẫn là không hợp tác, Sẫm Minh Kiệt uy nghiêm hạ lệnh: “Bắt tiểu thư lại trói mang lên xe cùng nhau tiến cung.”

Sất Duệ Kỳ vội khuyên ngăn, hắn nhỏ giọng bên tai của nàng thương lượng: “Ta biết ngươi không muốn tham gia, nhưng là lần này xem như là vì ta đi có được hay không? Nếu ngươi đồng ý giúp, ta nhất định sẽ làm theo một chuyện ngươi yêu cầu.”

Buôn bán có lời như vậy Sẫm Hảo Nguyệt đương nhiên là đáp ứng. Nàng cao hứng nói: “Để ta trở về viện hoán...”

Lời còn chưa rời hết cả đám người trăm miệng một lời hô to: “Không cần!” Nếu là để nàng vào trong một phen trang điểm nhất định là trễ mất a.

Sất Duệ Kỳ vội vàng nói: “Trong có tất cả mọi thứ chuẩn bị đầy đủ rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Nàng vui vẻ leo lên xe ngựa tiến cung trong con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Nữ nhân chính là mau thay đổi a, còn nhanh hơn cả lật sách nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.