Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 97: Kế hoạch




Nạp Tây một năm không phân thành bốn mùa, luôn ấm áp dễ chịu, có điểm giống như khí hậu cuối xuân đầu hạ ở địa cầu, vô cùng thích hợp để sinh sống, vì thế nên các thế hệ sau này ở Nạp Tây sinh mệnh đều kéo dài.

Sau khi Nhan Tử Kì kết hôn với Lan Nô Tu Đốn, bởi vì không có chuyện gì để quan tâm vì thế cũng trở nên lười biếng, mỗi ngày không phải nằm trên giường thì chính là nằm trong lòng ngực Lan Nô Tu Đốn, không thì chính là nằm trên sô pha trong phòng khách, hay thảm cỏ trong hoa viên, ngay cả đồ ăn vật yêu thích nhất cũng được nhập khẩu từ địa cầu tới, dưới không khí lười nhát như vậy cũng làm con người ta chịu ảnh hưởng, ngày càng lười biếng.

Mắt thấy không khí trang viên ngày càng chán chường, trong lòng mọi người đều kỳ vọng có thể phát sinh chuyện gì để thay đổi không khí Lan gia một chút…….

Hôm nay thời tiết vẫn tốt như mọi ngày, những đám mây rực rỡ phiêu đãng trên không trung, đại địa chìm đắm trong mùa xuân tươi đẹp.

Nhan Tử Kì bất ngờ dậy sớm hơn so với mọi ngày, xoa xoa thắt lưng bò xuống giường, quay đầu lại trừng sư tử lông xù trên giường, trong lòng hung hăng mắng: cầm thú!

Từ sau khi hai người kết hôn, cầm thú này lúc trên giường ngày càng quá đáng, trước kia thỉnh thoảng Lan Nô Tu Đốn mới hóa thành hình thú cùng hắn làm chuyện yêu, nhưng dù sao cũng chỉ là ngẫu nhiên, còn hiện tại một buổi tối y dám biến thành ba bộ dáng để gây sức ép cho hắn, hình người, hình thú nhân, hình thú…… lần nào cũng làm hắn dở chết dở sống mới thôi.

Đêm qua rõ ràng đã nói hôm nay có chuyện rất quan trọng, ở trên giường không được quá phận, không ngờ cầm thú này cư nhiên dùng hình thú cùng hắn làm từ đầu tới đuôi.

Hoàn hảo dược vật ở Nạp Tây đủ tiên tiến…….Nhan Tử Kì cười khổ sờ sờ nơi thường xuyên bị xâm phạm bên dưới, bởi vì tác dụng của dược vật nên có thể tiếp nhận dễ dàng.

Tùy tiện tìm một kiện quần áo khoác lên người, Nhan Tử Kì đi tới bên cửa sổ kéo bức màn để ánh mắt trời chói chang nhanh chóng tràn vào phòng.

Mở ra một cánh cửa sổ, Nhan Tử Kì hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại gọi: “Dã thú đại thúc, mau dậy, hôm nay phải tới bệnh viện đón đứa nhỏ.”

Thấy dã thú trên giường vẫn không nhúc nhích, Nhan Tử Kì xoay người trở về giường, nâng một chân lên đá dã thú: “Này, dậy cho ta, nghe không?”

Nhìn thấy cơ thể khổng lồ của dã thú giật giật, Nhan Tử Kì hiển nhiên muốn thu chân về nhưng trong nháy mắt cơ thể khổng lồ của dã thú biến thành thú nhân, chộp lấy cẳng chân trong không trung của hắn, chỉ thấy y dùng sức một chút Nhan Tử Kì đã bị túm về lại trên giường.

Nhan Tử Kì cảm thấy trời đất đảo lộn một trận, chính mình đã bị đặt dưới thân Lan Nô Tu Đốn, đôi môi ấm áp lập tức tiến tới ngậm lấy đôi cánh môi định hé ra, nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng đốt cháy hai người.

Chờ hôn xong, Nhan Tử Kì cả người vô lực mà thở hồng hộc.

Hổn hển quát dã thú lúc nào cũng động dục: “Lan Nô Tu Đốn, ngươi hôm nay còn dám gây sức ép ta thì về sau đừng nghĩ gặp mặt ta nữa.”

Lan Nô Tu Đốn ngáp một cái, gãi gãi tóc, vẻ mặt biếng nhác, đối mặt với lửa giận của Nhan Tử Kì y thấy mình thực vô tội, muốn cùng tiểu tử này thân thiết đã trở thành bản năng, hơn nữa lần nào mình cũng rất ôn nhu sao có thể gọi là gây sức ép a?

Bất quá Lan Nô Tu Đốn cảm thấy mình đã có vợ, tất cả hẳn là nghe theo lời vợ đi, vợ là lớn nhất, hắn nói cái gì chính là cái đó.

“Được rồi, không đụng ngươi.” Lan Nô Tu Đốn xoay người ngồi dậy: “Nói xem, dậy sớm như vậy làm gì?”

Nhan Tử Kì suýt chút nữa hộc máu, chỉ vào mũi Lan Nô Tu Đốn nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, rõ ràng hôm qua ngươi nói cho ta biết hôm nay hai bảo bảo sẽ xuất viện, việc trọng đại như vậy ngươi cư nhiên hỏi ta muốn làm gì! Ngươi rốt cuộc có phải phụ thân đứa nhỏ không a, ta cảm thấy ngươi không quan tâm chút nào.”

“Nga.” Lan Nô Tu Đốn thiêu mi, hóa ra là việc này, y quên mất thật, nói tới hai tiểu tử ở bệnh viện, Lan Nô Tu Đốn quả thật không có kích động cùng chờ mong như Nhan Tử Kì, trong mắt y, hai tiểu tử mới sinh ra kia chắc chắn muốn đoạt vợ của y, hơn nữa chờ bọn họ về nhà rồi thời gian y ở cùng với Nhan Tử Kì nhất định lại càng ít hơn, kết quả như vậy bảo y cao hứng sao nỗi.

“Nga là ý gì a? Phản ứng của ngươi cũng quá lạnh nhạt đi.” Nhan Tử Kì khó chịu trừng y.

“Ta không ngại cho ngươi cảm nhận nhiệt tình của ta lần nữa.” Lan Nô Tu Đốn đưa tay về phía bắp chân trắng nõn bên dưới áo khoác.

Nhan Tử Kì vội vàng kéo áo, nói: “Ngươi vẫn tiếp tục lạnh nhạt đi, rất tốt.”

Hai người đi vào đại sành, những người khác đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy hai người họ khoan thai tới mọi người đều tặng qua một ánh mắt xem thường.

“Là ai nói sáng sớm hôm nay xuất phát, ai tới muộn trừng trị?” Lam Đặc lạnh nhạt nói, Na Cổ ngồi bên cạnh ông bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

“Đúng vậy, hại ta mới sáng sớm đã kéo tiểu Hoa tới đây.” Lan Nô Triết ôm tiểu béo, không chút phong độ đánh cái ngáp.

Tiểu béo ngồi trong lồng ngực Lan Nô Triết, thấy Nhan Tử Kì tới thì mỉm cười nói sớm an, từ khi tiểu béo có thể nói chuyện tới nay, dưới ảnh hưởng từ Nhan Tử Kì cũng giúp mình tranh thủ chút phúc lợi, tỷ như giảm béo! Hiện tại tiểu béo tuy vẫn còn mập mạp nhưng đã thoát khỏi hình dạng tròn vo như trái bóng, trước kia Lan Nô Triết rất chấp nhất với thân hình đó, có lẽ bởi vì nhìn thân hình gầy yếu của Nhan Tử Kì mãi nên đối với việc tiểu béo gầy đi cũng không có ý kiến nhiều lắm.

Nhan Tử Kì nghe bọn họ oán giận, cười hắc hắc nói: “Là người này tới muộn, các ngươi tới thu thập y đi.”

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, thu thập Lan Nô Tu Đốn? Bị y thu thập thì đúng hơn!

Thời gian xuất phát tuy có trễ hơn so với dự kiến, nhưng tốt xấu gì cũng còn kịp giờ bác sĩ hẹn.

Nhìn thấy bác sĩ ôm hai tiểu sư tử mập mạp đi ra, không khỏi kinh hô ra tiếng: “Đáng yêu quá!”

Hai tiểu thú đều có bộ lông trắng thuần, bộ lông thực ngắn, sờ lên mềm mại êm như nhung, nhìn qua giống như con mèo nhỏ ở địa cầu, Nhan Tử Kì tiếp nhận một tiểu thú, tiểu thú sơ sinh ở trong ngực hắn cọ cọ, còn lấy móng vuốt trảo quần áo hắn.

Trăm ngàn cảm xúc đan xen trong lòng, Nhan Tử Kì nhìn Lan Nô Tu Đốn bên cạnh mình: “Đây thật là con ta? Ngươi xác định trong cơ thể nó có gien của ta?” Nhìn thế nào cũng hoàn toàn là một bé sư tử con a, không có chút đặc điểm nào của nhân loại! ! !

“Lớn hơn một chút bọn họ có thể biến thân, có thể nhìn thấy được.” Bác sĩ đứng một bên vội vàng giải thích: “Sau khi biến thân sẽ có hình dáng nhân loại, không phải hình dạng thú nhân.”

Nhan Tử Kì hơi sửng sốt: “Kia như vậy có gây khó khăn cho bọn nhỏ không?” Nên biết trong thế giới thú nhân, nhân loại chắc chắn bị kì thị.

Lan Nô Tu Đốn nhìn thấu tâm tư hắn, thản nhiên nói: “Ai dám kỳ thị con ta.”

Đúng vậy, tiểu hài tử của Lan Nô gia, ai dám kỳ thị, Nhan Tử Kì mỉm cười, đưa mặt tới cọ cọ mặt tiểu thú, loại cảm xúc có tên tình thương của cha đột nhiên được sinh ra, nhanh chóng lan rộng.

“Ta trước đây có đáng yêu như vậy không?” Lan Nô Triết nhìn hai tiểu thú, có chút cảm khái hỏi Lam Đặc bên cạnh.

Lam Đặc lắc đầu: “Không biết.”

“Ngươi ở Lan gia ngây ngốc lâu như vậy, sao lại không biết.” Lan Nô Triết khó chịu.

“Lúc ngươi được đón về đã biến thân, cả ngày trừ bỏ học tập thì chính là trầm mặc, ta thật nhìn không ra có điểm nào đáng yêu.”

Tới lúc biến thân rồi mới đón về, kia cũng vài tuổi rồi đi! Lan Nô Triết buồn bực, chính mình quả nhiên là đứa nhỏ không ai yêu! Không đợi cậu suy nghĩ xong, Nhan Tử Kì đã đặt một tiểu thú vào ngực Lan Nô Triết: “Cho ngươi, là đệ đệ ngươi, hảo hảo yêu thương nó, biết không!”

Lan Nô Triết luống cuống tay chân tiếp nhận tiểu thú, mềm nhũn, ấm áp dễ chịu, nhích tới nhích lui không chịu nằm yên, Lan Nô Triết ngơ ngác nhìn tiểu sinh mệnh trong tay, đây là đệ đệ cậu……..

Một nhóm người chậm rãi vào, nhận được hai tiểu thú xong vui vẻ dương dương tự đắc ly khai, viện trưởng dẫn đầu nhóm bác sĩ đứng ở cửa vô cùng cảm khái.

“Rốt cuộc cũng đi rồi, ngày tháng bị giám thị thật sự là khó khăn a!” Viện trưởng kích động khóc ròng.

“Đúng vậy đúng vậy, quả tim cứ thít chặt cẩn thận từng li từng tí chăm sóc hai sinh mệnh nhỏ kia, chỉ cần có chút gì sơ xuất thì có thể nói hôm đó là ngày chết của mình là trong lòng không ngừng run sợ!” Một bác sĩ phụ họa.

“Tóm lại tất cả đã qua rồi, những ngày tươi đẹp đang chờ đón chúng ta!”

Bên bệnh viện vui mừng khôn siết tiễn hai vị đại thần, người nhà Lan gia lại bởi vì nghênh đón thành viên mới mà kích động không thôi.

Bởi vì hai tiểu thú còn quá nhỏ, Nhan Tử Kì bảo người ta làm hai cái giường nhỏ, bên trong lót chăn nệm mềm mại, vì thế hai tiểu thú liền tận tình nhào lộn bên trong, gặm cắn chăn đơn.

Cái đầu tròn vo, cơ thể xù lông, Nhan Tử Kì càng nhìn càng yêu thích, càng xem càng không dứt ra được, ngay cả ăn cơm cũng bưng bát tới ngồi bên cạnh.

Đứa nhỏ mới sinh ra không lâu, chơi một lúc liền lăn ra ngủ, cuộn thân thể bé nhỏ làm người ta nhìn tới chảy nước miếng, tiểu béo cuối cùng tổng kết một tiếng: hai vật nhỏ này thật sự rất manh!

Lúc những người khác bị hai tiểu tử kia hồn mê điên đảo, Lan Nô Tu Đốn lại vô cùng buồn bực, nghĩ thầm, chính mình không có suy nghĩ, không có việc gì tự nhiên bảo Luân Ất làm ra hai vật nhỏ tới cướp người với y!

Tuy rằng y cũng đã chuẩn bị tinh thần trước, nghĩ thầm, sau khi có đứa nhỏ, Nhan Tử Kì nhất định sẽ dành một phần tinh lực đi chiếu cố hai đứa nhỏ, nhưng dù có chuẩn bị tâm lý cỡ nào nhưng đối mặt với Nhan Tử Kì trong mắt chỉ có đứa con mà nhìn như không thấy y, Lan Nô Tu Đốn cực kỳ buồn bực.

Buổi tối khi chuẩn bị ngủ, nhìn thấy Nhan Tử Kì ôm gối chuẩn bị rời đi, Lan Nô Tu Đốn vội vàng giữ chặt hắn lại: “Ngươi muốn làm gì?”

Nhan Tử Kì cười hắc hắc: “Ta muốn đi bồi bọn nhỏ.”

“Bọn họ sớm ngủ rồi không cần ngươi bồi, người cần ngươi bồi bây giờ là ta!”

“Ngươi cũng không phải tiểu hài tử.”

“Ta là chồng ngươi! Ngươi nói xem hôm nay ngươi nhìn ta mấy lần?”

“Ách…………” Nhan Tử Kì ngừng lại, nghĩ lại một chút, hình như sau khi nhóm tiểu thú về nhà, hắn không liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn được một lần, toàn bộ lực chú ý đều bị hai tiểu tử kia chiếm đi: “Đừng như vậy, ngươi không đến mức ăn dấm chua của bọn nhỏ đi.”

“Ta chính là như vậy!” Lan Nô Tu Đốn thành thật thừa nhận.

“Ngươi……. bọn nó cũng là hài tử của ngươi.”

“Tóm lại, đêm nay ngươi đừng hòng ra khỏi cửa một bước.” Lan Nô Tu Đốn ôm cổ Nhan Tử Kì kéo về giường.

Lan Nô Tu Đốn thầm nghĩ, mới ngày đầu tiên tâm Nhan Tử Kì đã bị bọn nó câu đi, từ ngày tháng năm này trở đi, y còn không phải cả ngày cùng giành người với bọn nó sao, nghĩ lại lại càng thấy đau đầu!

Mà Nhan Tử Kì lúc này vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để chuồn ra nhìn bọn nhỏ.

Bầu trời đêm chi chít vì sao, một mảnh an tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.