Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 7: Đóng vai xấu




“Cảm ơn cậu.”

Tĩnh đỏ bừng mặt siết chặt đồ vật ở trong tay, có cảm giác cứ như là chính mình đã chạm tới hạnh phúc rồi vậy.

“Tớ nghĩ không cần tớ phải hướng dẫn cậu sử dụng nó như thế nào đâu nhỉ?”

Đoan mang theo chút trêu chọc hỏi.

“Cảm ơn, không cần đâu.”

“Coi chừng bé cưng nhà cậu hoạt động quá sức đó, còn có cố gắng hạn chế việc để cậu ấy sử dụng bạo lực đi.”

“Không sao, hoạt động giúp tiêu hao năng lượng là chuyện tốt mà. Còn về phần bạo lực, tớ sẽ cố gắng hết sức để không kích thích em ấy, nếu còn phải xem giáo dục về bạo lực nữa thì thật sự là rất thống khổ đó.”

“Vẫn chưa có cơ hội nói với cậu câu này, chúc mừng cậu đã tìm được bạn đời.”

“Cảm ơn.”

Tĩnh cười đến ngọt ngào.

Đúng lúc này Thiên Tâm thông báo mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Thiên Tâm đã đưa cậu bé về phi thuyền J2 rồi, hiện tại cậu ấy đang ngủ.”

“Thiên Tâm cơ thể em ấy có khỏe không?”

“Các chỉ số trong cơ thể đều bình thường.”

“Đoan, tớ muốn trở về nhìn xem em ấy.”

Tĩnh lập tức muốn trở về nhà, đây đều là tâm lý của nam nhân vừa mới kết hôn nên có thể lý giải được.

“Cậu trở về đi, nếu như mấy ngày nay không có chuyện gì trọng đại, tớ sẽ để cậu nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn! Thiên Tâm đưa tôi trở về.”

“Xác nhận mệnh lệnh.”

Tĩnh được Thiên Tâm đưa về phi thuyền J2, đặt ngay bên cạnh Tiêu Địch. Tiêu Địch đã thay quần áo kim chúc của tinh cầu W, ngủ đến ngọt ngào.

Tĩnh ngồi trên sàn lặng yên quan sát Tiêu Địch, cẩn cẩn thận thận đưa tay ra sờ sờ mặt em ấy. Làn da non mịn cùng cánh môi nho nhỏ. Giường ngủ lớn gấp đôi em ấy, như thế nào lại có một người bé nhỏ đáng yêu đến vậy cơ chứ.

“Thật là đáng yêu.”

Tĩnh cười đến ngọt ngào, khi nhìn đến Tiêu Địch trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào không sao tả xiết.

Vốn đang là ban ngày cho nên Tiêu Địch ngủ cũng không sâu lắm, bị Tĩnh sờ một cái, cảm giác được bên cạnh có người nên cậu cũng liền tỉnh giấc. Mở mắt ra thì thấy Tĩnh vừa nhìn cậu vừa cười đến ngốc nghếch.

“Nhìn em nãy giờ xong rồi chứ?”

“Xin lỗi, đã đánh thức em rồi.”

“Để đến buổi tối rồi em lại ngủ tiếp. Hiện tại cũng không còn buồn ngủ nữa.”

Tĩnh ngồi lên giường, kéo lấy Tiêu Địch ôm vào trong lòng. Khuôn mặt thật to phủ xuống hôn lên Tiêu Địch. Ánh sáng bên trong phi thuyền đều bị Thiên Tâm tắt đi. Thực sự là đã tạo được một bầu không khí rất lãng mạn.

Thẳng đến khi cảm giác được cả thân thể đều lạnh, có một bàn tay sờ lên mông của mình, Tiêu Địch liền thanh tỉnh vài phần, nỗ lực đẩy Tĩnh đang ở trên người gặm cắn mặt của cậu ra.

“Hôn vài cái thì cũng được đi, nhưng em còn chưa muốn chết đâu, hơn nữa kỳ động dục của anh cũng nên hết rồi chứ hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.