Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 19: Xem cuộc vui




Lúc về đến nhà, trời cũng đã khuya, biệt thự phía trước đã tắt đèn, Sửu Nhi trở về căn phòng phía sau, mở máy tính lên.

< Lam Vũ, Trung Thu vui vẻ!

Trung Thu vui vẻ!

Bạn ăn cơm chưa?

Lúc nãy mình mới ra ngoài ăn một phần KFC!

Chỉ cần không ăn mì là được rồi!

Còn bạn?

Ăn rồi! Bạn ở Vân Hải phải không?

Sao bạn biết?

Hỏi đại thôi, không ngờ chúng ta lại ở chung trong một thành phố! Nói không chừng sau này sẽ có cơ hội gặp nhau!


Sau này sẽ có cơ hội!>

Mười ngày sau, khi Sửu Nhi định nhân lúc nắng tốt đem đồ dơ đi giặt, thì phát hiện trong túi quần có một tờ vé số. Sửu Nhi cười thầm, nếu dễ dàng trúng số như vậy thì cần phải nai lưng ra làm việc làm gì? Nhưng nếu đã mua thì cũng nên xem một chút đi! Sửu Nhi mở máy tính ra, lên trang web Nam Việt xem kết quả giải thưởng kì XXX, vừa nhìn vào, ngây người.

Sáu con số trên cột giải thưởng kia thế nhưng lại hoàn toàn giống với mấy con số trong vé số của mình, tức là mình trúng giải nhì? Sửu Nhi vừa kiểm tra vừa nhớ lại những lời mà bà lão xin ăn kia nói, người tốt thật sẽ có quả tốt sao?

Kì này giải nhì được thưởng đến năm trăm ngàn, trừ ra phần thuế thì cũng còn được bốn trăm mấy ngàn. Lúc Sửu Nhi có được số tiền này, cậu cảm thấy rất vui mừng. Bởi vì từ trước tới giờ ở Đinh gia, cậu không có chút tiền tiêu xài tự do nào cả, huống chi số tiền này có thể giúp cậu học đại học bằng chính năng lực của mình.

Kì nghỉ hè đã kết thúc, hôm đó Sửu Nhi đi đến biệt thự phía trước, cậu đã có khả năng tự chi trả học phí cho mình rồi, cậu muốn nói chuyện với cha mình một chút mong y có thể giúp cậu tìm một trường đại học! Khi bước vào biệt thự thì không thấy bóng dáng của cha cậu đâu cả, vì thế Sửu Nhi đã đi tìm Lưu quản gia hỏi thử.

“Cha tôi đâu rồi?”

“Ông chủ đang ở trong phòng sách!”

“Tôi biết rồi!”

Sửu Nhi chạy nhanh lên lầu hai, vừa định gõ cửa thì chợt nghe đối thoại bên trong.

“Ba ba, con sắp tốt nghiệp trung học, ba định sắp xếp cho con học đại học gì?”

“Ba đã chuẩn bị cho con sang học một trường đại học ở Anh, học phí rất cao cho nên con phải cố gắng học tập đó!”

“Ba yên tâm đi! Còn Sửu Nhi? Nghe thầy Dương nói thành tích của nó cũng không tệ lắm, ba sẽ không cho nó đi Anh học chứ? Con không muốn ở chung với nó đâu!”

“Nó học xong chương trình trung học là được rồi, bộ dạng như thế cho dù có học đại học thì làm được gì chứ, cũng không thể ra ngoài gặp người.”

“Vậy nên tính thế nào, chẳng lẽ nuôi không nó cả đời?”

“Đợi nó đến mười tám tuổi, sẽ phải tự lập, Đinh gia của mình không nuôi người ở không! Tốt nhất là để cho nó tự sinh tự diệt!”

“Vậy thì tốt rồi, ăn uống không phải trả tiền mà một chút hữu dụng cũng không có! Ba ba, ba sớm nên đuổi nó ra ngoài cho khuất mắt!”

“Ba chỉ có một đứa con là con, cho nên con phải cố gắng một chút, tất cả sản nghiệp của Đinh gia còn đang chờ con kế thừa đó!”

“Ba cứ yên tâm, con sẽ không làm cho ba thất vọng đâu!”

Hai người còn nói gì đó nhưng Sửu Nhi cũng không nhớ nổi nữa, cậu chỉ biết một khắc đó giống như đất trời sụp đổ. Mẹ của cậu mới là vợ chính thức, cậu mới là đại thiếu gia Đinh gia chính tông, kết quả hiện tại cậu lại bị tước hết toàn bộ quyền thừa kế, cha cậu cũng không chừa cho cậu chút gì, ông ta muốn chặt hết tất cả đường lui của cậu. Thì ra ngay cả đại học ông ta cũng tính không cho cậu học, ha ha, đợi đến lúc cậu đủ mười tám tuổi sẽ đá cậu ra khỏi cửa Đinh gia, để cậu tự sinh tự diệt, đúng thật là đủ tàn nhẫn nha, tự sinh tự diệt, ba của tôi, không ngờ ông lại tuyệt tình với tôi như thế? Tất cả là bởi vì tôi xấu sao?

[một tâm hồn trong sáng bị tàn phá bởi những lời nói cay độc ko có tính người, một con người mang trong người một trái tim yếu đuối nhưng phải buộc bản thân kiên cường và trở nên mạnh mẽ, mầm mống của sự trả thù 'hình thành']

Sửu Nhi không gõ cửa phòng mà một mình lủi thủi trở về căn phòng phía sau, ngã người lên giường, cõi lòng tan nát. Từ nhỏ đến lớn ông không hề cho tôi một chút tình thương của người cha, tôi cũng chưa từng hận ông, nhưng thật không ngờ ngay cả phần di sản mà mẹ tôi để lại cho tôi, ông cũng muốn tước đoạt. Trên dưới Đinh gia đều biết ông nội rất thích cô con dâu này, trước lúc chết còn để lại di thư, cho bà ấy 20% tài sản, kết quả ngay cả phần của bà, ông cũng không chịu cho tôi, ông thật sự chán ghét tôi như vậy sao?

Sửu Nhi nằm trên giường hai ngày, không nói gì cũng không ăn gì càng không rơi nước mắt. Khi mà tất cả hi vọng của một người đều tan biến thì ngay cả sức lực để khóc cũng không có, khi mà một người bị chính người mình thương yêu nhất làm tổn thương thì ngoài hận ra còn gì nữa? Khi Sửu Nhi từ trên giường đứng lên đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này trong mắt cậu ngoài sự lạnh nhạt ra không còn nhìn thấy thứ gì nữa!

Mở máy tính lên, Sửu Nhi tìm một trường đại học tư thục ở Hàn Quốc rồi đặt vé máy bay đến đó! Một tháng sau Sửu Nhi làm xong visa, mang theo số tiền trời ban cùng một bộ quần áo duy nhất mặc trên người, còn lại, một thứ cũng không mang theo. Lúc chuẩn bị bước ra cửa, Sửu Nhi nghĩ nghĩ rồi lấy chiếc hộp dưới sàn lên nhìn một chút, cuối cùng bỏ vào túi rồi đi ra khỏi biệt thự Đinh gia.

Đứng ở cửa, Sửu Nhi quay đầu nhìn lại căn nhà mình đã sống suốt mười sáu năm qua, một căn nhà không có chút hơi ấm. Bây giờ rời khỏi không biết đến bao giờ mới có thể trở về? Sửu Nhi ngước lên, nhìn thấy bóng người thấp thoáng bên cửa sổ, khẽ cắn môi rồi xoay người lên taxi!

Tựa vào cửa sổ máy bay nhìn xuống thành phố đang ngày càng thu nhỏ, thì ra khi nhìn thế giới này hay nhìn một người ở những góc độ khác nhau sẽ phát hiện rất nhiều thứ khác nhau, giống như cha cậu có bề ngoài phong độ, gia cảnh giàu có, người cũng anh tuấn tiêu sái, rất có khí chất nhưng có ai biết được đằng sau đó là một trái tim máu lạnh, tàn nhẫn tuyệt tình. Vũ Kiệt có một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại có một trái tim ác độc, có lẽ vì anh ta đẹp cho nên mọi người cũng không để ý đến nhân phẩm của anh ta, tất cả những người trên thế gian này đều nhìn mặt mà bắt hình dong.

Lúc người trong Đinh gia phát hiện nhị thiếu gia mất tích đã là ba ngày sau!

“Ông chủ, nhị thiếu gia mất tích!”

Đinh Lập Hiên nhíu mày, “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Thời điểm mất tích cụ thể tôi cũng không rõ, người hầu nói đồ ăn trong ba ngày  nay vẫn chưa động qua, có thể là vào ba ngày trước!”

“Ba ngày trước? Trong tay nó không có xu nào thì có thể đi đâu? Bảo người ra ngoài tìm nó xem!”

Lý Vân đi vào đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người, “Tìm nó về làm gì, đi rồi không phải rất tốt hay sao?”

“Để bảo tiêu ra ngoài tìm một chút, nếu thật sự tìm không được…..thì bỏ đi!”

“Dạ!”

Đinh Lập Hiên buông sách xuống, tay xoa xoa thái dương thở dài một hơi. Bảo tiêu ra ngoài tìm ba ngày nhưng một chút tin tức cũng không có, Sửu Nhi giống như đã bốc hơi đi, cuối cùng mọi người cũng dẹp chuyện này qua một bên! Đinh gia lại khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, giống như có nhị thiếu gia này hay không cũng không có gì khác biệt. Trong lòng những người hầu trong nhà đều không khỏi tự nhủ thầm, nếu là đại thiếu gia mất tích, nói không chừng ông chủ  đã lật tung hết tất cả thành phố lên tìm, đây cũng chính là điểm khác biệt giữa hai người!

Hanseong, hiện nay gọi là Seoul, là thủ đô đồng thời cũng là thành phố lớn nhất của Hàn Quốc, là một trong những thành phố kết nối internet nhiều nhất trên thế giới. Với số dân hơn mười triệu, Seoul đã trở thành thành phố lớn nhất Hàn Quốc và là một trong những thành phố lớn nhất thế giới về mặt dân số. Là một trong những đô thị lớn trên thế giới sau Tokyo, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế, khoa học kĩ thuật, văn hóa của Hàn Quốc.

Nhắc đến các lĩnh vực phát triển của Hàn Quốc thì tuyệt đối không thể bỏ qua lĩnh vực phẫu thuật thẩm mĩ. Ở Châu Á, Hàn Quốc rất nổi tiếng về phương diện này, dẫn đến những người dân ở các nước khác đổ xô đến đây ngày càng nhiều. Thêm vào đó, lĩnh vực này đã được công nghệ hóa, hệ thống hóa, chuyên môn hóa, các bác sĩ ở đây có trình độ cao, kinh nghiệm lại phong phú. Hệ thống phẫu thuật thẩm mỹ ở đây hoàn toàn xuất phát từ Mĩ, đa số các bác sĩ đều được đào tạo ở Mĩ, đã tốt nghiệp lấy bằng hoặc được cấp giấy phép hành nghề.

Sở dĩ Sửu Nhi chọn đến Hàn Quốc là bởi vì ngôn ngữ thứ hai mà thầy Dương dạy cho cậu từ nhỏ đến giờ là tiếng Hàn, thứ hai là vì kĩ thuật chỉnh hình ở Hàn Quốc. Lúc bước xuống máy bay, Sửu Nhi đã tự nhủ với lòng rằng, nếu như những người trên thế giới này đều trông mặt mà bắt hình dong, vậy thì hãy thay đổi bản thân một lần từ đầu đến chân đi!

Trên thế giới này chỉ cần có tiền thì không có chuyện gì là không làm được, huống chi trong mấy năm nay lĩnh vực giải phẫu thẩm mỹ đã vô cùng phát triển. Sửu Nhi tìm cho mình một bệnh viện lớn, tiêu hết hai trăm ngàn. Lúc nằm trên bàn phẩu thuật, Sửu Nhi cầm gương, nhìn lại khuôn mặt mình lần cuối, khuôn mặt đã đi theo cậu suốt mười sáu năm, khuôn mặt đã đem đến cho cậu biết bao nhiêu đau khổ.

“Bắt đầu đi!”

“Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.”

Lúc ghim mũi thuốc tê vào tay, giống như có một con rắn không ngừng chui vào, đau đớn vô cùng, vài giây sau, thuốc tê phát huy tác dụng, Sửu Nhi hoàn toàn mất đi tri giác. Lúc cậu tỉnh lại đã là mấy tiếng sau, khi thuốc tê hết tác dụng, những bộ phận được chỉnh sửa trên khuôn mặt cậu đều đau đớn vô cùng. Một khoảng thời gian sau này, mỗi ngày Sửu Nhi đều phải chịu những cơn đau như thế, thậm chí còn không thể ăn được thứ gì.

Qua mấy lần phẫu thuật đau đớn, hai tháng sau là lúc bác sĩ đến cắt chỉ cho cậu, khi lấy xuống lớp băng gạt, tim của cậu bỗng đập thật nhanh.

“Xong rồi, cậu xem có hài lòng không?”

Sửu Nhi cầm lấy gương, kinh ngạc một hồi, bên trong gương là một khuôn mặt không thể nói gì được. Làn da trắng nõn không chút tì vết, lông mi vừa cong vừa đen, đôi mắt to tròn, cái mũi cao, thẳng, chiếc cằm có độ cong hoàn mĩ, hoàn toàn khác xa khuôn mặt trước kia, tất cả đều rất hoàn mỹ. Sửu Nhi thật không thể tin người trong gương chính là mình.

“Đây, đây thật là tôi sao?”

Bác sĩ che miệng cười, “Đúng là cậu, có hài lòng không?”

“Hài lòng, vô cùng hài lòng!”

“Tôi cũng rất hài lòng, hiệu quả so với tôi nghĩ còn tốt hơn rất nhiều! Kì thật, lúc đầu khuôn mặt của cậu cũng không tệ, tuy nhiên đã bị cái bớt kia làm hỏng mất, hiện tại chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. Nhưng có lẽ mọi người sẽ không thể nhận ra được khuôn mặt cậu trước đây nữa!”

“Cám ơn bác sĩ, như vậy tốt lắm, tôi không thích khuôn mặt trước kia!”

“Vậy là tốt rồi! Hy vọng khuôn mặt này có thể mang lại cho cậu nhiều may mắn!”

“Cám ơn bác sĩ!”

Lúc Sửu Nhi bước chân ra khỏi bệnh viện, cảm thấy thoải mái vô cùng. Cậu ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời………….Sửu Nhi, cậu đã chết rồi! Từ nay về sau, chỉ còn tôi: Lam Thần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.