Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 41-2




- Lão độc vật, ngươi không nhận ra ta sao?

Tiểu Long chớp mắt, đôi mắt nhỏ sáng ngời lập tức rơi lên người Đông Vô Mệnh.

- Tiểu Long, tiểu bất điểm nhà ngươi, sao mà ta không nhận ra cho được.

Đông Vô Mệnh phục hồi lại tinh thần, Lộc Sơn Lão Nhân trước đó đã quay về Phi Linh Môn, chuyện Tiểu Long đột phá ông cũng đã sớm nghe ra, lập tức khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu Long, nghe nói ngươi là Linh Hoàng chi thể đúng không, đây là thật à?

- Đương nhiên là thật rồi.

Tiểu Long đắc ý lên tiếng trả lời, cái miệng hếch lên, trông vô cùng đáng yêu.

- Linh Hoàng a.

Hai người Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử lúc này cũng hơi giật mình, mặc dù ngay lúc vừa mới biết được chuyện này từ miệng của Lộc Sơn Lão Nhân và Thanh Hoả Lão Quỷ, bọn họ đã kinh ngạc qua một lần rồi.

Thân phận Linh hoàng chi thể, trong lòng Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử đương nhiên biết rõ chỗ tốt trong chuyện này, thân phận loại này, bọn họ cũng chỉ mới nghe nói qua mà thôi chứ chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, cho nên liền nhìn chằm chằm vào Tiểu Long dò xét mấy lượt.

- Tiểu Long, thực lực của ngươi hiện tại đã tới mức nào rồi?

Sau khi kinh ngạc qua đi, Đông Vô Mệnh lập tức tò mò hỏi Tiểu Long.

- Ta đánh không lại ngươi, bất quá, cho dù có mười người như ngươi cũng chưa chắc làm khó dễ được ta.

Tiểu Long trề môi, nói với vẻ đắc ý, có vẻ như bản thân có chỗ dựa cường hãn lắm.

- Đông Vô Mệnh, cái này tặng cho ngươi.

Tiểu Long vừa dứt lời, Thiên Độc Yêu Long lúc này mới nhấc tay lên, sau đó lập tức ném tên Phương Thành Hữu đang bị cấm chế tới trước mặt Đông Vô Mệnh.

Nhìn thấy tên Phương Thành Hữu này, mặc dù Đông Vô Mệnh vừa nhận được tin tức, nhưng sắc mặt lúc này cũng hơi biến đổi.

- Đông lão, đây là mang về cho ngươi.

Lục Thiếu Du nói.

- Có lòng rồi.

Đông Vô Mệnh nhìn qua Lục Thiếu Du, không nói thêm lời dư thừa nào nữa, giữa hai người bọn họ vốn không cần nhiều lời, ánh mắt của Đông Vô Mệnh lập tức hạ xuống chỗ Phương Thành Hữu.

Mặc dù Phương Thành Hữu đang bị cấm chế, nhưng mắt vẫn nhìn thấy được, mười mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều sống trong sợ hãi, lúc này nhìn thấy Đông Vô Mệnh, trong đôi mắt liền tuôn ra một cỗ toan tính.

- Độc Long huynh, phiền huynh cời bỏ cấm chế cho hắn giùm ta.

Đông Vô Mệnh xoay người nói với Thiên Độc Yêu Long.

- Xuy xuy!

Thiên Độc Yêu Long vừa kết thủ ấn thì lập tức có vô số đạo chỉ ấn phát ra lam quang rơi xuống trên người của tên Phương Thành Hữu này.

- Đông Vô Mệnh, Lục Thiếu Du, các ngươi mau thả ta ra, bằng không Thiên Tinh Tông nhất định sẽ không tha cho các ngươi đâu.

Cấm chế vừa mới giải thì tên Phương Thành Hữu này lập tức nhảy lên, cũng không lập tức bỏ chạy, thứ nhất là vì trên người của hắn bị trọng thương, thứ hai là cường giả của Phi Linh Môn đều có mặt đầy đủ ở đây, hắn biết rõ đối phương có thể cởi bỏ cấm chú thì cũng chẳng sợ hắn sẽ chạy thoát được.

- Phương Thành Hữu, Thiên Tinh Tông của ngươi bây giờ còn đủ bản lĩnh để uy hiếp được Phi Linh Môn của ta hay sao, hiện tại ở trước mặt ta, ngươi cũng chẳng là cái gì. Hôm nay nếu ta ra tay với ngươi mà ngươi có thể chạy thoát khỏi tay của ta được thì từ nay về sau ta cũng sẽ không tiếp tục đuổi giết ngươi nữa, hiện tại bắt đầu, sau khi ngươi chạy ra xa một ngàn thước thì ta sẽ bắt đầu động thủ.

Đông Vô Mệnh nhìn qua Phương Thành Hữu rồi nói với vẻ lạnh nhạt, lời vừa mới dứt thì trong tay nháy mắt đã bắt đầu kết xuất một đạo thủ ấn.

Theo thủ ấn trong tay Đông Vô Mệnh kết xuất, Lục Thiếu Du cũng cảm thấy có một cỗ lực lượng rất đổi quỷ dị đang tràn ra, cỗ lực lượng này vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta nhịn không được mà cảm thấy da đầu tê dại.

- Vèo!

Phương Thành Hữu không chút do dự, Đông Vô Mệnh vừa nói dứt lời thì chân khí của hắn đã tuôn ra dữ dội, chân khí dưới chân run lên, bắn ra quang mang, thân ảnh lướt đi thật nhanh, hắn biết rõ đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.

Khoảng cách một ngàn mét, đối với một vị Vũ suất cửu trọng mà nói thì hoàn toàn chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong nháy mắt tiếp theo thì thân ảnh của Phương Thành Hữu đã lướt lên, chạy vội đi giữa không trung, mặc dù trên người vẫn bị trọng thương, nhưng tốc độ lúc này lại nhanh như quỷ mị.

- Phệ Hồn Ác Anh!

Vào đúng lúc này, một đạo thủ ấn cuối cùng của Đông Vô Mệnh cũng đã kết xuất, cũng ngay vào lúc đó, hai tay biến ảo xuất ra một đạo ấn quyết quỷ dị, ngay sau đó liền có một cỗ hắc mang nồng đậm tuôn ra dữ dội từ trên người của hắn.

Theo cổ hắc mang nồng đậm này ngày càng lan rộng, đồng thời còn có một cỗ Linh hồn lực mênh mông vô bờ tuôn ra dữ dội, cơ hồ là trong nháy mắt liền bao trùm khắp cả không gian, khí tức này khiến cho những người nghe thấy cảm thấy ngay cả Linh hồn cũng run rẩy, giống như một loại khí tức tử vong vậy, một cỗ khí tức Linh hồn đang ba động, bên trong cỗ khí tức này tràn ngập cuồng bạo và hung hãn.

Theo Đông Vô Mệnh gây ra động tĩnh cỡ này, ánh mắt của ba người Thiên Độc Yêu Long, Bạch Linh và Tiểu Long đều đại biến, còn Lục Tâm Đồng thì nhướng to mắt lên nhìn.

- Ô ô!

Cũng cùng lúc đó, bên trong cỗ hắc mang nồng đậm này vang lên một tiếng kêu chói tai, giống như tiếng kêu của ma quỷ tới từ địa ngục vậy, thanh âm khiến cho lòng người sợ hãi, linh hồn ngây ngốc.

Thanh âm vừa dứt thì lập tức có một đạo quang ảnh màu đen lớn chừng nửa thước nháy mắt đã phóng thẳng lên trời từ bên trong hắc mang kia.

- Hưu!

Quang ảnh hắc mang xẹt qua không trung, lao ra ầm ầm, lập tức mang theo khí tức linh hồn ba động quỷ dị vô cùng đáng sợ kia tản mát ra.

Sau khi cái quang ảnh hắc mang kia bắn ra thì ánh mắt của Đông Vô Mệnh cũng trầm xuống, cũng lộ ra một cỗ lãnh ý, hắc mang trên không đột nhiên tuôn ra lực ba động cực kỳ khủng bố, cả không gian rung lên dữ dội, sau đó mọi người lập tức kinh ngạc nhìn thấy, quang ảnh hắc mang kia hiển lộ nguyên hình hệt như một sinh vật sống vậy, đây là một thứ nhìn qua rất đáng sợ to chừng một thước, bên trong thân ảnh hư ảo nhưng lại tựa như vật có thật, có đầu có mặt,toàn thân đen kịt, cái miệng dữ tợn há to, tựa như một ác quỷ vậy, lại còn toàn là khói đen.

Nhìn thấy cái thứ khủng bố thế này, ngay cả Lục Thiếu Du cũng nhịn không được mà thấy tê dại hết cả da đầu, mà đúng lúc này, cái thứ có bộ dạng dữ tợn như ác quỷ kia lại trực tiếp phun ra một đạo sương mù màu đen dày đặc, thân ảnh nhanh tới mức không ngờ, tên Phương Thành Hữu vừa mới chạy ra nháy mắt đã bị màn sương đen kia nuốt chửng.

Trong màn sương, ngũ trảo bén nhọn như răng nanh lập tức giáng thẳng xuống từ trên.

Trong lòng của Phương Thành Hữu run lên, Linh hồn lúc này sợ tới mức run rẩy, trong cơn hoảng sợ chỉ có thể miễn cưỡng bố trí một đạo hộ thân cương khí bao bọc quanh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.