Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 5




Năm thử ba mươi Chiêu Võ Đế quốc Đại Tùy, cách Dương Nguyên Khánh đăng cơ đã qua ba mươi năm rồi, quốc thái dân an, thịnh thế phồn vinh. Trải qua ba mươi năm cai trị tốt, thực lực nước Đại Tùy đã hoàn toàn hồi phục lớn mạnh của thời Khai Hoàng thịnh thế. Hai triệu nhân khẩu từ lúc Dương Nguyên Khánh đăng cơ khôi phục đạt bốn chục triệu hai trăm ngàn, hơn sáu triệu hộ.

Quận Toái Diệp Tây Châu, đây là một quận phía tây nhất đế quốc Đại Tùy, do con trai thứ ba Dương Nguyên Khánh Lũng vương Dương Trí trấn thủ, trú quân tám chục ngàn.

Thành Toái Diệp đồng thời cũng là trạm chuyển trong con đường tơ lụa. Năm thứ sáu Chiêu Võ, sau khi Tây Đột Quyết hoàn toàn diệt vong, thương mại của con đường tơ lụa lại bắt đầu dần dần phồn vinh. Thành Toái Diệp trở thành thành giao dịch trung chuyển lớn nhất, trong thành Hồ Hán ở lẫn lộn, nhân khẩu hơn ba triệu.

Bầu trời buổi trưa, một nhánh đội thương do hơn ba trăm con lạc đà dần dần vào thành. Ông chủ dẫn đầu là một người đàn ông người Hán hơn ba mươi tuổi, vóc người trung đẳng, tai to mật lớn. Có lẽ là do nhiều năm buôn bán, da của y có vẻ có chút ngăm đen.

Đội người đi đến trước một tòa nhà lớn thì dừng lại. người đàn ông nhảy xuống lạc đà, chạy về hướng người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ở trước cửa vọng nhìn:

-Mẹ, con về rồi!

Người phụ nữ mừng rỡ:

-Tự Hoa, cuối cùng con về rồi, đi một cái thì ba tháng.

-Mẹ, cậu bây giờ thăng làm Binh bộ Thượng thư rồi.

-Xuỵt!

Người phụ nừ nhỏ tiếng nói:

-Cha ở đằng trước đừng nhắc tới ông ấy.

Người đàn ông sợ tới mức le lưỡi, cười hỏi:

-Cha đâu?

-Sáng sớm đi Tây Lãng viên, tam đệ con cũng ở đó.

-Con đi tìm cha. con có chuyện quan trọng nói với cha

-Đi!

Người đàn ông không có vào phủ, quay đầu căn dặn đội thương mấy câu, liền vội vàng đi về phía tây phủ trạch. Tây Lăng viên là một một tòa vườn mộ cá nhân gần tường ngoại phủ trạch, cũng là chủ nhân phủ trạch sở hữu. Chủ nhân phủ trạch lúc này là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang ngưng mắt nhìn một ngôi một mới lập, ông đầu đã hoa râm, thời gian ba mươi năm đã nhanh chóng trôi qua. làm ông cảm nhận sâu sắc nhò bé của thân ở trong dòng chảy lịch sử.

Trên bia mộ khắc một hàng chữ nhỏ, nghĩa đệ Uất Trì Cung chi mộ, chăm chú nhìn thật lâu, ông cúi đầu thở dài một tiếng.

-Phụ thân, trời sắp mưa rồi, về thôi!

Một đàn ông thanh niên bên cạnh thấp giọng nói.

-Chờ một chút!

Giọng người đàn ông có chút già nua.

Lúc này, người đàn ông tên Tự Hoa đi vào vườn mộ, người đàn ông thanh niên nhìn thấy y, kinh hỉ nói:

-Phụ thân, đại ca về rồi.

Tự Hoa vội vàng tiến lên, hai gối quỳ xuống dập đầu:

-Con bất hiếu, không thể bên cạnh phụ thân chăm sóc.

-Đứng lên đi!

Trên mặt người đàn ông lộ ra một tia cười từ ái:

-Hình như con đen thêm một chút.

-Phụ thân, con nhìn thấy Dương Nguyên Khánh rồi.

Nghe thấy cái tên Dương Nguyên Khánh này, mặt của người đàn ông hơi trầm xuống, trong lòng có chút khẩn trương, cố gắng bình thản hỏi:

-Ông ấy nói sao?

-Ông ấy nói, lá rụng về cội, đồng ý phụ thân về lại cố hương.

Mất người đàn ông bỗng nhiên có chút đỏ lên. Ba mươi năm rồi, cuối cùng ông có thể trở về rồi sao?

Ông lại nhìn từng ngôi mộ, thấp giọng lẩm bẩm:

-Các huynh đệ, ta sẽ mang các huynh đệ cùng trở về.

Trường An, vương phủ Hoằng Nông phường Vụ Bản. ở đây trước kia là Việt vương phủ của Dương Tố, bây giờ là phủ trạch của gia chủ Hoằng Nông Dương thị, Dương Nguy.

Dương Nguy ở năm Chiêu Võ thứ bảy cùng phò mã Tả vệ tướng quân Tần Hoài Ngọc suất quân chinh phạt loạn phàn Khiết Đan phía Bắc, cũng tiêu diệt Khiết Đan và Thất Vi, lập nhiều công lớn. Dương Nguy được gia phong làm Phiêu kỵ đại tướng quân, cũng lấy thân phận tông thất được phong Hoằng Nông quận vương.

Lúc này ngoài phủ đệ canh phòng nghiêm ngặt, mấy ngàn quân Vũ Lâm phong tỏa con đường qua lại, không có người lạ tới gần tây viện. Ở trong một tiểu viện của tây viện, vẫn duy trì cảnh tượng năm đó, tiểu viện mấy năm trước đã tu sửa, nhưng không hề khác xưa, cảnh tượng vẫn nguyên vẹn.

Cái mẹt lớn Nữu Nữu luyện võ vẫn đặt ở góc tường. Cái cây nhỏ của Dương Nguyên Khánh lúc ba tuổi luyện đao, đã trở thành đại thụ che phủ trời.

Trong viện, Dương Nguyên Khánh và Xuất Trần hai mái tóc mai bạc trắng tựa vào nhau, lặng yên chăm chú nhìn tòa tiểu viện lúc còn bé họ sinh sống, thòi gian đã qua sáu mươi năm rồi.

Trong bức hình cổ xưa của sáu mươi năm trước, một tiều cô nương như phấn điêu mài ngọc cười một con ngựa gỗ trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy một bé trai nghiêng đầu nhìn mình, cô bé cũng nghiêng đầu cười hì hì nhìn hắn.

Nguyên Khánh liền thích cô bé:

-Muội tên gì?

-Muội tên là Nữu Nữu, còn huynh?

-Huynh là Nguyên Khánh!

Thời gian sáu mươi năm trôi qua, dĩ vãng đã qua, chi còn lại dấu vết của người xưa. Dương Nguyên Khánh từ góc tường nhặt lên một con ngựa gỗ ngày xưa, đưa cho Xuất Trần, mỉm cười nói:

-Nếu còn có luân hồi, ta rất muốn nhìn thấy muội cưỡi nó.

Xuất Trần cười một tiếng:

-Không phải huynh nói là lang cười ngựa trúc đến. quấn giường làm thanh mai sao? Muội hy vọng là huynh cười nó đến tìm muội.

Hai người nhìn nhau, tay lồng chặt trong tay. trên khuôn mặt đều lộ ra ý cười ấm áp.

-zZ CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG Zz-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.