Sống Lại Những Năm 1986

Chương 4: Tôi phải kết hôn (4)




Tiểu Dã Tam Mộc nghiêng người lao vào, Thôn Chính yêu đao trong tay phải vạch ra một đường vòng cung thẳng đến cổ họng Cường Tử! Mà Kỳ Mộc Yên Đắc nhảy lùi về phía sau thoát khỏi phạm vi khống chế của Cường Tử, thân hình nhún xuống một cánh tay chống đỡ thân thể hai chân uốn cong sau đó đạp mạnh vào bụng Cường Tử.

Đông Nguyệt Tu Nam hai tay cầm đao giao nhau bổ ra, hai đạo đao quang sáng như tuyết đan vào nhau giữa không trung tạo ra một chữ X chói mắt. Cường Tử một mình đối mặt với ba gã võ giả Đông Doanh thực lực mạnh mẽ, lâm vào trong hoàn cảnh khổ chiến. Hắn bây giờ quanh thân từ trên xuống dưới đều nằm trong phạm vi tấn công của đối phương, hơi có chút lơi lỏng sẽ vạn kiếp bất phục!

Vặn người tránh ra khỏi hai chân đá tới của Kỳ Mộc Yên Đắc, kiếm ở tay phải đón đỡ Thôn Chính yêu đao của Tiểu Dã Tam Mộc, dao găm tay trái đỡn lên song đao Đông Nguyệt Tu Nam, toàn thân hắn đều phát ra ý chí chiến đấu dâng trào, ánh mắt sáng như tuyết!

Ba vòng nguyệt hoa xuất ra ba đường vòng cung đánh thẳng vào sau lưng Cường Tử, thời khắc này Cường Tử hai mặt thụ địch!

Một tiếng vang động, trường kiếm Cường Tử lần nữa đánh bay Thôn Chính yêu đao của Tiểu Dã Tam Mộc, trường kiếm không chịu nổi sức mạnh đánh lên vang rền một tiếng, một đường rạn nứt xuất hiện ở trên thân kiếm, lập tức trên thân kiếm xuất hiện một mảnh vết rạn nhỏ giống như mạng nhện. Cường Tử nhíu đầu lông mày, chênh lệch về mặt vũ khí quá lớn, chỉ bất quá trường kiếm bình thường có thêm nội kình quán vào mới đón đỡ được mấy lần nhưng vẫn là khó có thể ngăn cản Thôn Chính yêu đao sắc bén.

Lúc này Kỳ Mộc Yên Đắc một quyền đánh vào lồng ngực Cường Tử, ánh mắt Cường Tử lay động ném trường kiếm tay phải ra thẳng đến ngực Tiểu Dã Tam Mộc, sau đó một quyền đón đỡ đầu quyền đánh tới của Kỳ Mộc Yên Đắc!

Uỳnh!

Đầu quyền hai người như hai quả đạn pháo đùng vào nhau, nội kình song phương thời khắc này hoàn toàn bùng nổ! Tích tắc hai đầu quyền tiếp xúc vào nhau, Ngay cả không khí xung quanh cũng bị chấn xao động một vòng gợn sóng mắt thường gần như có thể thấy được!

Thân hình hai người ngay lập tức lay động một thoáng, Kỳ Mộc Yên Đắc lùi về phía sau một bước mới đứng vững thân hình.

Tiểu Dã Tam Mộc bổ trường kiếm Cường Tử ném sang ra làm hai, thanh trường kiếm bình thường này mất đi nội kình quán chú vào của Cường Tử rốt cuộc chống đỡ không nổi Thôn Chính yêu đao, bị một đao của Tiểu Dã Tam Mộc bổ thành một đám nát vụn. Tiểu Dã Tam Mộc phóng lên phía trên, tay trái hướng về phía sau thu lại ba vòng nguyệt hoa để ở sau lưng mình, một đao của gã trảm về phía đầu Cường Tử!

Một tiếng va chạm giòn tan, Cường Tử dùng dao găm chống đỡ Thôn Chính yêu đao. Cổ tay Cường Tử hạ thấp xuống, dao găm cứng như thép trong tay cũng đón đỡ không nổi sự sắc bén của yêu đao!

Trong lòng Cường Tử lạnh như băng, không có một món binh khí vừa tay quả nhiên khó thể nào chống đỡ thần binh trong tay đối phương. Bây giờ mặc dù đối phương là ba người liên thủ, nhưng ngoại trừ Tiểu Dã Tam Mộc hai người khác cũng chút tự giữ thân phận cho nên sự phối hợp giữa ba người cũng không phải tốt lắm. Cường Tử tuy rằng lấy một chọi ba nhưng vẫn có thể chống cự được áp lực.

Ngược lại uy hiếp từ yêu đao của Tiểu Dã Tam Mộc càng lớn hơn.

Nếu như trong tay giờ này có một món binh khí tốt…

Cường Tử ở trong lòng thở dài một tiếng cảm thán, hắn lách mình thoát ra khỏi lượn một vòng tròn lớn hò hét nhào người qua ba vòng nguyệt hoa. Sau đó nhẹ nhàng bay lên một quyền đánh vào ngực Đông Nguyệt Tu Nam. Đông Nguyệt Tu Nam xê dịch một bước lui về phía sau, Kỳ Mộc Yên Đắc chen ngang sang lần nữa đối quyền với Cường Tử đánh trúng vào nhau.

Lần này hai bên liều mạng ra xuất ra lực bùng phát càng kinh người, quần áo phần thân trên của hai người đều bị quyền phong lay động phần phật. Khói bụi trên mặt đất trong vòng phạm vi hai ba thước xung quanh bị khuấy động bay lên tản ra bốn phía, uy lực một quyền có thể thấy ra sao!

Lần này đầu vai Cường Tử lay động mấy cái, thân hình theo đó lui về phía sau hai bước mới đứng vững được. Mà Kỳ Mộc Yên Đắc lui về sau vừa đúng năm bước, khác biệt về mặt nội kình của hai người từ trong đó thể hiện ra ngoài. Sau khi thân hình ổn định Kỳ Mộc Yên Đắc không khỏi nhíu lại, gã dường như là thở dài một hơi, giơ tay rút ra trường đao hơn một mét năm từ sau lưng!

Xoạt!

Cường Tử mới vừa đứng vững, một vòng nguyệt hoa từ trên đầu vai của hắn xẹt qua mang theo một vòng huyết hoa!

Ánh mắt Cường Tử lay động!

Hắn tại chỗ lăng không bay lên, dao găm bay múa chống đỡ hai vòng nguyệt hoa khác. Hắn giống như một con hùng ưng vỗ cánh, phi thân đánh về phía sau khống chế nguyệt hoa Tiểu Dã Tam Mộc đánh lén mình!

Tiểu Dã Tam Mộc trở tay một đao bổ về phía Cường Tử, Cường Tử ở giữa không trung vặn người ngay lập tức tránh khỏi đao phong sau đó dao găm đâm về phía trước. Dao găm vạch ra một đường vòng cung quỷ dị xuất hiện bên hông Tiểu Dã Tam Mộc. Một tiếng xoạt vạch ở trên đầu vai Tiểu Dã Tam Mộc ra một vệt máu thật dài!

Tiểu Dã Tam Mộc đau phải hé miệng ra, gã xoay tay một đao chém trên dao găm. Một tiếng nứt vỡ giòn tan, dao găm của Cường Tử cũng bị một đao của Tiểu Dã Tam Mộc chém gãy!

Hai món binh khí đều bị huỷ mất, áp lực Cường Tử đối mặt tức thì lớn hơn!

Hắn liều mạng đón đỡ một quyền của Kỳ Mộc Yên Đắc, mượn nhờ uy lực một quyền này bay ngược về phía sau. Mượn lực bay ra khỏi cuộc chiến, Cường Tử nhìn ba đối thủ trong lòng theo đó cảm thán một hồi.

Lấy một chọi ba, quả nhiên rơi vào hạ phong.

Hơn nữa trong tay ba người đối phương đều có binh khí sắc bén dị thường. Hắn như hôm nay hai tay trống trơn một trận chiến này đánh tiếp như thế nào đây? Nói thật, ngoại trừ Đông Nguyệt Tu Nam xứng với danh hiệu cao thủ Kim Bảng thực sự, hai người kia cũng có đủ thực lực liều mạng một lần cùng cao thủ Kinh Bảng phân cao thấp. Cường Tử đối mặt với ba đối thủ cường đại như vậy đã giữ vững không ngã thời gian dài như vậy đúng là không dễ dàng, hơn nữa từ khi bắt đầu đến bây giờ Cường Tử đều không có ăn nhiều thiệt thòi đã khiến cho ba võ giả Đông Doanh trong lòng kinh ngạc không nói nên lời.

Mà ngay cả Đông Nguyệt Tu Nam cũng không khỏi trong lòng tự hỏi, nếu như mình đối mặt ba đối thủ vây đánh như thế này có thể giống như Cường Tử tiến thoái tự nhiên không chút hoảng loạn hay không?

Chính gã cũng không biết đáp án, chỉ có điều trong lòng của gã cũng không có phần tự tin này.

Cường Tử hít thật sâu một hơi, rốt cuộc vẫn phải vận dụng tới tốc độ cực hạn. Lần đầu tiên dùng tốc độ cực hạn là cuộc chiến ngoài ý muốn lần đó với Yêu Ma. Khi đó Cường Tử vẫn không thể hoàn toàn phát huy ra uy lực tốc độ cực hạn, ngược lại bởi vì phản chấn của nội kình mà bị thương không nhẹ. Hôm nay cách lúc đó hơn một năm, Cường Tử tự mình cũng không biết nếu như lần nữa toàn lực vận dụng tốc độ cực hạn, sẽ còn có phản chấn ngược lại như vậy hay không.

Nhưng bây giờ đã không còn thời gian cho hắn do dự không quyết nữa rồi, tình huống bây giờ là cuộc chiến sinh tử.

Hắn hít thở thật sâu lần thứ nhất sau đó hai mắt sáng bừng lên, chân phải đạp mạnh một cái trên mặt đất!

Xoạt!

Mặt xi măng cứng rắn bất ngờ bị hắn đạp ra một cái hố to!

Ba người bọn Đông Nguyệt Tu Nam chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, sau một hồi hoảng hốt nháy mắt đã mất đi bóng dáng Cường Tử!

Đúng lúc này, một loại cảm giác nguy hiểm mang tính bản năng cứu Đông Nguyệt Tu Nam lần thứ nhất, gã theo đó nâng song đao lên phòng ngự ở trước ngực mình. Mới vừa hoàn thành phòng ngự một luồng sức mạnh bùng nổ cực đại ập đến nằm ở cách trước ngực gã không xa khiến cho gã gần như giữ không được song đao. Hổ khẩu hai tay của gã cùng lúc bị chấn ra một đường vết thương nhỏ, máu từ trong vết thương chậm rãi chảy ra.

Sức mạnh cực đại sau khi đánh vào Đông Nguyệt Tu Nam đẩy hắn ra ngoài ba mét, gã cắn răng mới chống chọi được với một quyền thế như sấm sét này của Cường Tử!

Thực ra đây cũng không phải nội kình Đông Nguyệt Tu Nam không bằng Cường Tử bùng phát ra tốc độ cực hạn, mà là bởi vì tốc độ Cường Tử quá nhanh gã căn bản cũng không có nhìn thấy đòn tấn công của Cường Tử! Trong lúc vội vã ngăn địch, khó tránh khỏi không thể toàn lực vận chuyển nội kình!

Cường Tử biết tốc độ cực hạn của mình sau khi bùng phát ra giữ được thời gian không nhiều, cho nên sau khi một kích không có đánh ngã Đông Nguyệt Tu Nam mượn lực phản chấn nâng tốc độ lên lần nữa. Hắn đã giống như quỷ ma lần nữa biến mất không dấu vết. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Kỳ Mộc Yên Đắc!

Trong ba người kể về thực lực quả thật Kỳ Mộc Yên Đắc cũng không một kẻ yếu nhất trong đó, nhưng gã lại là một người hiểu Cường Tử ít nhất. Cho nên bi kịch nhất định xuất hiện ở trên thân người không có chuẩn bị gì. Ngay khi Cường Tử thình lình xuất hiện ở sau lưng gã, gã bất ngờ không có cảm giác được!

Cường Tử ở thời khắc này đoán trước được thắng lợi của mình1

Đầu quyền của hắn giống như một quả tạ rơi xuống! Chiến lực bùng phát ra toàn thân, Cường Tử một quyền đánh ra trên lưng Kỳ Mộc Yên Đắc!

Mãi đến khi sau lưng một luồng sức mạnh cực đại khó có thể chống đỡ nổ vang, Kỳ Mộc Yên Đắc mới phát hiện nguy hiểm cận kề. Lực tấn công xuyên thủng thân thể của gã ngay lập tức đánh nát nội tạng của gã, xương cột sống của gã trong nháy mắt này bị sức mạnh khủng bố trên đầu quyền Cường Tử đánh thành bột mịn.

Nội tạng nứt ra, trái tim cũng không mảy may nghi ngờ bị lực đầu quyền chấn vỡ!

Nhưng Kỳ Mộc Yên Đắc là cao thủ đệ nhất trong thanh niên đời này của nhẫn giả phái Y Hạ, gã có thể đứng ở vị trí này bởi vì gã có đủ thực lực tuyệt đối như vậy!

Ngay lúc gã gặp phải trọng kích, gã bất ngờ làm ra động tác khiến cho mọi người khiếp sợ!

Gã bất ngờ thay đổi hướng trường đao trong tay, bởi vì thân đao quá mức to dài, gã giơ tay nắm lấy giữa thân đao sau đó không mảy may do dự nhắm ngay ngực mình đâm vào!

Dưới sự tấn công một quyền đánh ra của Cường Tử, trường đao của gã cắm thẳng vào ngực của mình thế như chẻ tre xuyên qua ngực của gã, sau đó gần như tốc độ không giảm đám về phía Cường Tử sau lưng gã!

Cường Tử không đoán trước được Kỳ Mộc Yên Đắc không ngờ hung hãn như thế, hắn trong lúc một chiêu đắc thủ khó tránh khỏi hết sức đắc ý. Nhưng chính ngay giữa lúc nguy hiểm cận kề đó, đao Kỳ Mộc Yên Đắc đã xuyên qua!

Xoạt!

Mũi đao sắc bén đâm vào ngực Cường Tử!

Tích tắc kia khi đao bén đâm vào co thể Cường Tử cũng đưa ra phản ứng. Hắn điểm dưới chân một cái thân thể bay ngược về phía sau, nhưng cho dù là như vậy, mũi đao Kỳ Mộc Yên Đắc vẫn đâm vào thân thể của hắn dài quá một tấc.

Nếu thêm một phân nữa, đao này chắc chắn đâm vào tim Cường Tử.

Cùng lúc Cường Tử nhảy về phía sau, thân thể Kỳ Mộc Yên Đắc đã tan nát cũng bay về phía trước.Tư thế của gã cực kỳ quỷ dị thê thảm, hai tay nắm trường đao của mình, mà đao xuyên qua từ trên ngực gã! Sau lưng gã hoàn toàn nát bấy, xương cột sống vặn cong thành một dạng thảm liệt, còn có mấy cây xương sườn trắng hếu từ sau lưng đâm qua lộ ra bên ngoài.

Khi Cường Tử đứng vững thân hình, xác Kỳ Mộc Yên Đắc bị Cường Tử và hợp lực của chính gã giết chết cũng nặng nề rơi xuống đất!

Cường Tử cúi đầu nhìn xuống, trên ngực của hắn một đường vết thương cực lớn dài khoảng chừng mười mấy phân máu theo đó chảy ra bên ngoài. Quần áo trên ngực bị phá ra một lỗ lớn, da thịt bị cắt rời lòi ra ngoài, độ sâu của vết thương khiến người ta líu lưỡi.

Cường Tử hô hấp thực sâu một lần, không để ý tới vết thương cực lớn đã gần như xé nát lồng ngực của hắn ra. Điểm mạnh dưới chân một cái, hắn lần nữa vận dụng tốc độ cực hạn!

Tiểu Dã Tam Mộc chỉ run rẩy một thoáng nháy mắt bình tĩnh trở lại, gã biết rõ bây giờ cũng không phải lúc xao nhãn. Cường Tử không hề mảy may che giấu bùng phát ra tốc độ khiến con người khiếp sợ, điều này khiến cho trong khoảng thời gian ngắn gã rất khó đón nhận. Hơn nữa Đông Nguyệt Tu Nam và Kỳ Mộc Yên Đắc trước sau trúng chiêu, Kỳ Mộc Yên Đắc ngay lập tức bị Cường Tử một kích đoạt mạng, thế cuộc bây giờ đã không còn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối nữa rồi.

Tay trái run lên mạnh liệt, vòng nguyệt hoa thứ tư bỗng nhiên xuất hiện!

Trên mắt hắn trông thật dữ tợn, sau đó lực phát ra mạnh liệt, vòng nguyệt hoa thứ năm cũng theo đó chớp loé đi ra!

Ngũ luân nguyệt hoa xoay tròn tạo thành hình một trận hình phòng ngự cực lớn, trong vòng chu vi bốn mét đều nằm ở bên trong phạm vi khống chế của Ngũ luân nguyệt hoa.

Năm cái ánh trăng tàn khuyết, hợp thành phòng ngự có thể gọi là hoàn hảo.

Vừa lúc đó, Tiểu Dã Tam Mộc lần nữa bị chuyện phát sinh trước mắt kinh hãi khắc ghi thật sâu!

Gã mới đưa Ngũ luân nguyệt hoa ra sử dụng hoàn thành phòng ngự, Đông Nguyệt Tu Nam đã gặp phải sự tấn công đột ngột mà đến của Cường Tử!

Lần này Cường Tử không ngờ dám lấy mạng đổi mạng!

Khi khói bụi tản ra, xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiểu Dã Tam Mộc là một bức ảnh thảm thiết đến tận cùng.

Nhật đao của Đông Nguyệt Tu Nam đâm xuyên qua ngực trái của Cường Tử, mũi đao dài hơn một thước có một nửa lộ ra sau lưng Cường Tử, cũng không biết gã như thế nào nắm được quỹ tích vận hành tốc độ cực hạn bùng phát ra của Cường Tử, hơn nữa một đao làm Cường Tử bị thương nặng.

Mà quyền phải của Cường Tử, đã phá nát lòng ngực Đông Nguyệt Tu Nam!

Sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam, một nắm tay máu me bê bết nắm chặt một quả tim đã nát bấy không nhìn ra được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.