Sống Lại Những Năm 1986

Chương 44: Cô ta không có tư cách để tôi để ý tới (4)




Anh ta thật ra có nghe nó nói gì không? Gì mà cứ đứng đó cười hoài vậy, nụ cười của anh ta tuy rất đẹp nhưng đối với nó thì hoàn toàn chán ghét, nó còn mong sao nụ cười đó đừng xuất hiện trước mặt nó nữa.

- Anh có nghe tôi nói gì không hả? - Nó bực mình rồi nha, người đâu mà khùng hết chỗ nói hà.

- Tôi nên nói em là dễ thương hay hung dữ đây? Hở chút là quát vào trong mặt người ta, nhưng mà... - anh nghiêng đầu xuống. - Tôi rất thích, ha ha...

- Cái tên này, sao anh cứ theo ám tôi vậy hả? Mặc dù anh là người đã giúp tôi nhưng anh cũng không thể đeo bám tôi như thế, nói thẳng ra là tôi không thích loại người giống như anh. - Nó hung hăng nói.

Thiên Vũ xoa xoa chóp mũi, mỉm cười nhìn nó.

- Vậy em thích loại người sao nà?

Cái giọng này là sao thì có, cái bản mặt uy nghiêm thường ngày khiến người ta sợ hãi đâu mất rồi, trước mặt nó bây giờ không còn là một đại ca nữa mà là một bà chị đang lựa lời mai mối.

- Anh thui cái giọng điệu đó ngay cho tôi.

- Sao á? Chẳng lẽ tôi ăn nói nhỏ nhẹ em cũng không thích. - Anh ta nửa trêu chọc, nửa nghiêm túc nói.

- Ai... ai cần anh nhỏ nhẹ, tốt hơn hết anh nên sống thật với chính mình.

- Ha ha... ý em là tôi không phải đàn ông hả? - Thiên Vũ vừa nghe nó nói vậy liền phá lên cười.

Trời đất, nó lại nói bậy bạ gì nữa không biết, nó đưa tay đập vào trán mấy cái để tự trách bản thân đã ăn nói ngu ngốc, càng nói càng làm mình mất mặt. Nói sai lại càng chứng tỏ nó run sợ trước anh ta nên mới nói năng loạn như vậy.

- Ý tôi là... anh hãy như bình thường, đừng có mà nịnh nọt tôi. - Nó chu môi một cái rồi xoay mặt sang hướng khác.

Đúng là con nít, Thiên Vũ lắc đầu cười, anh thật không hiểu anh là thích nó ở điểm nào nữa, chỉ biết khi ở gần nó cảm giác rất thoải mái, rất muốn trêu chọc, rất muốn bảo vệ nó, tóm lại là vậy.

Anh ta thấy nó tránh mặt sang nơi khác, liền di chuyển ra trước mặt nó, nghiêng đầu ngó trái ngó phải.

- Em mặc đồng phục trông khác hẳn ha, thấy hơi nhô ra một chút rồi đó. - Anh ta gật đầu, đưa tay xoa cằm. - Hỏi thật em có độn thêm không vậy?

Nó nghe anh ta hỏi vậy thì mặt đỏ lên như gấc, dùng hai tay chắn trước ngực, miệng chửi rủa.

- Đồ biến thái, dâm tặc, già dê, khốn kiếp, không biết xấu hổ.

- Tôi mới nói có một câu mà em đã giận vậy rồi sao?

- Tôi không có rảnh mà giận loại người như anh, vì thực chất tôi không để tâm đến anh, đối với anh chỉ có thể miêu tả bằng từ chán ghét.

- Thật sao?

Lại nữa rồi tên này cả gan áp mặt gần nó như vậy, hai tai của anh ta chắc không phải làm từ giấy chứ. Còn có cái mắt kính kia nữa , nó rất muốn biết ánh mắt anh hiện giờ đang quan sát cái gì, tất cả là do cái kính đó che mất ý nghĩ của anh ta nên nó mới không tài nào biết được mà đáp trả, nó hận. Nó bị anh ta đùa cợt lại không thể chống trả nên mới dồn hết ấm ức vào kính của anh ta, đúng là trẻ con.

- Đừng có áp sát vào tôi. - Nó vừa quát vừa hung hăng đẩy mặt anh ta ra.

Có hơi mạnh tay nên kính của anh ta đã chỏng gọng trên đất, nó có chút vui lại có chút lo sợ, rối rít xin lỗi nhưng khi ngước nhìn anh ta thì ngay lập tức không nhịn được cười.

- Ha ha ha... gấu trúc.

Thiên Vũ sáng nay đã phát hiện ra nhan sắc mình có chút xuống cấp nên khi nghe nó nói thế cũng không mấy ngạc nhiên, tất cả cũng do nó ban cho mà giờ nó lại cười anh thế đấy, nhưng anh không để tâm chỉ khẽ cười khom người nhặt chiếc kính nhét vào tay nó.

- Vui lắm sao? Xem thành quả của em đây này.

Nó vừa ôm bụng cười vừa ngó qua cái kính một cách sơ sài, ây... có mấy vết trầy sướt thôi mà lại muốn nó bồi thường á. Được thôi, mấy loại kính này bán đầy dãy ngoài đường, nó thừa sức nhé.

- Muốn tôi đền phải không? Bao nhiêu tiền?

- Nhìn kĩ đi rồi nói tiếp đừng có ở đó mà nhe răng ra cười.

Nó nghe vậy bình tĩnh đưa kính lên soi tới soi lui. Đùng một cái đã bị dòng chữ màu vàng ở gần gọng kính dọa cho đứng hình.

- Po... Porsche? - Nó trố mắt lấp bấp.

" - Thưa quý khách đây là mắt kính đến từ thương hiệu nổi tiếng thế giới Porsche - Italy có giá gốc là 250 đô la."

Bỗng nhiên nó nhớ đến những lời cô nhân viên nói trong lần nó cùng Tùng Nhân vào cửa hàng để mua đồ hóa trang cho chuyến đi chơi bất đắc dĩ lần đó, lúc đó nó không để ý giờ thì tiêu rồi.

- Sao hả? Giờ thì em biết sai chưa, món đồ đắc tiền như thế cũng bị em làm cho không đáng một đồng.

- Tôi... um... tôi đâu có cố ý. - nó nhỏ giọng nói.

- Cái gì? vừa rồi tôi đâu phải nghe như vậy, hình như có người mạnh miệng nói sẽ đền mà. - Thiên Vũ nhướng một bên chân mày nhìn nó.

Nó lúc này mới biết mình lại tiếp tục ăn nói ngông cuồng không thèm suy nghĩ, tự mình chuốt họa, cách tốt nhất bây giờ là giả điên, đúng, phải tìm cách chuồn nhanh.

- Ây... chết rồi, trễ học rồi. - Nó nhét kính vào lại tay anh. - Chuyện này tính sao đi giờ tôi phải đi học rồi.

Nó mới quay lưng chưa kịp chạy đi thì cổ áo đã bị anh ta giữ chặt.

- Em định đi vậy sao? Định nói trễ học rồi trốn đi, ý định sao này không gặp lại phải không?

wow! Anh ta đúng là hay thật nha, đoán trúng phóc luôn. Ế... nó sao vậy? Sao lại ngây ngốc nhìn anh ta, ý định trong đầu cũng đã bị phá sản, phải tung tiếp chiêu thứ hai.

- Hức... coi như tôi van anh, tôi chỉ là một học sinh, tôi không có nhiều tiền như vậy đâu, anh tha cho tôi lần này đi mà. - Nó trốn không được liền giả bộ đánv thương.

Thiên Vũ đã nhận ra cũng rất muốn cười nhưng anh vẫn muốn dọa nó thêm lát nữa.

- Em không có tiền?

- Phải đó, nhà tôi rất nghèo, tôi không có tiền đền đâu.

- Nếu không có tiền thì tôi sẽ cho em nợ.

- Nợ? - Nó trợn tròn mắt, thái độ cũng thay đổi. - Anh đang giỡn chơi phải không? Tôi đã nói không có tiền thì cho dù có nợ lại cũng không có tiền trả, vả lại nhà anh giàu có như vậy lại không thể bỏ hay sao? Hơn nữa trên cái kính chỉ có mấy vết trầy sướt anh có cần làm quá lên vậy không?

Nó vừa dứt lời Thiên Vũ liền vỗ tay ẩn ý mỉa mai nó.

- Hay, nói rất hay, vậy ý em là không muốn nợ mà muốn trả ngay bây giờ phải không?

Ơ... nó lại bị đứng hình, cái tên này là loại người gì dạ, rõ ràng nghe hiểu lại cố tình không hiểu, ép người quá đáng. Nhưng mà... là nó làm rơi kính hàng hiệu của anh ta nên nó có trách nhiệm sửa chữa, nếu cứ tiếp tục nói chỉ e ngay cả vơ hội thương lượng cũng không có. Thôi thì cứ chấp nhận trước, dù sao anh ta cũng đâu biết nhà nó, biết đâu mà đòi. Nghĩ đến đây nó vô thức mỉm cười.

- Ha ha... làm gì có, tôi xin được nợ lại.

- Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì, nơi ở của em tôi nắm trong lòng bàn tay, là ở khu chung cư phía trước chứ gì? Em đừng hòng trốn.

Thánh thần ơi, lại để anh ta nhìn thấu tâm tư nữa rồi, tên này đúng là không hải người (thường), ha ha... thiệt ra thì anh ta cũng tùy tiện đoán không ngờ lại đúng.

- Không phải nói trễ giờ đi học sao? Còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Lên xe tôi đưa đến trường.

Nó nghe đến đây liền tỉnh táo hẳn ra, xua tay lia lịa.

- không cần, tôi có thể tự đến trường.

- Sợ cái gì tôi có ăn thịt em đâu,, nên nhớ giờ em không chỉ mang ơn tôi mà còn là con nợ của tôi nên em phải nghe lời tôi.

Mặc nó thì nói không,, anh kéo thì vẫn kéo.

Khi đã thành công nhét nó vào xe trên môi anh lập tức nở ra một nụ cười, đúng là chuyến đi có lợi.

Nói đến tên Khang từ lúc nhìn thấy mặt anh cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay đại ca lại đeo kính, suốt đường đi gã cứ nhìn vào kính chiếu hậu rồi cười một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.