Sống Lại Những Năm 1986

Chương 40: Cơ hội, cho cô một cơ hội (10)




Cẩm Ngôn nghe lời nhắm mắt lại, thân thể lại banh thẳng tắp, Tần Phi Li cười khẽ một chút, lập tức hôn trụ cánh môi của nàng, rất dễ dàng liền cầm trụ môi của nàng, tùy ý dây dưa.

...

Một đêm quấn quýt si mê, thời điểm tỉnh lại, Tần Phi Li đã không còn ở bên người, nàng giật giật thân mình, lúc này mới phát giác cả người vô cùng bủn rủn, hai chân lúc này cũng đau đến lợi hại, mà xốc chăn lên, mới biết bản thân nghĩ một chút cũng không sai, trên người đầy vết xanh tím, nàng cả kinh kinh hoảng che kín chăn, miệng lại lần lượt mắng: Tần Phi Li, lại một lần nữa lừa nàng!

Ngày hôm qua rõ ràng đâu phải chỉ một lần, ngay cả chính nàng cũng không đếm được đến cùng bao nhiêu lần, lại nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua nàng cầu xin tha thứ, liền cảm thấy trên mặt nóng bừng. Mà đúng lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, Cẩm Ngôn giật mình tỉnh lại, thật nhanh tiến vào trong chăn, làm bộ tiếp tục ngủ say.

Xe lăn nghiền áp trên mặt đất, thanh âm phá lệ rõ ràng, Cẩm Ngôn từ trong ổ chăn thò đầu ra, Tần Phi Li cầm trong tay một bộ áo bào sạch sẽ tiến vào, phía sau đi theo rất nhiều tùy tùng, trong tay bọn họ đều mang theo thùng nước ấm, rối rít đi vào nội thất.

Rất nhanh, liền nghe được thanh âm bên trong dục dũng, bên trong một lần nữa khôi phục bình tĩnh, Cẩm Ngôn rõ ràng nhìn thấy Tần Phi Li còn cầm quần áo ngồi ở chỗ kia, trực giác muốn mắng người. Nàng lúc này cả người dính dính ngấy ngấy, rất muốn tẩy sạch, hắn vẫn ngồi ở trong phòng, hắn ngồi ở đàng kia, nàng làm sao mà đứng lên?

Người cuối cùng thêm nước cũng đã đi ra ngoài, Tần Phi Li cầm quần áo phóng tới nội thất, cư nhiên đường hoàng đứng lên, đi về phía giường. Cẩm Ngôn nhìn hắn đi lại phái mình, cảnh giác đem bản thân che trong chăn, nhưng thanh âm Tần Phi Li rõ ràng hàm chứa ý cười: "Cũng biết nàng đã tỉnh, lúc này còn giả bộ ngủ? Không muốn tắm rửa sạch sao?"

Hắn kéo chăn, lộ ra đầu nhỏ của Cẩm Ngôn, thấy muốn tránh cũng không thể tránh, Cẩm Ngôn dứt khoát liền mở to mắt trừng hắn. Tần Phi Li vừa thấy ánh mắt muốn giết người của nàng, nhất thời liền nở nụ cười. Hắn cúi thấp người, ngón tay thương tiếc vuốt vuốt tóc dài hỗn độn trước trán của nàng, nhu tình như nước nói: "Có muốn tắm rửa hay không? Đêm qua cũng ra một thân mồ hôi."

Cẩm Ngôn vừa nghe lời này, nhất thời ủy khuất nhìn hắn, nửa ngày mới bĩu môi nói: "Trên người đau quá, động không được..."

Tầm mắt Tần Phi Li đảo quanh áo ngủ bằng gấm ở trên người nàng, phảng phất có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng, cúi đầu xuống, hôn lên trán nàng, cúi đầu nói: "Ta ôm nàng đi?"

Cẩm Ngôn do dự một lát, cuối cùng cắn môi gật gật đầu.

Xốc chăn lên, vết xanh tím trên người nàng lọt vào đáy mắt hắn, đáy mắt Tần Phi Li hạ xuống, lập tức ôm ngang nàng, đi về phía nội thất.

Cẩm Ngôn cả người đều nấp trong ngực hắn, không dám nhìn hắn, mặt cũng nhanh chóng chôn trong lòng hắn. Thẳng đến khi thân thể chạm vào dòng nước ấm áp, nàng thoải mái thở ra một hơi, vội vàng cả người cũng rụt đi vào.

Trên người nàng dấu hôn trải rộng, mỗi một chỗ đều có dấu hôn, Tần Phi Li nguyên bản cảm thấy tuy rằng bản thân ngày hôm qua phóng túng, cũng không đến mức thô lỗ như vậy, bây giờ thấy được dấu hôn trên người nàng, thế mới biết, nguyên lai chính mình nhưng lại thô lỗ như vậy.

Hắn ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Ta để Lãnh Nguyệt tới hầu hạ nàng?"

Cẩm Ngôn lập tức liền hướng góc thẳng đi, vội la lên: "Không cần, không cần! Mới không cần nàng nhìn thấy ta như vậy, mắc cỡ chết được!"

Nàng trừng mắt nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, lập tức nói: "Ta tự mình tắm là tốt rồi, ngươi ngồi ở một bên đi, chờ ta tắm xong, ta liền gọi ngươi."

Tần Phi Li nhíu mày, cũng không có rời đi, ngược lại vòng ra phía sau nàng, cầm lấy xà bông thơm, tắm rửa cho nàng.

Cẩm Ngôn "Oa" hú lên quái dị, muốn lui, Tần Phi Li giữ chặt nàng nói: "Xấu hổ cái gì? Cũng không phải chưa sờ qua."

Hắn cực kỳ bình tĩnh tắm rửa cho nàng, từ từ, tỉ mỉ, Cẩm Ngôn thấy động tác của hắn cũng không có quá đáng, chút cảnh giác trong lòng liền bị đè ép xuống, chính là đến cùng vẫn có vài phần bất ngờ.

Tắm xong, hắn đem Cẩm Ngôn ôm đến trên giường, cho nàng mặc chỉnh tề, bên ngoài, hạ nhân đã đem ra giường đổi xong. Tần Phi Li ôm nàng ngồi ở trong lòng mình, cúi đầu nói: "Nếu như không thoải mái, liền ngủ một ngày, hôm nay mới mùng hai, chuyện trong phủ, đã có bà vú quản lý. Ta muốn đi một chuyến, phía dưới còn có chút chuyện chờ ta, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta trở lại?"

Cẩm Ngôn nguyên bản còn quy củ , vừa nghe nói hắn phải đi, lập tức vươn tay ôm lấy cổ của hắn: "Vậy ngươi chừng nào thì trở về?"

Tần Phi Li nhíu mày, vuốt mũi nàng, sủng nịch nói: "Thế nào, ta còn chưa đi, liền nhớ ta ?"

Cẩm Ngôn rầm rì một tiếng, không trả lời, lại ôm chặt hơn nữa chút, treo ở trên người hắn nói: "Vậy ngươi đi sớm về sớm, ta chờ ngươi."

Sau khi nói ra ba chữ kia, nàng chỉ cảm thấy ngay cả bên tai cũng nóng bừng . Tần Phi Li cười nhẹ một tiếng, cúi đầu cho nàng một cái hôn sâu, lập tức nâng cằm của nàng cười nói: "Phu nhân có mệnh, vi phu tự nhiên nói gì nghe nấy."

Cẩm Ngôn bị hắn chọc nở nụ cười, hắn cũng khẽ cười, hai người đối diện, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy đời này hạnh phúc tựa hồ đều đã dùng hết trong giờ khắc này.

Nàng chủ động nghiêng thân về trước, hôn xuống khóe môi Tần Phi Li, ngực cuồng loạn: "Vậy ngươi ôm ta đi lên giường."

Ngày hôm đó, Cẩm Ngôn lại ngủ một giấc thật sâu, lúc tỉnh lại, ngay cả giờ dùng cơm trưa cũng đã qua.

Lãnh Nguyệt tiến tới hầu hạ nàng đứng dậy, một mặt thần bí cười, Cẩm Ngôn vốn trong lòng có vài phần chột dạ, bị nàng cười như vậy, nhất thời liền mặt đỏ , giận dữ nói: "Cô gái nhỏ, dám can đảm giễu cợt ta!"

Nàng nói xong liền ném gối đầu về phía Lãnh Nguyệt, bị Lãnh Nguyệt tiếp được, Lãnh Nguyệt cười hì hì tiến lên, cuối cùng làm bộ nghiêm trang nói: "Tiểu thư, người có thể có được hạnh phúc, thật là tốt quá, lúc trước phu nhân lão gia ngàn vạn lo lắng người trải qua không tốt, cũng may, Vương gia đối đãi với người thật tốt! Bọn họ cũng nên yên tâm ."

Cẩm Ngôn không khỏi lại nghĩ tới tâm tình ngày đó lúc mới gả đến đây, thở dài: "Đúng vậy, thế sự khó liệu." Nàng thế nào cũng sẽ không thể nghĩ đến, bản thân lại gả cho một cái cổ nhân, có thể được chiếu cố như vậy, tình chàng ý thiếp, thần tiên quyến lữ.

Sau khi ngủ dậy, tuy rằng thân thể không khoẻ như trước, lại tốt lên rất nhiều, Cẩm Ngôn thụ sủng nhược kinh là, bà vú cư nhiên đặc biệt bưng cơm trưa tới cho nàng.

Cẩm Ngôn cực kì ngượng ngùng, lần nữa cảm ơn, bà vú lại nhìn về phía bụng của nàng thở dài: "Cảm tạ cái gì? Khi nào thì có thể cho ta ôm tôn tử mập mạp, mới là quan trọng nhất."

Lãnh Nguyệt nghe xong, ở một bên nhất thời "Xì" bật cười một tiếng, Cẩm Ngôn cực kì ngượng ngùng, thưa dạ nói: "Bà vú, việc này phải xem duyên phận."

Bà vú không nói cái gì nữa, lại nhắc tới ngày mai muốn đi hộ quốc tự vì Tần vương phủ cầu phúc, thuận tiện cầu đưa tử Quan Âm, cho bà một tôn tử mập mạp, hỏi Cẩm Ngôn muốn đi hay không? Cẩm Ngôn nghĩ nghĩ, qua năm mới , chùa miếu hẳn là rất náo nhiệt, hai ngày này Tần Phi Li lại tương đối bận rộn, không thể bồi bản thân, so với ở trong Tần vương phủ, chẳng ra ngoài dạo một chút, liền đáp ứng.

Tần Phi Li đi một chút, đó là một ngày, bất quá ở trong phủ tuyên bố với bên ngoài là đang ở thư phòng đọc sách, không muốn người khác tới quấy rầy.
Cẩm Ngôn cũng không lo lắng cho hắn, công việc trong Quỷ vương phủ dù sao cũng nhiều đến không đếm được, hắn bận rộn hai ba ngày cũng là bình thường. Trong lúc rãnh rỗi, nàng học người trong phủ làm sủi cảo, tân niên ăn sủi cảo, cơ hồ là tập tục của người ở đây. Nàng cố ý để lại một ít, chờ Tần Phi Li trở về ăn, bất quá buổi tối còn chưa đợi hắn trở về, nàng đã đi ngủ trước.

Nàng nguyên bản là ngồi ở trên sạp, sau đó trong lúc mơ hồ, nhưng lại đến trên giường, mà bên hông rõ ràng nhiều hơn một đôi tay, Cẩm Ngôn quay đầu, trong bóng tối, Tần Phi Li ngủ an ổn, trong khoản cách gần, mặt mày bình yên, thiếu đi vẻ tà mị trong ngày thường, lại nhiều hơn vài phần nhu hòa, ôn nhuận như lần đầu gặp mặt.

Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu lúc trước biết, người này về sau sẽ trở thành trượng phu của mình, tâm tình lúc đó sẽ như thế nào?

Bất quá, thời gian sở dĩ kỳ diệu, nói chung, hôm nay sẽ không biết chuyện sau này.

Cẩm Ngôn chậm rãi ghé sát vào hắn, vươn tay, ôm lấy thắt lưng của hắn, tựa đầu vào ngực hắn. Người nguyên bản vốn nên ngủ, lại bỗng nhiên giật giật, Cẩm Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy mâu quang sáng chói của hắn nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý: "Tỉnh?"

Cẩm Ngôn một lần nữa cúi đầu, chôn vào trong lòng hắn, thanh âm mơ hồ không rõ: "Không tỉnh, liền muốn ngủ."

Tần Phi Li nghe vậy nhẹ nhàng nở nụ cười, ngực chấn động, Cẩm Ngôn nhịn không được liền đánh lên ngực hắn một cái, bĩu môi nói: "Không được cười! Ầm ĩ chết! Ngủ!"

Tần Phi Li nhíu mày, bỗng nhiên liền kéo chăn, che khuất hai người.
Cẩm Ngôn vừa thấy hắn để sát vào, lập tức liền cảnh giác: "Làm gì?"

Tay Tần Phi Li dừng ở trên lưng nàng, thập phần linh hoạt, vậy mà đã tham nhập vào quần áo nàng, rất dễ dàng liền khơi mào lên tia lửa.

Cẩm Ngôn hô hấp dồn dập, thanh âm đã có chút bất ổn: "Tần Phi Li, ngươi làm cái gì? Đừng nháo, ta ngày mai còn muốn dậy sớm đi hộ quốc tự dâng hương a!"

"Bà vú cho ngươi đi ?" động tác trên tay Tần Phi Li vẫn như trước không giảm, Cẩm Ngôn thở hổn hển, thanh âm đứt quãng: "... ừ."

Tiếng cười Tần Phi Li bỗng nhiên liền trầm thấp: "Vậy vừa vặn, bà vú trước giờ vô sự không đi tam bảo điện, bà nếu muốn ngươi cùng nàng đi, tất nhiên là cầu con, nếu là cầu con, chúng ta đây có phải hay không cũng nên giúp bà một tay?"

Trong lúc hắn nói chuyện, không chút báo trước liền xâm nhập, Cẩm Ngôn cả kinh, nắm tay hổn hển nện ở trên ngực của hắn: "Tần Phi Li, ngươi có thể hay không đừng thường xuyên như vậy, tối hôm qua làm nhiều lần như vậy, còn muốn?"

"Nàng cũng nói là tối hôm qua , Cẩm Ngôn, việc hôm nay, hôm nay phải hoàn thành!"

Hắn chậm rãi bắt đầu chuyển động, Cẩm Ngôn lại không lay chuyển được hắn, tự nhiên lại là một đêm cầu xin tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.