Sống Lại Những Năm 1986

Chương 1: Tôi phải kết hôn (1)




Cường Tử tìm được thanh kiếm dài loại thông thường của mấy lão sư múa kiếm trên đường phố kia mô phỏng luyện theo chỉ điểm của Diệp Lạc. Hắn hoàn toàn chưa hề tiếp xúc qua loại kiếm pháp gì, bản thân quen dùng con dao găm kia cũng là tuỳ tiện ra tay căn bản không hề theo bộ võ thuật nào. Nhưng mà chính vì như vậy Diệp Lạc ngược lại cho rằng hắn là thiên tài luyện kiếm, còn nói cảnh giới cao nhất của luyện kiếm gì đó chính là gì mà vô chiêu thắng hữu chiêu.

Lời này Cường Tử nghe nói qua, lúc xem phim, trong Tiếu ngạo giang hồ kiếm thánh Phong Thanh Dương nói qua rất nhiều lần, nhất là khi dạy dỗ Lệnh Hồ Xung đại hiệp luyện Độc Cô Cửu Kiếm nói vô cùng kỹ càng.

Giờ đây nghe Diệp Lạc cũng nói ra một lời giống như vậy, Cường Tử trong nháy mắt không ngờ có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ ám chỉ Cự thần Kim Dung cũng là võ lâm cao thủ không lộ ra ngoài hay không? Cũng là một nhân vật thuộc loại trâu bò vượt cấp ẩn thân ở thành phố.

Hắn dừng lại hai tay múa may loạn xạ của mình nhìn Diệp Lạc nghiêm trang hỏi:
- Diệp Thúc, trong cao thủ Thiên Bảng có ai họ Kim không?

Diệp Lạc lắc đầu nói:
- Không có, hai bảng Thiên Địa không có ai họ Kim, tuy nhiên có người họ Tra Lương.

Cường Tử:…

Diệp Lạc bảo Cường Tử dừng lại, gã nói với Cường Tử:
- Cậu múa may loạn xạ như vậy tuy rằng có thể coi như là tuỳ ý mà phát, nhưng động tác tuỳ ý theo cơ thể hoàn toàn là hai khái niệm. Xem ra cậu thật sự một chút căn cơ luyện kiếm cũng không có, như vậy có chỗ hay chỗ không hay. Chỗ hay là cậu giống như là một tấm giấy trắng tuy rằng cái gì cũng không biết nhưng rất may không bị nhiễm tạp chất, có thể luyện tập kiếm pháp thuần tuý nhất.

Cường Tử:
- Chỗ không hay thì sao?

Diệp Lạc:
- Chỗ không hay chính là, cậu bây giờ mới bắt đầu luyện kiếm có hơi trễ…

Gã dừng lại một thoáng nói:
- Tuy nhiên không liên quan gì lắm, ta nhìn qua thân thể của cậu sự phối hợp tốt vô cùng, là người dùng kiếm trời sinh…

Cường Tử lườm gã một cái nhủ thầm:
- Chú mới là tiện nhân… Cả nhà của các người đều là tiện nhân.

(kiếm nhân và tiện nhân trong Tiếng Trung đọc rất giống nhau)

Diệp Lạc và Cường Tử đi đến dừng lại ở một chỗ đài phun nước trong Húc Nhật Nhất Phẩm, Diệp Lạc chỉ vào đài phun nước nói với Cường Tử:
- Bây giờ cậu cũng đừng nghĩ luyện kiếm pháp gì, những thứ đó kỳ thật không phải điều quan trọng. Bây giờ cậu hãy nhìn nước phun ra từ trong đài phun nước này. Lúc nào thứ trong mắt nhìn thấy có chỗ thay đổi mới bắt đầu cầm kiếm lên tiếp.

Cường Tử nhìn đài phun nước không hiểu hỏi:
- Nhìn ra biến hoá gì không?

Diệp Lạc mỉm cười nói:
- Sự biến hoá gì tôi cũng mặc kệ, chỉ cần trong con mắt cậu nhìn thấy nước này và trước đây có cái gì không giống nhau cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy cậu bước tiếp theo.

Cường Tử nhẹ gật đầu, tuy rằng làm vậy có ý nghĩa gì hắn cũng không nghĩ ra được, nhưng nếu như đã muốn kiếm pháp giống như Diệp Lạc này kẻ kia muốn hắn làm cái gì, thì nhất định có lý do của nó.

Hắn đưng ở bên đài phun nước toàn thân chú ý nhìn nước chảy, còn Diệp Lạc thì bắt đầu đánh giá ra chiều hứng thú đối với kiến trúc của Húc Nhật Nhất Phẩm.

Cường Tử đứng ở bên đài phun nước ba giờ, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen. Ở trong bóng đêm hắn đứng ở bên đài phun nước thật giống như một bức tượng điêu khắc, không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện hắn là con người…

Diệp Lạc vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi hắn, hai người đều không hề nói chuyện. Càng về sau Diệp Lạc cõ lẽ là đúng mệt nên ngồi tựa lưng trên chiếc ghế cách đó không xa, trong lúc không biết không cảm thấy gì không ngờ ngủ mất.

Qua không biết bao lâu nữa, Cường Tử từ trong trầm mặc như một lão tăng nhập định bất ngờ động đậy. Thân thể hắn sau khi lay động vài cái thở thật dài một hơi, lập tức nhếch miệng cười.

Biến hoá, quả thật có.

Hắn có chút hưng phấn xoay người muốn nói điều mình phát hiện cho Diệp Lạc, lại nhìn thấy Diệp Lạc ở trên ghế đã phát ra tiếng ngáy rất khẽ. Thật không biết con người trâu bò này trên dọc đường thế nào chạy đến được. Cao thủ cấp bậc cỡ như gã không ngờ mệt mỏi thành cái dạng này. Kỳ thật Cường Tử không biết con người Diệp Lạc này, lúc tu luyện cũng có thể ngủ…

Cho nên Mạc Địch lúc nói chuyện với Diệp Lạc mơi cảm khái nói:
- Diệp Lạc theo tính mà làm, quả thật là tài năng ngút trời…

Cường Tử đi sang muốn lay tỉnh Diệp Lạc đi về nhà ngủ, còn chưa đi đến trước người gã Diệp Lạc đã mở miệng hỏi:
- Có thay đổi gì?

Cường Tử động tác chỗ cổ có chút cứng đờ, hắn khẽ nói:
- Cũng không biết anh bảo biến hoá tôi xem có phải như vậy hay không. Tôi chỉ là cảm thấy nước phun ra từ trên đài phun nước càng về sau càng ngày càng chậm, hơn nữa những giọt nước kia dường như biến lớn hơn một chút.

Diệp Lạc mở trừng mắt nhìn Cường Tử thật giống như nhìn một con quái vật, một lát sau Diệp Lạc cảm thán một tiếng nói:
- Tôi lúc đầu chính là dùng nửa tháng mới tăng được nhãn lực lên đến cảnh giới này, bây giờ xem ra thiên phú của cậu đúng là một người thích hợp luyện kiếm.

Cường Tử kinh ngạc một chút nói:
- Thật không?

Diệp Lạc cười nói:
- Đi, tôi bây giờ khảo nghiệm một chút lực cánh tay của cậu.

Về đến trong nhà Diệp Lạc tùy ý tìm đến vứt cho Cường Tử thanh trường kiếm thông thường kia, sau đó gã liếc mắt nhìn hòn non bộ trong sân. Một chưởng từ phía trên đánh xuống chấn rơi một khối đá lớn khoảng chừng mười mấy kí, gã bảo Cường Tử tay cầm trường kiếm giơ ngang ra sau đó đặt khối đá lớn kia ở trên trường kiếm. Cho dù lực cánh tay Cường Tử kinh người thân kiếm cũng theo đó trầm xuống một phân.

Diệp Lạc nói với Cường Tử:
- Cố gắng giữ vững, tôi xem thử cậu có thể trụ vững được bao lâu.

Cường Tử đáp một tiếng, quán chú nội kình vào cánh tay ổn định lại trường kiếm.

Lúc này Chu Bách Tước và Cáp Mô đã về đến, Triệu Long Tượng và Triệu Bá ở luôn trong công ty cho nên rất ít về Húc Nhật Nhất Phẩm. Giờ đây hai người đang ở trong phòng xem ti vi, hai gã trai nhìn cực kỳ ra dáng đàn ông không biết moi ra từ chỗ nào đang xem một bộ hoạt hình ma quỷ nhỏ tuổi, tên rất phong cách gọi là Ikki Tousen (lời khuyên đừng search GG bộ hoạt hình này)…

Sau khi trở về nhìn thấy Cường Tử và Diệp Lạc hai người từ trong phòng chạy ra, Diệp Lạc tuy rằng không quen biết hai người nhưng cũng có thể đoán ra hai người này khẳng định quan hệ rất tốt với Cường Tử. Gã hô một tiếng ra hiệu cho hai người không được quấy rầy Cường Tử, sau đó khoát khoát tay ba người lại quay về trong phòng.

Ba người này đều là người hướng ngoại cho nên chưa đến bao lâu đã quen thuộc lẫn nhau, Chu Bách Tước và Cáp Mô tự nhiên sẽ không đoán được cái tên bình phẩm từ đến chân mỹ nữ hoạt hình mông vểnh ngực bự xem trên ti vi trước mặt này không ngờ có thể là cao thủ tuyệt thế đứng thứ ba Thiên Bảng, mà Diệp Lạc cũng tự nhiên sẽ không bởi vì tự cho là bản thân tu vi cao xem thường hai người Chu Bách Tước.

Ba người cực kỳ gần gũi về mặt tính cách rất nhanh đã hoà nhập vào trong không khí rất hoà hợp.

- Cái này hay cái này hay, anh xem giữa hai cái đùi này không có một chút khe hở. Khẳng định là cô gái nhỏ thuần khiết.

Cáp Mô chỉ một nhân vật nữ tính trên màn hình kêu lên.

Cô gái nhỏ này ở trong phim ảnh tên gọi là Tôn Sách, là Tiểu Bá Vương ở Giang Đông thởi Tam Quốc chuyển thế. Nói chuyện người Nhật Bản đối với hoạt hình chính là khả năng bôi xấu, một bộ Tam Quốc thật hay bị bọn họ sửa loạn lên tùm lum. Tuy rằng dựa trên khía cạnh trình độ phim hoạt hình, bọn họ quả thật ở vào vị trí rất cao.

Chu Bách Tước nhếch miệng nói ra:
- Giữa hai đùi không có khe hở đã thuần khiết rồi sao? Anh mà khép khe hở chính giữa hai chân lại cả trái bóng rổ cũng có thể nhét lọt, vậy anh há không phải không có một chút thuần khiết nào sao?

Cáp Mô trừng mắt nhìn anh ta nói:
- Anh biết cọng lông gì, khe hở giữa hai đùi ta khá lớn, đó là bởi vì dưới háng của ta có một món gây sát thương lớn, chiếm diện tích!

Chu Bách Tước cười khúc khích một tiếng lạnh lùng nói:
- Vật gây sát thương lớn, chỉ sợ còn chưa mở niêm phong chăng?

Cáp Mô đỏ mặt kêu lên:
- Đó là lão tử chưa bằng lòng, nếu như lão tử bằng lòng không biết có bao nhiêu búp bê loại hàng tốt nhất chạy đến mở rộng cửa cho tôi.

Chu Bách Tước châm một điếu thuốc híp mắt liếc nhìn Cáp Mô cười lạnh một tiếng nói:
- Loại hàng tốt nhất? Như Phong tỷ vậy à?

Xì!

Diệp Lạc thật sự nhịn không được hai người này bật cười, gã đứng lên nói với hai người:
- Các anh nói chuyện, tôi đi ra ngoài xem thử Cường Tử còn có thể cố gắng được hay không.

Cáp Mô cũng đứng lên khinh thường nói với Chu Bách Tước:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, hai ta không phải người cùng một cấp bậc tôi không cách nào nói chuyện được với anh. Phong cách của tôi không phải anh có thể hiểu được. Vì mong ước võ thuật chí cao vô thượng của tôi giữ thân như ngọc là điều mà Cáp Mô ca ta theo đuổi tôn sùng nhất, anh hiểu cái gì kia chứ?

Nghe thấy câu nói này của Cáp Mô Diệp Lạc ngược lại thay đổi cách nhìn đối với Cáp Mô, gã vẻ mặt tôn trọng nói với Cáp Mô:
- Tinh thần của anh khiến tôi kính nể nha, nói rõ ra điểm này anh mạnh hơn so với tôi.

Chu Bách Tước phản bác:
- Thối lắm, Cường Tử tiểu tử kia hàng đêm sướng ca, anh có thể đánh thắng hắn không?

Cáp Mô lườm anh ta một cái rốt cuộc chọn cách ngậm miệng, đi ra khỏi phòng trước không quay đầu nhìn lại.

Lúc này Cường Tử giữ kiếm ngang bưng một khối đá lớn mười cân đã đứng được một giờ, cánh tay của hắn đã có chút nhức mỏi nhưng còn có thể kiên trì. Chỉ một phần lực cánh tay đủ để khiến cho Diệp Lạc thay đổi cách nhìn.

Diệp Lạc nhìn thấy cánh tay Cường Tử vẫn ổn định như trước khen ngợi:
- Thế gian này đều nói không có thiên tài gì, chỉ có kiên trì tu luyện không ngừng mới là vương đạo. Nhưng nhìn thấy tiểu tử này tôi coi như hiểu rõ, thiên tài chính là thiên tài.

Chỉ có Chu Bách Tước biết rõ thân thể Cường Tử đã trải quan biến cố như thế nào, chỉ là ngay cả anh ta cũng không biết bây giờ thân thể Cường Tử đã cứng cáp đến mức độ thế nào rồi. Đối với việc con người bình thường rất khó làm được thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, Cường Tử có thể nhẹ nhàng nhấc tay làm được, Chu Bách Tước đã không cảm thấy có ngạc nhiên lớn gì nữa.

- Tốt lắm, hãy đến chỗ này đi.

Diệp Lạc đi ngang qua vỗ bả vai Cường Tử nói, chỉ thấy Cường Tử mở trừng mắt nhìn gã một cái. Trong ánh mắt có chút mờ mịt. Giơ tay lên lau nước miếng trên khoé miệng, Cường Tử hỏi mê sảng:
- Đủ rồi sao?

Diệp Lạc chỉ cảm thấy đáng thương một hồi…

Con mẹ nó tiểu tử này không ngờ bưng một tảng đá thế này còn ngủ được!

- Còn luyện cái gì nữa?

Đâm trường kiếm trong tay lên mặt đất, Cường Tử xoa bóp cánh tay hỏi. Thể xác hắn cứng cáp đi nữa cũng không phải người máy, cho nên khó tránh khỏi vẫn là có cảm giác không được khoẻ.

- Không còn gì nữa, đi ngủ đi thôi.

- Không còn gì nữa?

Cường Tử trợn to mắt nhìn Diệp Lạc hỏi.

Diệp Lạc thả lỏng tay ra nói:
- Đúng, đã không còn gì nữa, kiến thức cơ bản cậu không kém bao nhiêu cũng có thể làm dược, thứ khác không cần đến tôi dạy.

Cường Tử:
- Đây coi như là thế nào?

Diệp Lạc nói:
- Tôi không phải đã nói rồi sao, cảnh giới cao nhất của kiếm pháp chính là không có chiêu thức hoàn toàn theo ý mà làm. Kiến thức cơ bản của cậu không có vấn đề gì, cho nên cầm kiếm lên cậu chính là một kiếm khách đầy đủ mọi thứ.

Cường Tử:…

Diệp Lạc duỗi lưng một cái nói:
- Tôi mệt rồi, ngủ ở chỗ nào?

Chu Bách Tước nói:
- Tôi giúp anh thu dọn một căn phòng nha, đi theo tôi.

Diệp Lạc đáp một tiếng theo Chu Bách Tước đi lên lầu, Cáp Mô nhìn bóng lưng Diệp Lạc không ngừng cảm thán nói:
- Cao nhân, nhìn xem lời nói cử chỉ này đúng là cao nhân. Kiếm pháp vô chiêu thắng hữu chiêu, lời này không có cảnh giới nhất định là nói chẳng ra làm sao cả.

Cường Tử:
- Thối lắm! Xem qua tiểu thuyết Kim Dung cũng biết câu nói này.

Cáp Mô:
- Tôi chưa xem qua lần nào…

Cường Tử:
- Như vậy đi, Cáp Mô ca anh đến giúp tôi!

Cáp Mô:
- Giúp cái gì?

Cường Tử:
- Anh dùng đá lớn ném tôi, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt, tôi tự mình xem có thể chặn được hết hay không.

Cáp Mô:
- Anh thực sự muốn vậy sao?

Cường Tử nhẹ gật đầu, thái độ kiên quyết.

Cáp Mô hoan hô một tiếng:
- Sát! Rốt cuộc khiến cho ta đụng phải chuyện tốt này, còn có người không việc gì làm bảo ta cầm đá lớn ném hắn!

Anh ta hai ba bước nhảy đã nhảy đến bên cạnh hòn non bộ, nhặt lên không ít đá vụn trên mặt đất ôm vào trong ngực. Cầm lấy một tảng đá trong tay cân nhắc một chút, lần nữa hỏi Cường Tử:
- Anh thật sự muốn như vậy?

Cường Tử lườm anh ta một cái nói:
- Cần phải nói nhảm nhiều như vậy không, tranh thủ thời gian đi!

Cáp Mô cười nói:
- Được đó nha, ngài hãy trông cho rõ đây!

Nói xong anh ta ném mạnh đá lớn trong tay về phía Cường Tử, xoạt một tiếng trầm đục đá lớn đánh trúng ở trên mông đít Cường Tử đang khom lưng lụm kiếm. Một cú ném này thế đến nhanh mạnh, đánh Cường Tử lảo đảo hai bước về phía trước mới đứng vũng suýt nữa ngã quỵ. Sau khi Cường Tử ổn định thân thể được quát Cáp Mô:
- Anh làm cái gì!

Cáp Mô tủi thân:
- Không phải anh bảo tôi cầm đá lớn ném anh sao?

Cường Tử:
- Vậy anh cũng phải đợi tôi cầm kiếm lên đã chứ!

Cáp Mô:…

Cường Tử lắc đầu nói một cách nín nhịn:
- Như vậy không được, Cáp Mô ca thân pháp anh rất nhanh, bây giờ anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất của anh toàn lực thi triển, ở từng chỗ khác nhau dùng đá lớn tấn công tôi, tôi thử xem mình có thể dùng kiếm chặn lại hết hay không!

Cáp Mô:
- Còn muốn chạy sao? Đây thiệt thòi rồi, mệt lắm nha.

Cường Tử:
- Anh có làm hay không! Không làm hai ta đổi chỗ!

Cáp Mô:
- Ít nói nhảm, đứa nào không làm thì làm cháu trai của loài rùa đen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.