Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 18




“Ách…”

Thân thể lão thầy tướng chợt cứng lại, vẻ ngạc nhiên xẹt qua trong đáy mắt của lão. Đây là lần đầu tiên trong đời lão thấy một con tiểu trư nhìn cây gậy màu xanh của mình mà thèm thuồng đến chảy nước dãi. Bất quá, sau một lát, thần sắc hắn khôi phục lại vẻ tự nhiên, hai tay từ từ buông xuống. Không hiểu sao, khi Thẩm Thạch thấy động tác của lão thì hắn liên tưởng đến thủ pháp của những thần côn.

“Hô”, lão thầy tướng thở dài một cái rồi nở một nụ cười mang vẻ cao siêu, trí tuệ nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch chần chừ một chút, nói: “Tiên sinh, ngài đã tính ra cái gì rồi sao?”

Thầy tướng vuốt râu cười nói: “ Đúng vậy! Tại hạ dùng Chu Thiên Thần Toán phối hợp với mệnh cách của công tử , sau khi bấm đốt ngón tay tính toán cuối cùng đã tính ra được rồi.”

Trong lòng Thẩm Thạch đại hỉ* . Hắn không nhịn được mà vội vàng bước về phía trước một bước: “Thật sự là đã tính ra được? Xin người…xin làm ơn cho ta biết, phụ thân ta hiện giờ ở nơi nào?”

*vui mừng.

Lão thầy tướng khẽ mỉm cười nói: “ Lệnh tôn công tử hiện ở Đông Bắc chi địa.”

Thẩm Thạch thầm giật mình rồi cất tiếng nói: “ Cái gì? Phụ thân ta hiện đang ở Hải Châu Đông Bắc sao?“

Lão thầy tướng lắc lắc đầu rồi nói: “Không phải vậy! Phương vị của lệnh tôn hiện giờ là ở phía Đông Bắc nhưng không nhất định là trong cảnh nội Hải Châu.”

Thẩm Thạch ngẩn ra trong chốc lát rồi sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn thoáng cau mày rồi cất tiếng nói: “ Tiên sinh đừng đùa nữa a. Hải Châu của chúng ta hiện nằm ở phía Nam của Hồng Mông chủ giới. Hướng Đông Bắc cũng có hơn mười châu thổ. Diện tích mỗi châu thổ hơn ức vạn dặm. Chuyện này….sao có thể nói cho rõ ràng được?”

Thầy tướng vung tay áo rồi đứng chắp tay mặc cho gió núi thổi qua làm cho đạo bào bồng bềnh, phiêu dật tựa Tiên nhân. Một lúc sau, lão mới tiêu sái cười nói: “ Công tử có chỗ không biết. Tướng thuật chi đạo bác đại tinh thâm trong đó, thần toán chi pháp cũng có sự khác biệt cho nên sẽ có sự chênh lệch về kết quả. Ví dụ như Chu Thiên toán pháp đi. Phép tính này là phép thô thiển nhất để xác định phương vị, tính toán sinh tử. Muốn kết quả tốt hơn cần dùng bí pháp toán thuật mạnh hơn, như vậy mới có thể…..”

Sắc mặt Thẩm Thạch dần đen kịt, càng nghe hắn càng tức muốn bể phổi. Không đợi lão thầy tướng nói hết, hắn liền ngắt lời, cười lạnh nói: “ Nếu bí pháp càng mạnh thì tiền quẻ chỉ không ngừng tăng thêm năm viên Linh Tinh đúng không ?”

Lão thầy tướng trung niên cười ha ha nhưng không có vẻ gì là xấu hổ mà lại vô cùng bình thản, ung dung nói: “Công tử minh xét a. Cấp độ các loại bí pháp này đều không phải bình thường, mỗi lần thi pháp đều phải tiêu hao rất lớn. Ngoài tiêu hao ra còn phải nhìn trộm Thiên Cơ, lúc nào cũng có thể bị phản phệ rất nguy hiểm nha. Tiền quẻ làm sao so sánh được với những hung hiểm có thể xảy ra.”
Thẩm Thạch hừ một tiếng rồi cười lạnh, nói: “À, là như vậy sao? Vậy xin hỏi tiên sinh, muốn biết phụ thân ta chính xác đang ở nơi nào thì ta nên trả ngươi bao nhiêu tiền? “

Trong lòng lão thầy tướng phấn chấn, vẻ mặt rạng rỡ, vuốt râu cười nói: “Muốn biết lệnh tôn đang ở châu nào dĩ nhiên phải dùng quẻ môn bí truyền ngàn năm “ Đại Chu Thiên Quy Giáp Bói Toán Trận” để gọi Quỷ Thần dò xét Luân hồi. Việc này đòi hỏi phải tiêu hao một lượng pháp lực rất lớn, cho nên, một lần bói toán tiền quẻ sẽ là hai trăm Linh Tinh.”

Thẩm Thạch âm thầm nghiến răng, nghiến lợi. Hắn giận quá mà hóa cười, rõ ràng đây là những gia hỏa bịp bợm trên giang hồ. Hắn khẽ cười lạnh vài tiếng rồi nói: “ Ồ thế à? Vậy nếu ta muốn biết rõ hơn về tòa thành trì mà phụ thân ta ở thì như thế nào?”

Lão thầy tướng ngửa mặt lên trời cười to sảng khoái rồi thể hiện khí độ phóng khoáng, phong thái vô cùng tiêu sái. Lão vỗ nhẹ ngực rồi cười nói: “ Công tử đã tìm đúng người rồi. Nếu muốn tính ra châu thổ nơi lệnh tôn tọa lạc, tòa thành nơi lệnh tôn sinh sống thì phải dùng một phép tỉnh quẻ thuật vô cùng kinh nhân. Nói thật với công tử,không khoa trương chứ thật ra trong thiên hạ này, người có thể làm được việc đó cũng chỉ có Chu mỗ mà thôi.”

Sau khi nói xong, sắc mặt lão nghiêm lại, vô cùng trịnh trọng cất tiếng nói: “Muốn có kết quả đó, quẻ thuật phổ thông vô dụng cho nên nhất định phải dùng bí pháp độc môn của Chu gia “ Tinh Hải Càn Không Âm Dương Giám”. Quẻ thuật này lấy lãng lãng kiền khôn (1) làm bàn cờ, mạn thiên phồn tinh (2) làm quân cờ để soi Âm Dương, mở Thiên Nhãn để bao quát chúng sinh. Tìm kiếm trong ức vạn sinh linh của cõi trần vô cùng mịt mù thì may ra mới có hiệu quả. Chỉ là, sử dụng đại thần thông kinh thiên động địa này tinh huyết lẫn Pháp lực đều tiêu hao rất nhiều. Dựa vào đạo hạnh của tại hạ cũng chỉ có thể thực hiện một lần trong một năm mà thôi.”

(1)ban ngày ban mặt.
(2)bầu trời đầy sao.

Thẩm Thạch há hốc mồm cả nữa ngày mà không nói nên lời, có vẻ như, hắn bị cái đạo pháp “Kinh thiên động địa”, thần kỳ không tưởng của lão thầy tướng chế trụ.Lão thầy tướng nhìn dáng vẻ của Thẩm Thạch lại càng rung đùi đắc ý rồi vuốt râu nói: “ Vì thế, nếu công tử sốt ruột, muốn có kết quả ngay vậy hãy dùng quẻ thuật cao cấp nhất bí pháp bói toán. Ta sẽ không chiếm tiện nghi của công tử, tiền quẻ tất cả là tám trăm..à..à không..là một ngàn, đúng vậy, là một ngàn Linh Tinh mới đủ nha.”

Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn lão thầy tướng một lát rồi thở dài lập tức xoay người rời đi.

Thầy tướng ngẩn ngơ đôi chút rồi vô cùng ngạc nhiên hét lên với bóng lưng Thẩm Thạch: “Công tử…khoan đã công tử, đây là ý gì? “

Lão thầy tướng chợt nghẹn họng, nhất thời lão cũng chẳng biết nói gì nhưng lại không muốn buông tha cho ‘con cừu non’ này nên tiện tay nắm lấy cây gậy xanh rồi nhanh chóng đuổi theo Thẩm Thạch. Đồng thời, lão luôn miệng nói: “Khoan..khoan đã công tử. Chuyện gì cũng từ từ…có thể thương lượng…thương lượng được a...A?”

Lời còn chưa dứt, lão thầy tướng đột nhiên cảm thấy cây gậy xanh trong tay mình hình như nặng hơn. Lão cúi đầu nhìn xuống nhất thời, không giấu nỗi tiếng kinh hô đầy ngạc nhiên.

Tiếng hô hoán lọt vào tai Thẩm Thạch đang đi phía trước. Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, mày kiếm nhướng lên rồi kêu lớn: “ Tiểu Hắc, ngươi đang làm cái trò gì thế, tới đây mau!”

Trước ánh mắt xoi mói của hai người, Tiểu Hắc Trư không biết từ bao giờ đã dán sát cả cơ thể vào cây gậy xanh biếc ôn nhuận như u lục phỉ thúy. Cả tứ chi như móc câu ôm chặt cây gậy càng ngày càng chặt như hận không thể dung nhập nó vào cơ thể. Trong miệng nó, nước dãi chảy tèm lem, bộ dạng thèm thuồng của nó quả thật chả khác nào bị bỏ đói vài năm . Mắt nó nhìn cây gậy say đắm lại còn mang theo vài phần cuồng dã, đầu lưỡi liếm lấy liếm để, nhìn kỹ còn thấy được răng của nó đang ra sức cạp..cạp nhưng cây gậy này quả thật cứng rắn, Tiểu Hắc Trư cắn mãi thế mà nó vẫn không mảy may suy chuyển. 

Lão thầy tướng vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy trường hợp dở khóc dở cười như vậy. Sâu trong ánh mắt của lão nhìn Tiểu Hắc Trư vừa tò mò, vừa dò xét. Lúc này, Thẩm Thạch lại kinh ngạc và có chút tức giận, hắn đứng đó hô mấy tiếng nhưng không ngờ thường ngày Tiểu Hắc rất nghe lời lại không chịu buông ra. Bộ dạng của nó giống như không chết không rời, lại có vài phần giống như một tên mặt dày đang nằm ăn vạ .

Nhất thời, Thẩm Thạch cũng thấy khó xử, cùng lúc đó lại bắt gặp cái nhìn ý nhị của lão thầy tướng làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Hắn hừ một tiếng rồi quay đầu đi, cả giận nói: “Con heo kia không có quan hệ gì với ta cả, lão cứ tuỳ tiện đi!”

Lão thầy tướng lấy làm kinh hãi vội vội vàng vàng đuổi theo Thẩm Thạch. Lúc này, Tiểu Hắc Trư vẫn cố sống cố chết bám lấy cây gậy xanh rồi bị thầy tướng kéo lê đi cùng với cây gậy. Tuy phải “tiếp xúc thân mật với mặt đất“ nhưng nó vốn da dày thịt béo nên không thèm quan tâm. Hiện tại, trong đôi mắt nó chỉ có cây gậy xanh .

Lão thầy tướng vừa kéo Tiểu Hắc Trư chạy theo Thẩm Thạch, vừa cười nói: “ Công tử chậm lại, chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng nha.”

Thẩm Thạch bình tĩnh nói: “Xin tiên sinh hãy dừng lại, vừa nãy ta đã nói rất rõ ràng rồi.”

Thầy tướng nghĩ ngợi một chút rồi cười nói: “Công tử không tin ta sao? Cũng phải, thế gian có rất nhiều người đóng giả thầy tướng để giả thần giả quỷ lừa gạt người đời, chẳng trách công tử lại đề phòng ta. Nhưng công tử hãy nghe ta nói một lời, Chu mỗ không phải là một người nói khoác, “Tinh Hải Càn Khôn Âm Dương Giám” không phải là một đạo thuật bình thường, nó là tâm huyết cả đời của ta, được ta tham khảo Thượng Cổ huyền văn mặt pháp tạo ra. Không dối gạt công tử, đạo pháp này có được khi ta ngồi bất động chuyên tâm tham tu hàng trăm năm ở Thượng Cổ trận pháp truyền tống tới Kim An Thạch, tiêu hao không biết bao nhiêu tâm huyết mới có được, quẻ thuật phổ thông tầm thường làm sao có thể so sánh được, thực là….”

Thẩm Thạch khẽ cười nhạo, hắn nghe không lọt lỗ tai nên nhịn không được mà ngắt lời lão rồi cười lạnh nói: “Sao ngươi không nói luôn là mấy cái truyền thống pháp trận kia cũng là người tham phá ra?”

Thầy tướng ngẩn ra rồi lão hơi do dự nhíu mày nói:”Ngươi nói vậy, kỳ thực cũng không tính là sai….”

“ Phốc” Thẩm Thạch suýt nữa là đập đầu vào tướng, hắn lảo đảo rẽ vào con đường khác. Hôm nay gặp được một lão thầy tướng da mặt dày như vậy, bình sinh hắn ít thấy không thể không làm người ta than thở, nói không nên lời. Cuối cùng, hắn không biết nói gì hơn đến tâm tư tức giận cũng tiêu biến mất. Hắn liếc nhìn lão thầy tướng ở phía sau rồi im lặng cười khổ, lắc đầu đi tiếp.

Lão thầy tướng làm như không thấy kéo cây gậy xanh bị Tiểu Hắc Trư bám chặt đuổi theo Thẩm Thạch. Lúc này, mặt lão lộ vẻ suy tư, hồi tưởng rồi trầm ngâm nói:” Bất quá, nếu nói đều là công lao của ta thì hình như không tốt lắm. Tuy những trận pháp truyền tống thuật là do ta tham ngộ ra được nhưng thời điểm xây dựng Truyền Tống pháp trận, mấy lão gia hỏa kia giúp sức…A..a Thôi thì cho bọn hắn bốn phần vậy. Ách….nhưng mà không được, ba phần…nhiều nhất là cho bọn họ ba phần. Bảy ba, ta bảy bọn họ ba không thể nhiều hơn được.!”

Thẩm Thạch xoa xoa trán cười khổ nói: “Ngươi! Ai..Đúng là cái gì cũng có thể nói được a.”

“Hắc hắc” Thầy tướng bật cười rồi nói tiếp: “Vốn là như vậy mà!”

Thẩm Thạch lắc đầu rồi liếc nhìn Tiểu Hắc Trư. Con heo này đến giờ vẫn không chịu buông tha cho cây gậy, bộ dáng của nó đúng là một đầu heo vô lại. Trong lòng Thẩm Thạch vô cùng căm tức, hắn nhanh chóng đi tới đá một cái “ vô cùng thân thiết” vào mông nó rồi tức giận nói: “Xuống ngay!”

Rất hợp cảnh là lúc này, Tiểu Hắc Trư lại gặm thêm vài cái vào cây gậy nhưng mà, cây gậy xanh thật sự quá cứng, nó không thể làm gì được nên bất đắc dĩ đành từ bỏ, mang theo bộ dạng không cam lòng mà nhảy xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cây gậy không chịu đi.

Thẩm Thạch thấy bộ dạng Tiểu Hắc Trư nên hơi suy tư. Hắn nhìn kỹ cây gậy nhưng dựa vào ánh mặt đã ma luyện, lịch duyệt từ nhỏ của hắn cũng không nhìn ra được cây cậy xanh biếc, ôn hòa kia làm từ loại Linh tài gì mà có thể thu hút Tiểu Hắc Trư, làm nó thất thố như vậy.

Nhưng, đây là vật của người ta nên hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi không suy nghĩ nhiều nữa. Cuối cùng, hắn vừa chắp tay, vừa nhàn nhạt nói với lão thầy tướng: “ Giáo huấn của tiên sinh trong mấy ngày này, ta sẽ nhớ kỹ. Bây giờ, ta xin từ biệt tại đây”.

Nói xong, hắn mang theo Tiểu Hắc đi vào sâu trong Cao Lăng Sơn. Lão thầy tướng muốn nói gì nhưng, từ sơn đạo phía sau hai người, một thanh âm gào thét bất ngờ vang lên. Thanh âm lọt vào tai hai người hơi quen thuộc giống thanh âm của người thiếu nữ đã gặp trước đây.

Lão thấy tướng nhướng nhướng mày nhìn Thẩm Thạch thì thấy bước chân hắn hơi chậm lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục bước nhanh về phía trước không hề có ý quay đầu lại. Tiểu Hắc Trư đi bên cạnh hắn, mỗi bước lại quay đầu nhìn cây gậy xanh.

Lão thầy tướng đứng yên tại chỗ, tay nắm chặt cây gậy xanh, hào quang trong mắt lão chớp động, mặt lại lộ vẻ suy tư rồi chợt lộ ra ý cười ngoạn vị, lão nhìn Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư mỉm cưởi vuốt râu rồi tự nhủ: “Có điểm thú vị a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.