Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 1




- Tiểu Tiểu, vì Giang Đào, tôi coi cô như người mình, cho nên chuyện này không dấu cô. Đợi xong việc rồi, tôi có thể đảm bảo Hồ Duy Giai tiến vào ba vị trí đầu tiên, còn cô tiến vào năm vị trí đầu cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Giọng Tào Hổ lần đầu tiên xuất hiện trong máy nghe trộm: - Nói ra thì cuộc thi này mới chỉ là một sự bắt đầu thôi, về sau hai cô vào giới biểu diển, muốn được thuận lợi, với thân phận của tôi, chẳng phải là chuyện quá đơn giản à? Giang Đào, không được ép Tiểu Tiểu, để cô ấy tự lựa chọn.

Lưu Tiểu Tiểu tựa hồ rơi vào giằng xé, một lúc sau mới lại nghe thấy giọng cô ta: - Anh phải đảm bảo để tôi và Tiểu Giai tiến vào năm vị trí đầu, đảm bảo sau này nâng đỡ chúng tôi trong giới biểu diễn.

Khả năng là vì kiếm một cái cớ thuyết phục mình, Lưu Tiểu Tiểu nói vừa to vừa cứng rắn, nghe qua máy nghe trộm rất rõ, như dao cùn cứa lên da thịt Hồ Duy Giai, làm cô đau đớn vô cùng.

"Mình tin tưởng bạn, tín nhiệm bạn, cho nên mới cố chịu đựng tên Tào Hồ đáng ghét đó mà tới đây, nhưng bạn lại vì thứ hạng cuộc thi, vì cái gọi là con đường biểu diễn, bản thân khuất phục lại còn định bán cả mình nữa." Hồ Duy Giai thất vọng vô cùng, mặt trắng bệch, cô gắng lắm mới ngồi vững được.

Tôn Tĩnh Mông nhìn Hồ Duy Giai không đành lòng, nhưng Trương Khác chưa lên tiếng, cô cũng đành tạm nhịn.

- Em yên tâm, Tào ca xưa nay nói một là một, chuyện này với mọi người đều có lợi, Tiểu Tiểu, em đừng do dự nữa. Nào, em uống trước đi, đợi lát nữa Hồ Duy Giai quay lại cũng sẽ uống cái này, chúng ta không ở lại đây quấy nhiễu chuyện tốt của Tào ca nữa, tới phòng bao khác làm chuyện của chúng ta... Giang Đào xem ra ôm chặt lấy chân Tào hổ rồi, cái gì cũng nghĩ chu đáo, hẳn với cha mẹ hắn cùng lắm cũng chỉ tới mức đó là cùng.

- Tốt, tôi biết Tiểu Tiểu là người thống khoái, cô yên tâm, Tào Hổ tôi tuyệt đối không bạc đãi bạn mình. Hẳn là nhìn thấy Tiểu Tiểu uống thứ kia rồi, Tào Hổ liền vỗ tay cổ vũ:

Tới đây thì không cần phải nghe tiếp nữa rồi, Trương Khác đưa tay lấy máy nghe trộm, tắt nó đi.

- Tin rằng hiện giờ không cần anh nói thêm gì nữa, tình hình em hiểu cả rồi. Trương Khác khẽ vỗ máy nghe trộm nói với Hồ Duy Giai: - Anh chỉ đem một số chuyện cho em biết trước vài phút, hiện giờ vẫn cần em tự quyết định.

Tôn Tĩnh Mông cảm thấy kỳ quái, không biết sao Trương Khác còn để Hồ Duy Giai tự quyết định.

- Em có thể coi như không biết chuyện gì quay về phòng bao đó, cái máy nghe trộm này của anh cũng có thể cho em mang đi, để về sau em có thêm một thứ đảm bảo. Trương Khác vỗ tay Tôn Tĩnh Mông bảo cô đừng nói vội: - Đương nhiên em có thể lựa chọn bỏ đi, coi như chưa từng tới đây, chỉ là tối nay em sẽ mất đi một người bạn vĩnh viễn không tìm lại được, có điều em có được liên hệ với người bạn cũ.

- Nếu bây giờ em đi, anh liệu có làm gì Tiểu Tiểu không.. Hồ Duy Giai không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại:

- Có kẻ làm những chuyện không được làm, nếu anh đã biết, trong phạm vi năng lực của anh, anh sẽ khiến những kẻ đó chịu trừng phạt đáng phải chịu. Thấy Hồ Duy Giai còn lo lắng cho Lưu Tiểu Tiểu, Trương Khác cắt ngang lời cô: - Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì việc mình làm.

Lời của Trương Khác làm Hồ Duy Giai rơi vào im lặng, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên chăm chú nhìn khuôn mặt điển trai của y, đứng dậy nói: - Em sẽ về tiếp tục đợi cốc cà phê Lam Mạn của em.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~ - Vừa rồi sao anh biết lựa chọn của cô ấy? Nhìn bóng lưng cô quạnh của Hồ Duy Giai biết mất sau cánh cửa, Tôn Tĩnh Mông không nhịn được nắm lấy tay Trương Khác: - Nếu cô ta lựa chọn con đường thành danh, muốn cái máy ghi âm này, anh sẽ đưa cho cô ta à?

- Nếu như cô ấy thực sự muốn đi lên con đường thành danh, anh sẽ đưa cho cô ấy.

- Nếu như thế tối nay chũng ta tốn bao công sức như vậy thành uổng phí hết à? Cơ hội tốt đả kích, biến cuộc thi của Anh Vương Tĩnh Mỹ thành trò cười, chẳng lẽ vì lựa chọn của cô ta mà phải từ bỏ à? Tôn Tĩnh Mông tròn mắt nhìn Trương Khác:

- Anh để cho cô ấy tự lựa chọn thì đương nhiên phải biết cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào. Trương Khác rất thích vẻ mặt của tiểu yêu tinh lúc này, có điều hiện không có thời gian cho y thưởng thức: - Không còn thời gian nói chuyện nữa, tiếp theo còn không ít chuyện muốn xử lý, nếu không đợi nữa sẽ khiến mấy kẻ kia hoài nghi, như thế chuyện phí công thật đấy.

Trương Khác kéo Tôn Tĩnh Mông khỏi phòng bao, thì thầm vào vài câu tai y một vệ sĩ đóng giả nhân viên phục vụ đứng bên cửa.

Vệ sĩ đó gật đầu quay sang nháy mắt với một phục vụ giả khác, hai người cùng tới phòng bao sát bên cạnh, gõ cửa, một người đi vào, không lâu sau thò đầu ra gật đầu, Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông, Phó Tuấn mới đi vào.

Tôn Tĩnh Mông vào trong phát hiện ra ba nam nữ bên trong đều ngất xỉu trên ghế sô pha, mới hiểu ra nhân viên lúc nãy vào là để đánh ngất bọn chúng.

- Trong hai tên này, tên nào là Tào Hổ. Tôn Tĩnh Mông có chút kích động, tựa hồ cho rằng cơ hội báo thù tới rồi, tên Tào Hổ đó không ngờ dám dùng thuốc cưỡng bức con gái, bị cô liệt vào hạng cặn bã không còn đường cứu chữa, loại người đó gặp phải cô thế nào cũng phải chịu thống khổ.

Trương Khác đang dặn Phó Tuấn bảo hắn gọi điện nặc danh, khéo léo tiết lộ cho những báo mạng tiết lộ tin tức, nghe Tôn Tĩnh Mông hỏi, không chú ý tới giọng nói và vẻ mặt của cô, chỉ Tảo Hổ đang nằm ngửa mặt lên trời.

Biết Tào Hổ là ai rồi, Tôn Tĩnh Mông không nói thêm một lời, đi tới trước mặt hắn, nhấc chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn, cú đạp này cứ như cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, chừng như có tiếng xé gió vang lên, nếu trúng chiêu này, kết cục chỉ có một.

Tích tắc đế giày của Tôn Tĩnh Mông sắp chạm vào Tào Hồ, cánh tay Tôn Tĩnh Mông bị Trương Khác kéo giật ra sau, người bị mất thăng bằng, thành ra đạp lên đùi Tào Hổ, nhưng vẫn mạnh tới mức làm kẻ đang hôn mê phải kêu lên đau đớn.

- Bà cô ơi, đạp phát này không chừng về sau làm hắn thành vô dụng luôn đấy. Mặc dù kịp thời phát hiện và ngăn chặn, Trương Khác vẫn toát mồ hôi lạnh.

Trước đó cùng Đổng Giản Niên, Tĩnh Mỹ có va chạm, có thể nói là đấu tranh có chừng mực trong phạm vi nhất định, hai bên đều không vượt quá giới hạn, nhưng nếu cái đạp này của Tôn Tĩnh Mông trúng đích, làm Tào Hổ thành tên thái giám thực sự, vậy Cẩm Hồ thành tử địch của hai nhà Tào Đổng rồi, cả đời này sợ rằng khó mà cởi bỏ được.

Thấy Tôn Tĩnh Mông còn chưa hả giận, muốn bồi thêm vài cước, Trương Khác vội kéo cô ra khỏi phòng bao, để cô bình tĩnh lại.

Tiểu yêu tinh cực kỳ thù hận nam nhân bắt nạt nữ nhân, lần trước tên Mũ Lưỡi Trai chỉ sờ mông Tiểu Thi mà bị Tôn Tĩnh Mông đạp gần què, sau đó tới sự kiện bao vây TKX nữ, nếu không có Trương Khác can ngăn thì mười đầu ngón tay của tên kia bị Tôn Tĩnh Mông hủy rồi. Trương Khác lau mồ hôi lạnh quay về phòng bao, thấy Phó Tuấn đã gọi điện thoại xong, đang lấy thiết bị ghe trộm dưới gầm bàn ra, hỏi: - Phóng viên chừng bao lâu thì tới được?

- Nhanh cũng phải chừng nửa tiếng, thời gian thế là đủ, ba kẻ này ít nhất phải nửa tiếng nữa mới tỉnh lại được. Phó Tuấn xem đồng hồ, trả lời chắc chắn:

- Bọn chúng dùng thuốc gì? Thời gian không phải vấn đề, Trương Khác liền quan tâm tới chi tiết.

- Một loại thuốc kích dục, trộn thêm thuốc tăng lực, *** nước ngọt chưa uống hết và lo chỉ còn nửa này đều có. Một vệ sĩ đi vào ngửi ngửi, chấm ngón tay nếm thử rồi đáp:

- Thứ thuốc này hẳn trên người Giang Đào chắc vẫn còn, lục ra bày trên bàn cho phóng viên dễ thấy, ngoài ra cho bọn chúng nếm thử mùi vị thứ thuốc đó, mỗi *** nước cho một ít. Trương Khác cố gắng bố trí cảnh tượng cho thật dâm loạn, nhìn Tào Hồ và Giang Đào: - Làm y phục bọn chúng xộc xệch vào, càng điên càng tốt, còn Lưu Tiểu Tiểu...

Việc hại đời Hồ Duy Giai, mặc dù cô có do dự, có đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục hiện thực, dù sai song chưa tới mức trừng phạt nghiêm trọng. Trương Khác nhìn Lưu Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng bừng, lúc cô ta khuất phục có lớn tiếng nói, biết cô ta đang thuyết phục lương tri còn sót lại của mình, sau đó uống thứ thuốc này có lẽ vì muốn dùng đó để mê hoặc bản thân, để lòng bớt day dứt?

- Đưa cô ta sang phòng bao bên cạnh, hi vọng chuyện này khiến cô ta hiểu ra điều gì đó. Trương Khác nói xong liền cùng những người khác rời khỏi phòng bao.

Rời phòng bao, Trương Khác chẳng còn hứng thú ở lại chỗ này, lấy trong máy nghe trộm ra một chiếc đĩa nhỏ giao cho Phó Tuấn, bảo hắn xử lý, xóa đi phần có tên người, sao ra nhiều bản giao cho các tờ bảo, dặn dò xong cùng Tôn Tĩnh Mông bỏ đi.

Buổi tối ở chung cư Thanh Niên, Tôn Tĩnh Mông vẫn không buông tha cho Trương Khác ở vấn đề kia.

- Anh còn chưa nói cho em biết vì sao anh tin chắc Hồ Duy Giai không chọn con đường thành danh. Tôn Tĩnh Mông ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.

Vẫn như trước kia, tắm rửa xong Tôn Tĩnh Mông chỉ mặc áo sơ mi nam bên ngoài chiếc quần lót nhỏ xíu, cúc áo cũng chẳng cài kín, lộ ra mảng da ngực trắng nõn và nửa bầu vú phập phồng, trên lớp vải mềm còn có hai chấm nhỏ nhô lên đầy khiêu khích, cặp đùi trắng miên man cũng khoe cả ra ngoài, hại Trương Khác không biết nhìn lên ngực hay là đùi, hay là phải quan tâm chỗ thần bí che đậy lập lờ bởi cái quần lót mỏng khiến người ta phun máu kia.

Trương Khác do dự một chút, cuối cùng khoan khoái nằm xuống, gối đầu lên đùi Tôn Tĩnh Mông, ngửi mùi thơm thoảng thoảng trên người cô sau khi tắm xong mới nói: - Nếu Hồ Duy Giai lựa chọn con đường thành công thì đoán chừng tám chín phần đã nằm trong lòng Tào Hổ, chẳng cần hắn phải dùng tới thủ đoạn này, hơn nữa trong ấn tượng của anh, Hồ Duy Giai không phải là hạng con gái như thế.

Tôn Tĩnh Mông đảo mắt một vòng: - Đúng rồi mà, anh và cô ta còn là bạn cũ, thành thật khai báo ngay, hai lần gặp mặt trước của anh và cô ta ra sao?

- Ặc.. Trương Khác cứng họng, chẳng biết phải giải thích chuyện khi đó mình chỉ muốn thử nghệ thuật tán gái như thế nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.