Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện

Chương 24: Thất Vọng




Nếu Trần Bì đã bị bắt thì đương nhiên hắn không sống tốt được.


Lúc hắn bị mang tới, tuy lệnh bỏ đói hắn của Tiêu Duệ còn chưa được truyền qua nhưng hắn chưa ăn gì hai ba ngày nay thật. Bị ăn đánh, chưa vệ sinh hai, ba ngày rồi, bộ quần áo trên người đã cũ, giờ phút này nó càng thêm nhăn nhúm hơn, trông hắn vô cùng chật vật.


Nhưng hắn rốt cuộc là người đi ra từ Thành Vương phủ. Ngày đó Trần Chiêu phạm lỗi, Vương gia trách phạt là điều đương nhiên. Mà hắn lại là đường huynh của Trần Chiêu, đổi thành chủ tử khác, chỉ sợ hắn đã bị phạt cùng rồi, mà Vương gia lại không làm vậy.


Vương gia nhân hậu, tha cho hắn một mạng.


Chỉ là Trần Chiêu không chết cũng là vì Vương gia không đuổi cùng giết tận. Nếu Vương gia là người lạnh tâm lạnh tình thật, dù Trần Chiêu có nội ứng thì cũng không thể chạy thoát được.


Trần Bì còn không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí hắn cũng không biết ai bắt hắn. Vốn vì thân phận của Trần Chiêu và hắn ở nơi biên cương nên khi vào, thái độ của hắn rất hùng hổ. Chỉ là khi vào phòng và thấy Tiêu Duệ đã tiều tụy đi nhiều, không đợi người ta nói, hắn đã quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Duệ.


"Vương gia --" Giọng hắn nghe vô cùng khiếp sợ.


Tiêu Duệ vốn vì Trần Chiêu mà giận chó đánh mèo hắn ta, lúc này gọi người dẫn hắn ta lại đây cũng vì phát tiết lửa giận trong lòng. Chỉ là khi thấy bộ dạng chật vật của hắn ta, thấy hắn ta thấy mình liền quỳ xuống, vẫn giống như khi hắn ta vẫn làm thị vệ, hắn lại lười ra tay.


Oan có đầu nợ có chủ, đánh Trần Bì thì được cái gì?


Mặc dù làm hắn ta bị thương thật, Trần Chiêu cũng chỉ đau lòng một chút thôi. Nếu muốn cho hắn ta đau thật, đương nhiên không phải đánh vài cái là được.


Hắn vốn không phải người thích dùng mấy thủ đoạn xấu xa, nhưng vì Dư Lộ, hiện giờ hắn hận không thể mỗi ngày đều uống máu ăn thịt Trần Chiêu, so với cơn đau ngắn ngủi khi giết hắn ta, hắn muốn cho Trần Chiêu hiểu cảm giác đau khi bị tra tấn lâu dài là như thế nào hơn.


Hắn chờ Trần Bì chuyển từ trạng thái kích động sang bất an rồi mới mở miệng nói: "Nghe nói bây giờ người đang làm đầu bếp, làm cũng không tệ, lại có nữ tử không tồi nhìn trúng ngươi nữa."


Trần Bì không thể tưởng tượng nổi khi gặp lại chủ cũ, lời đầu tiên lại là nói về việc này. Hắn bỗng sửng sốt, sau đó gương mặt hơi hơi đỏ lên, chỉ là hắn còn chưa mở miệng thừa nhận thì đã nghe Tiêu Duệ hừ lạnh một tiếng, hắn vội vàng ngẩng lên.


"Chỉ tiếc, ngươi không có cơ hội đó." Tiêu Duệ nhàn nhạt nói.


Không có cơ hội? "Gì cơ?" Trần Bì nhạc nhiên, hô lên.


Thôi Tiến Trung vươn chân đá vào lòng hắn, "Nhao nhao cái gì, trước mặt Vương gia mà ngươi cũng dám nhao nhao như vậy!"


Lúc ở Thành Vương phủ, địa vị của Thôi Tiến Trung chính là dưới một người trên mọi hạ nhân trong phủ, Trần Bì cũng không bất mãn, nhưng lời Tiêu Duệ lại không ngừng quanh quẩn bên tai hắn, mặt hắn chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi.


"Vương... Vương gia, không, không." Hắn vội vàng dập đầu với Tiêu Duệ, khi dừng lại trên trán đã có tia máu, có thể thấy hắn rất quan tâm nữ tử kia, "Tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai, nhưng, nhưng Khúc cô nương không biết gì hết, mong, mong Vương gia đừng khó xử nàng ấy, cầu, cầu ngài, cầu xin ngài..."


Nỗi lòng vừa lạnh vừa cứng của Tiêu Duệ khi thấy cử động của Trần Bì liền có chút mềm, chỉ là hắn không biểu lộ ra điều gì.


Thấy chỗ dập đầu trên trán Trần Bì càng lúc càng nghiêm trọng, máu ở nơi đó cũng chảy xuống thì hắn mới chậm rãi nói: "Trần Bì, ngươi đừng có trách bổn vương, muốn trách thì trách ngươi có một đường đệ tốt ấy!"


"A Chiêu!" Trần Bì lại hoàn toàn không hiểu, "A Chiêu đệ ấy sao vậy?"


Trần Bì không nhắc tới còn được, vừa nhắc xong, Tiêu Duệ nghĩ dến Dư Lộ, nghĩ đến Trần Chiêu lại to gan lớn mật cướp Dư Lộ đi lần nữa, sắc mặt hắn lập tức biến âm trầm.


Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Trần Bì, ngữ điệu lạnh lùng nói: "Hắn ta về kinh thành, bắt đi trắc phi của bổn vương. Trần Bì, nếu ngươi muốn báo thù cho Khúc cô nương, nhớ đừng có tìm nhầm người."


Trần Bì ngây người ra.


Một là vì Trần Chiêu to gan lớn mật, tùy ý làm bậy. Hai là vì Khúc cô nương.


Môi hắn run run, mấp máy mấy lần mới phát ra tiếng, "Ngài, ngài... giết Khúc cô nương rồi sao?"


Tiêu Duệ quay lại, đánh mắt với Thôi Tiến Trung, chờ lão ta ra ngoài mới ngồi xuống lần nữa, "Sao vậy được, ngay cả ngươi bổn vương cũng chưa giết, sao lại giết Khúc cô nương làm gì. Ta chỉ... kêu Vương Tề mang nàng ta về kinh thành mà thôi."


Vương Tề! Ở kinh thành Trần Bì tốn bạc để đến nhưng nơi phong trần cũng là vì có người dẫn đường. Người đó không là ai khác, đúng là Vương Tề cũng là thị vệ giống hắn. Vương Tề có võ nghệ cao cường, cũng trung tâm với Vương gia, chỉ là rất háo sắc.


Hắn ta đi đến đó không phải vì không có nữ nhân, ngược lại, bên người hắn ta sớm có một thê tử và bốn thiếp thất. Đã vậy hắn ta còn đến đấy là vì trước giờ hắn không từ chối một nữ nhân nào hết!


Nếu Khúc cô nương đi kinh thành với hắn ta, trai đơn gái chiếc, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện gì! Mà tướng mạo của Khúc cô nương lại thường thường, đừng nói là so với mấy cô nương hoa khôi, chỉ so với một thê bốn thiếp kia của Vương Tề thì cũng kém xa. Cho nên khi tới kinh thành rồi, Khúc cô nương nhất định sẽ bị vứt bỏ!


Nàng ấy là một nữ tử yếu đuối, trong sạch lại bị hủy, còn bị vứt bỏ nữa, nàng ấy sẽ sống thế nào?


Nàng ấy sẽ không muốn sống nữa!


Mặt Trần Bì lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, nhưng nghĩ đến Trần Chiêu lại dám cướp trắc phi của Thành Vương, hắn không thể thốt nên lời cầu xin.


Lúc trước, chỉ là một cái thiếp thôi cũng đã bị tội chết, giờ lại là trắc phi, vậy dù bị ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng! Trước sau gì Trần Chiêu cũng phải chết! Mà mình, mình cũng bị hắn liên lụy, không thể sống được!


Trần Bì bỗng lại nằm sấp xuống, dập đầu ba cái, "Vương gia, cầu ngài thả Khúc cô nương, tiểu nhân... tiểu nhân nguyện ý giết Trần Chiêu để cứu trắc phi, sau lại, lấy chết để tạ tội!"


Chỉ nhìn vết máu trên trán hắn, Tiêu Duệ cũng biết hắn ta đã hạ quyết tâm, xem ra hắn ta để ý đến Khúc cô nương kia thật.


Hắn tựa vào lưng ghế, nâng tay lên, quả nhiên, sau đó Thôi Tiến Trung thả tay ra, Khúc cô nương sớm chờ ở cửa lập tức khóc lóc chạy vào nhào đến bên cạnh Trần Bì.


"Không cần! Trần đại ca, không cần!" Nàng không ngừng lắc đầu, lúc này cũng không ngại dùng sức túm lấy tay của Trần Bì, "Ta không bị gì hết, Vương gia không giết ta, chỉ đưa ta đến kinh thành thôi. Trần đại ca, ta không sao hết, cha ta cũng không sao, huynh đừng đi, huynh đừng có đi, đừng chết, ta không sao mà, ta không đáng, không đáng để huynh vì ta mà làm vậy..."


Đôi mắt của Trần Bì đã sớm đỏ, thấy Khúc cô nương vừa vào đã khóc, hắn cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.


Chỉ là hắn lại hất tay Khúc cô nương ra, "Cút ngay, chuyện của ta không liên quan tới ngươi, chỉ cần ngươi sống cho tốt là được rồi, đừng dính vào chuyện của ta!"


Khúc cô nương vốn chỉ khóc tám phần, giờ nhìn Trần Bì làm vậy, tám phần đã biến thành mười phần. Chỉ là có Tiêu Duệ và Thôi Tiến Trung đứng một bên, nàng không dám tiến lên, chỉ ở bên cạnh khóc nức nở.


Điều Tiêu Duệ muốn chính là thế này. Lại chờ một lát, hắn kêu người kéo Trần Bì xuống, không dặn bỏ đói hắn ta nữa mà là phải cho hắn ta ăn no.


Trần Bì bị kéo xuống, nước mắt của Khúc cô nương cũng dừng lại. Nàng ngửa đầu nhìn Tiêu Duệ, "Vương gia, dân nữ làm vậy đã được chưa?"


Tiêu Duệ thản nhiên gật đầu.


Khúc cô nương lại hỏi: "Vương gia sẽ tha cho cha ta và đệ đệ ta thật sao?"


"Làm càn!" Thôi Tiến Trung quát lớn: "Vương gia miệng vàng lời ngọc, đã đồng ý với ngươi thì đương nhiên sẽ không đổi ý!"


Tuy Khúc cô nương sợ đến run lên, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười giải thoát. Nàng vốn đang ngồi quỳ, giờ nàng điều chỉnh tư thế, dập đầu tạ ơn với Tiêu Duệ, sau đó nhắm mắt lao mạnh đến bức tường.


Cũng may Tiêu Duệ đã sớm nhận thấy nàng không đúng, sớm đánh mắt với Thôi Tiến Trung. Thấy hành động của nàng, Thôi Tiến Trung lập tức nhào tới chặn lại.


Tiêu Duệ đứng lên, có lẽ vì có người mình yêu nên khi nhìn Trần Bì và Khúc cô nương như vậy, lòng hắn có thêm nhiều tia thương tiếc và thưởng thực.


"Nếu Khúc cô nương chết, có thể bổn vương sẽ đổi ý." Hắn nói, để lại Khúc cô nương còn đang ngây ra, đi nhanh ra cửa.


***


Chuyện xảy ra ở Tây Bắc, đương nhiên Trần Chiêu không biết được. Tuy hắn quên mất đường ca thật nhưng nghĩ đến đường ca có thể gặp nguy hiểm bởi vì hắn, hắn lập tức lúc nhanh lúc chậm đi về phía Tây Bắc.


Nhưng hắn cũng rất mâu thuẫn, bởi vì hắn biết nếu Trần Bì có nguy hiểm thật, hắn không cách nào khoanh tay đứng nhìn được, khi đó chỉ sợ Dư Lộ sẽ đi cùng Tiêu Duệ.


Cho nên dọc đường này, lúc thì hắn đi nhanh, lúc hắn lại đi chậm, khiến Dư Lộ hoàn toàn không hiểu được gì.


Chẳng qua, cô không rảnh đi đoán Trần Chiêu có ý gì, bởi vì kinh nguyệt của cô đã chậm nửa tháng rồi, cô sợ rằng cô đã có thai!


Tính tính, đúng là cái ngày cô bị Trần Chiêu bắt đi. Trên đường tới Pháp Hoa Tự, cô và Tiêu Duệ có làm một lần, sau đó liền có.


Chỉ là đứa nhỏ này đến quá không đúng lúc. Hơn một tháng này, dù Dư Lộ chưa từng soi gương nhưng cô cũng biết bộ dạng của mình là thế nào.


Thân mình vốn đẫy đà và trắng nõn sớm trở nên gầy gò và vàng vọt. Vuốt mặt, tuy không biết nó khó coi thế nào nhưng dựa vào cảm xúc thô ráp nơi đầu ngón tay, Dư Lộ có chút muốn khóc. Càng không nói đến mái tóc xơ xác, bết bền bệt, không nói đến thường thường có bữa đói bữa no vì một đường màn trời chiếu đất.


Xem tình huống hiện nay, cô không biết cô phải chịu ngày như vậy đến khi nào. Cô rất thương đứa nhỏ trong bụng, nếu là có thật... Nó vốn nên sống trong những ngày thoải mái nhất, giờ lại đáng thương như vậy, chỉ nghĩ thôi, hận ý của Dư Lộ đối với Trần Chiêu không khỏi tăng thêm vài phần.


Nhưng càng như vậy, cô càng không dám biểu lộ ra ngoài. Cô không phải đứa ngốc, lâu như vậy, dù điều kiện có khó khăn nhưng Trần Chiêu đều tận lực muốn cho cô thoải mái hơn ít, đó không phải thích thì là gì?


Nhưng cô không thích Trần Chiêu một chút nào. Không chỉ không thích, cô còn thấy phiền chán và căm hận. Cô rất sợ, sợ Trần Chiêu thẹn quá thành giận, sẽ không làm gì cô nhưng không buông tha cho đứa nhỏ trong bụng cô!


Nhưng giờ cô không dám chạy đi, cũng không dám nói ra. Tuy bây giờ Trần Chiêu thích cô nhưng hắn vẫn có chút cáu giận từ kiếp trước, nếu vậy, có lẽ hắn sẽ có chút mâu thuẫn.


Nhưng nếu biết cô không phải nguyên chủ, vậy tia mâu thuẫn kia sẽ lập tức biến mất, ai biết khi đó Trần Chiêu sẽ làm gì chứ?


Đôi khi Dư Lộ nghĩ như vậy, cảm thấy Trần Chiêu thật sự nên đi gặp bác sĩ tâm lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.