Song Kiếm

Chương 50: Ám sát Mê Vân





Hắn cũng liền bất chấp đang chiến đấu bất phân thắng bại cùng Nhạc Vũ, ý thức chìm vào trong tận sâu trong thần hồn, điên cuồng tìm kiếm khắp chung quanh.

Ngay sau đó chỉ thấy Côn Luân Kính chớp lên quang hoa, vô số phù văn lưu động, ngay trên mặt kính đã hình thành một ký tự.

Sát phạt khí ẩn thấu, trong nháy mắt liền gợi lên một ít hồn niệm đang ẩn núp tận sâu trong thần hồn của hắn.

Từ bên trong có một trương đạo phù quỷ dị lập tức hiện ra, một phù trận vô cùng khổng lồ chợt hiện bên trong thần hồn hắn, ngay lập tức liền đem cả hồn hải bao phủ bên trong.

Không chỉ là dị lực chấn động không ngớt, khiến những phân thân hồn niệm mà hắn còn chưa kịp hoàn toàn luyện hóa xao động không ngừng, lại chẳng khác gì như rắn nuốt voi, mượn dùng lực lượng đại trận trái lại cắn trả chính hồn niệm của hắn, chỉ trong nháy mắt liền đem hồn lực của hắn hấp thu nửa thành.

Càng làm hắn sợ hãi chính là bên trong thức hải ý niệm Tướng Thần luôn bị hắn mạnh mẽ áp chế bỗng dưng tỉnh giấc, điên cuồng phản công mạnh mẽ.

Lúc này ánh mắt La Hầu đã hoàn toàn tan rả, chỉ cảm thấy thân thể mình cơ hồ không thể động đậy đứng yên ngay trước mặt Nhạc Vũ!

Áp lực mạnh mẽ, dị động bên trong thức hải càng thêm miễn cưỡng, mà ba kiện linh bảo quanh người dần dần đều mất đi khống chế, phi lăng càng thêm tán loạn bay vụt khắp nơi.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lên ánh mắt Nhạc Vũ đang lóe lên vẻ âm lãnh tàn nhẫn.

- Trẫm đã nói qua, phải làm cho ngươi thấy trẫm mà sợ hãi, suốt đời khó quên, tuyệt không nuốt lời!

Hà Đồ Lạc Thư lại mở ra, đem ba ức tiên tu bao phủ bên trong.

Tụ tập ý niệm quần tiên, đại đạo chân pháp cùng chư thiên tinh tú lực lượng, Thiên Ý kiếm trong tay Nhạc Vũ liền chuyển sang đen nhánh.

Nghịch Thiên kiếm không chỉ có oai lực dập nát thiên địa, được Chu Thiên Tinh Đấu đại trận gia trì, thanh thế càng thêm bàng bạc mạnh mẽ, vượt hơn mấy lần!

Chỉ khẽ chấn động ngay lập tức hoàn toàn chấn bay Thí Thần Thương đã bị giảm sút uy lực.

Ngay sau đó kiếm quang quét ngang, ngàn vạn trượng kiếm quang xuyên qua trời cao, chỉ một kiếm đã đem đầu La Hầu hoàn toàn chém xuống!

Tiếp đó hắn lại chém ra kiếm thứ hai, phá nát phát tắc, mất đi nhân quả, liền đem cả cánh tay phải cũng cùng nhau chém đứt.

Đang định đem pháp lực hút nhiếp Thí Thần Thương tới trước người, cuối cùng La Hầu đã áp chế được dị động trong thức hải, lập tức liền bắt chước Hình Thiên, dùng rốn làm miệng, dùng ngực làm mắt toàn bộ thân hình hóa thành một đoàn hồng quang cuốn lấy đầu lâu cùng cánh tay bị chặt đứt kể cả Thí Thần Thương đều thổi quét xé rách không gian điên cuồng bỏ chạy.

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt càng thêm sắc bén. Đang định chém thêm một kiếm, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng kịch liệt, khí huyết trong thân thể sôi sục, Ngũ Hành chân khí trong đan điền khô kiệt hơn phân nửa, càng thêm xao động.

Tín niệm của ba ức tiên tu thời thời khắc khắc đang đập vào đạo tâm của hắn.

Trong lòng hắn biết được hiện tại bản thân đã đến cực hạn, Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy thật bất đắc dĩ, thu hồi chiến ý.

- Thật sự là vận khí tốt!

Nếu không phải vừa cùng Tiếp Dẫn đánh một trận chiến khiến bản thân tiêu hao quá mức, nếu không phải hắn vẫn còn cần quân cờ này kềm chế hồng hoang chư thánh cùng Hồng Quân, hôm nay hắn nhất định phải làm cho La Hầu thân vẫn nơi đây. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hôm nay lại dám tiếp tục ra tay với hắn, chẳng lẽ khi dễ Nhạc Vũ hắn là người dễ chọc hay sao!

Côn Luân Kính chợt lóe quang hoa, sử dụng Côn Luân Tâm Kính Thuật đem một đoàn u quang chiếu vào bên trong thần hồn của La Hầu đang bỏ chạy.

Hắn tiếp tục khắc lục ký tự bên trong thức hải La Hầu, chặt chẽ bảo vệ hồn niệm của Tướng Thần, khiến đôi bên có thể giằng co lẫn nhau, không đến mức để Tướng Thần bị La Hầu cắn nuốt.

Tiếp theo lại dùng kính quang dẫn dắt đem một đoàn ý niệm bên trong từ trong thân thể La Hầu mạnh mẽ kéo ra ngoài.

Đoàn ý niệm hiện hình, chính là Lý Nại Lạc. Mà giờ phút này hồn niệm của Lý Nại Lạc đã mạnh mẽ bức tới Thái Thượng Kim Tiên.

Nhưng giờ phút này ánh mắt hắn vẫn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, giống như vẫn chưa biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ khi nhìn thấy Nhạc Vũ mới chợt yên tâm trấn định.

Lúc này Nhạc Vũ đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang, bắn lên hư không liền đem vô số hồng sắc phi lăng nhiếp tới trước người.

Đem ý niệm của La Hầu ở bên trong mạnh mẽ hủy diệt, lại đánh xơ xác lệ khí sát lực cất chứa bên trong, lộ ra bản thể, tuy cũng là màu tím xanh, nhưng lại hiện lên vẻ thanh lãnh sáng bóng.

Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, tiện tay đánh thẳng vào hư không đưa tới Ám Giới.

Một Phiên Thiên Ấn rốt cục có chút không đủ, nếu thêm bộ Cửu Thiên Thập Địa Càn Khôn Lăng, cho dù lấy thân Thái Sơ Kim Tiên của Liễu Nguyệt Như cũng có thể tự lực cùng Kế Đô đánh một trận chiến.

Giờ phút này La Hầu đã sớm không còn thấy bóng dáng, Nhạc Vũ cũng không đem thần niệm đuổi theo tìm kiếm tung tích của hắn, chỉ thu hồi Hà Đồ Lạc Thư, tản đi lực lượng của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận.

Hắn nhìn qua Lý Nại Lạc mỉm cười như an ủi, tiếp tục bước tới trước đối diện bạch quyển phiêu phù giữa hư không.

Vừa đưa tay định tiếp xúc, liền cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc hào hùng cơ hồ muốn bài xích hắn.

Ngay khi sau lưng Nhạc Vũ hiện ra mười đầu cự long tử kim mười tám trảo, xoay quanh vũ động, ngay lập tức cỗ lực lượng kia liền tản ra, không còn cản trở.

Cầm Thiên Thư vào trong tay, Nhạc Vũ tiện tay vỗ tới, liền làm Thiên Thư tách ra thành hai phần.

Một bộ phận vẫn là bạch quyển, bên trên viết dòng chữ triện Hồng Mông: Phong Thần Bảng.

Một bộ phận khác hóa thành một cây roi tử kim sắc bốn mươi chín mắc, bảo quang bắn ra bốn phía, thanh thế trang nghiêm.

Bên trên roi chỉ có dòng chữ triện: Đả Thần Tiên, mà giờ khắc này bên trong Diệu Pháp Đại La Thiên, những người bản thân có thần vị đều cảm thấy trong lòng lạnh xuống, nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Lâm Mặc Nương cùng một nhóm Vu Thần phương nam sắc mặt trở nên tái nhợt.

Mà Thiên Tề Nhân Thánh đại đế cùng Kim Thiên Nguyện Thánh đại đế cũng nhịn không được thân hình khẽ run.

Nhạc Vũ chỉ nhìn thoáng qua liền đem hai kiện linh bảo hợp cùng một chỗ, sau đó đưa mắt nhìn xuống mọi người.

- Hôm nay trẫm phụng thiên mệnh, nắm giữ Thiên Thư, nhậm chức Nguyên Hoàng Cực Tiêu Trung Thiên Huyền Thánh Thái Cực Vô Thượng Đại Đế! Thế thiên hành đạo, làm thiên địa chí tôn! Các ngươi còn có điều gì dị nghị hay không?

Mọi người bên dưới, kể cả sáu Thánh Nhân bên trong, tâm thần vẫn còn đang ngẩn ngơ kinh dị vì sự tháo chạy chật vật của La Hầu. Giờ phút này nghe vậy không khỏi bỗng dưng chợt tỉnh, lập tức nhìn lên không trung.

Ngay sau đó ngoại trừ sáu Thánh Nhân, những người còn lại đều cúi người quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, đại lễ tham bái.

- Tham kiến Nguyên Hoàng Thượng Đế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.