Song Kiếm

Chương 19: Cái chết của Liệt Kiếm (Hạ)





Nhạc Vũ nghe vậy lập tức nhướng mày nhìn lên, chỉ thấy quanh người Dao Trì thánh mẫu đang cuồn cuộn pháp lực, y phục không gió mà bay, bên thân hiện ra một kim bàn tam sắc, trong mắt xẹt qua điện mang.

Hắn cũng không để ý, bỗng dưng lại tiến lên trước một bước, triển khai Thanh Đế Trường Sinh Quyết trong Đan Điền, hạt Kiến Mộc cũng ập tức thôi phát, vô số đằng mộc lan tràn dưới chân rồi tỏa đi bốn phương tám hướng.

Dao Trì thánh mẫu đầu tiên còn khó hiểu, sau một khắc sắc mặt đại biến, mấy người Kim Linh Bích Dao, Quảng Thành Bảo Sinh cũng điên cuồng rót pháp lực vào dưới chân ngăn cản đằng mộc khuếch trương nhưng chỉ một thoáng đã thấy lan tràn ra toàn bộ rừng đào, xuyên thẳng vào trong những bộ rễ.

Vốn với Tiên Thiên cấm trận thì chuyện này không thể làm được nhưng hiện giờ mấy người Dao Trì dù toàn lực cũng không thể nào ngăn cản, vô luận pháp lực hùng hồn thế nào nhưng chỉ cần cành Kiến Mộc chạm vào liền chuyển hóa thành mộc linh thuần khiết, hoặc có Ngũ Sắc Thần Quang thần quang quét qua liền trực tiếp đột phá .

Hạo Thiên lúc này cũng khẽ ngưng mày. Kiếm trong tay đột nhiên chém xuống lại chỉ nghe một tiếng vang nhỏ rồi kiếm thế bắn ngược trở về, những sợi đằng mộc vô cùng cứng chắc, ngay cả tiên binh chí thánh cũng không thể nào triệt để chặt đứt.

- Đúng là Kiến Mộc?

Hạo Thiên không tự chủ được kêu lên một tiếng kinh dị khiến sắc mặt mọi người đều tái nhợt.

Chỉ sau một lát, một vạn lẻ tám trăm gốc đào, nay cả vạn thọ bàn đào đều bị những đằng mộc này cưỡng ép cố tỏa.

Nhạc Vũ thôi triển pháp lực khiến những đằng mộc kia khẽ hấp, cưỡng ép rút ra vô số mộc linh tinh thuần rồi được Nhạc Vũ đưa vào Thanh Ngọc chân nguyên bình.

Chỉ trong một sát na, vô luận là vạn thọ Bàn đào hay một vạn lẻ tám trăm gốc đào, đều cành lá héo rũ, hơi có vẻ uể oải.

- Đây gọi là vũ nhục người trước sẽ bị người vũ nhục lại!

Nhạc Vũ cũng không quá phận, chỉ thu nạp vào bình chừng ba giọt Tạo Hóa chân dịch liền thôi không thôi động số đằng mộc, chỉ cười lạnh nhìn Dao Trì thánh mẫu .

- Hôm nay trẫm muốn khinh người quá đáng, ngươi làm thế nào?

Hơn mấy trăm tiên tu còn lại trong rừng đào lập tức lặng ngắt.

Hôm nay trẫm muốn khinh người quá đáng, ngươi làm thế nào!

Nếu không phải chính tai nghe nói, quả thực cũng không dám tin tưởng lại có lời bá đạo như vậy nói thẳng vào mặt Dao Trì thánh mẫu.

Tuy nàng không phải Hỗn Độn thái cổ đại năn đã đột phá cực hạn Thái Thượng như Xích Tùng Trấn Nguyên nhưng cũng là đạo đồng của Hồng Quân, thân là thiên hậu, đại pháp không thể đo lường, nhưng vị Tử Vi Đại Đế lại nói hết sức thản nhiên, không hề che giấu ý mỉa mai.

Càng làm người kinh dị là phản ứng của Dao Trì thánh mẫu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, biến ảo bất định, cũng không có nửa điểm ý định phát tác, kim bàn cũng đình chỉ xoay chuyển, kiềm chế pháp lực quanh thân, không nói một lời nhìn chằm chằm vào Nhạc Vũ, tràn ngập oán độc nhưng nhiều hơn là vẻ kiêng kị bất đắc dĩ.

Bích Hà không khỏi cắn môi, mặt không có chút máu, đây là lần đầu tiên kể từ khi thành đạo, tỷ tỷ của nàng thụ nhục nhã như vậy.

Nguyên lai tưởng rằng ngoài tam giáo có thêm hai người nàng nhất định có thể chế trụ Nhạc Vũ, không ngờ lại bị hắn dùng đại pháp thông thiên cưỡng ép chế áp, không gợn nổi nửa điểm phong ba, nỗi kinh hãi càng dấy lên.

Trung Thiên tử vi Đại Đế quả thật quá mạnh. Thanh Đế Trường Sinh Quyết, lại thêm Kiến Mộc linh chủng, tuy không phải là đại pháp vô thượng nhưng uy năng còn trên cả thần thông vô thượng!

Nơi đây tuy có mấy chục Hỗn Nguyên chuẩn thánh, một kích hợp lực có thể khiến ngay cả Thánh Nhân cũng phải nhượng bộ lui binh nhưng trước mặt nhiều loại thần thông của vị Đại Đế này lại không cách nào thi triển, ngay cả vất bỏ cố kỵ liên thủ phảng phất cũng thành hi vọng xa vời, chỉ có thể để mặc Nhạc Vũ hoành hành. Loại cảm giác này quả thực buồn bực tới cực điểm.

Thấy thần sắc Dao Trì thánh mẫu hờ hững không nói, Nhạc Vũ thôi không để ý, cười nhẹ nhìn sang Hạo Thiên. Việc hôm nay vẫn phải nhìn xem người này có lựa chọn thế nào.

Nhạc Vũ thực sự có vài phần chờ mong, nếu như người này có thể hung ác quyết tâm, vất đi vị trí thiên đế đánh một trận lại khiến hắn vài phần phiền toái.

Cũng không phải hắn lo chuyện yến hội lần này mà là chỉ vào lúc này tiếp nhận đại đế sẽ phải ứng phó tiên tu tam giáo. Không cần chính diện là địch, chỉ cần gây xích mích những hung ma Thượng Cổ, Tán Tiên yêu tu đã đủ khiến hắn được cái này mất cái khác, thậm chí mệnh cách ngã xuống.

Cử động lần này miễn miễn cưỡng cưỡng, cũng có thể xem như lưỡng bại câu thương.

Lựa chọn khác là tạm thời ẩn nhẫn, lựa chọn nhượng bộ tìm mưu kế khác, bất quá vô luận là hai thánh Thiên Đình hay quần tiên tam giáo lần này đều coi như tổn thất danh vọng cực lớn, đúng là chuyện hắn muốn nghe.

Lần này vốn hắn cũng không đến vì Hạo Thiên, ngày khác nếu làm thiên đế tuyệt không cho tiên tu thiên hạ vô câu vô thúc như thế, hơn nữa còn triệt để áp chế tam giáo!

Thần sắc Hạo Thiên cũng chuyển đổi, ánh mắt kiên quyết bỗng chuyển thành do dự.

Đang lúc ý cười Nhạc Vũ càng đậm thì bên tai chợt vang lên tiếng truyền âm của Tây Vương Mẫu.

- Thỉnh Bệ Hạ suy nghĩ sâu xa! Lúc này còn chưa phải thời điểm chính thức gặp chân chương!

Nhạc Vũ giật mình, sau đó lộ vẻ bất đắc dĩ, lại nghe tiếng Tây Vương Mẫu cười khẽ:

- Chư vị diễn trò như vậy thật sự là cực kỳ vui vẻ! Lại thực không xem người dưới trướng Tử Vi như chúng ta ra gì. Để xem hôm nay là thiên đình các ngươi cùng tiên tu tam giáo người đông thế mạnh hay đế đình phương bắc, càng chiếm thượng phong! Ta cùng Tử Vi tuy không phải thần thuộc nhưng hiện giờ thực sự hiệu lực cho Bệ Hạ! Không thể dung bọn ngươi dám mạo phạm với Đại Đế.

Vừa dứt lời thì một cự tán mở ra, tựa như mui xe treo trên đỉnh đầu, không hề bị ảnh hưởng của Ngũ Sắc Thần Quang, che lấp tỉ dặm không gian Diệu Pháp Đại La Thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau một khắc, một vị hồng sam đạo nhân, sau lưng hiện ra hình Tam Túc Kim Ô cầm một Tử Kim Hồ Lô, xa xa đi tới nói:

- Nam hải Lục Áp, phụng mệnh Tử Vi Đại Đế tới mừng thọ!

Phương đông cũng đánh xuống một đạo tinh quang, một thanh sam đạo nhân cũng rảo bước đi tới:

- Thanh Long Mạnh Chương dưới trướng Long đế chúc thọ thánh mẫu!

Hàng rào thời không phía đông lúc này cũng bị cưỡng ép khai mở, một vị đạo nhân tứ tuần ung dung bước vào cười khẽ:

- Tử Vi Đại Đế thần uy cái thế, không ngờ Trấn Nguyên ta cũng may mắn được thấy!

Cũng không thấy hắn có ý đứng ngoài, tế lên Địa Thư hợp tất cả linh mạch địa khí trong vòng một tỷ dặm dưới chân. Uy áp lớn lao giao với kiếm ý của Nhạc Vũ khiến rất nhiều Hỗn Độn chuẩn thánh nơi đây càng thêm khó chịu đựng.

Thần sắc đám người Hạo Thiên lúc này đặc sắc tới cực điểm.

Trấn Nguyên, Lục Áp, Mạnh Chương, Vân Dao, bốn người này cùng thực lực sau lưng đều có thể vượt qua một giáo bất kỳ!

Vô luận là Địa Tiên nhất mạch hay di thần Đế Tuấn di thần, Hồng Hoang Long tộc, Côn Luân nữ tiên đều là thế lực cường tuyệt một phương thế gian.

Cả đám không thể nào hiểu đượcbốn vị Thái Thượng Kim Tiên đỉnh cấp này tương trợ cũng xem như thôi, lại còn dám ngang nhiên trở mặt với tam giáo?

Lúc này trên không trung lại vang lên một tràng cười ha hả:

- Đại tràng diện như vậy sao lại thiếu được Khổng Dật ta?

Hai đạo ngũ sắc linh quang đột nhiên đánh xuống, kết hợp với Ngũ Sắc Thần Quang của Nhạc Vũ khiến ngũ sắc quang hoa nơi đây càng phát cường thịnh.

Phục Hy đang an tọa bên cạnh cũng đột nhiên tế lên một cây đàn cổ bao hàm công đức thất thải vô lượng, Hiên Viên Thần Nông còn đang ngạc nhiên thì đã thấy hắn cười khẽ:

- Bệ Hạ lần này quả nhiên là hào khí vượt mây. Phục Hy thực hận không thể, đánh đàn một khúc coi như trợ hứng.

Tiếng đàn ngân lên vang vọng chân trời, Nhạc Vũ còn đang kinh ngạc thì trên không trung lại có người lên tiếng:

- Khúc đàn Phục Hi, Huyền Vũ đã mười vạn năm chưa nghe, thực là chờ mong!

Theo thanh âm hạ xuống, lại có một chỗ hàng rào thời không bị xé rách, người tới là một vị thiếu niên mặc áo đen, dung mạo hơi có vẻ chất phác, khí chất trầm hùng như vực, sau khi đến khẽ gật đầu với Nhạc Vũ vẻ cảm kích.

Nhạc Vũ không khỏi nhíu này, biết Huyền Vũ sau khi xem Định Hải Thần Châu Khai Thiên quả nhiên là tu vi tiến nhanh, lúc này không ngờ lại có thể dùng hóa thân như Thanh Long Chu Tước ra khỏi Huyền Vũ Tinh Cung.

Đám người Quảng Thành Bảo Sinh cùng Dao Trì Kim Linh đều tái nhợt, ý kiên quyết ẩn hàm trong mắt Hạo Thiên cũng triệt để biến mất.

Cường nhân dưới trướng Nhạc Vũ như Tử Vân Ngọc Lăng Tiêu còn chưa xuất hiện, sáu người trước mắt đã có thể áp chế trọn vẹn mấy chục Hỗn Độn chuẩn thánh tại trường!

Một Nhạc Vũ đã pháp lực ngập trời, thêm vào bảy vị Thái Thượng Kim Tiên đỉnh phong vậy lấy đâu ra nửa phần cơ hội thắng?

Còn đang cảm giác tuyệt vọng, trong không trung chợt có ba đạo ý niệm vô thượng chí tôn đồng thời đánh xuống bao trùm lấy toàn bộ Diệu Pháp Đại La Thiên nội, kiếm áp mênh mông của Nhạc Vũ cơ hồ lập tức sụp đổ khiến thần sắc mọi người thoáng buông lỏng.

- Là sư tôn?

Quảng Thành tử không khỏi có chút vui vẻ, nhìn về phía tây, Kim Linh Bảo Sinh cũng mắt thấu vui mừng.

Hạo Thiên Dao Trì trên thượng thủ liếc nhau một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hỉ.

Không ngờ hôm nay đúng là Thánh Nhân giá lâm, đã như thế thì dù Nhạc Vũ có mạnh tới đâu cũng nào có sợ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.