[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 34: Đại Hải nói về Nhân tử




Sở Vân Tình vừa nói dứt tiếng, Sở Vân Hách liền cảm thấy cái đầu dán sát phía sau lưng hắn chợt buông lỏng.

"Bịch "

"A "

Một tiếng va đập rõ to, rồi một tiếng hét thảm trong nháy mắt vang lên!

"Tiểu Sơ Tử!"

Sở Vân Hách lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Đoạn Cẩm Sơ hai tay ôm gáy, từ bên mép quầy chậm rãi tụt xuống trên mặt đất. Nàng đau đớn nhăn nhó, vẻ mặt như lã chã chực khóc, mà lại cực lực nín nhịn . . .

Thì ra, Đoạn Cẩm Sơ là bị Sở Vân Hách kẹp ở giữa hắn và quầy. Bởi vì vóc người nàng hơi nhỏ, lại bị ấn cúi đầu, trốn ở phía sau thân hình cao lớn của hắn. Bọn họ cũng không có phát hiện ra nàng, ai ngờ, ngược lại Sở Vân Tình lại mở miệng nhắc tới chuyện Ngạn Nhị gia. Điều này làm cho nàng kích động hơi ngửa đầu về phía sau, liền đập vào ở trên quầy!

"Tiểu Sơ Tử, ngươi. . ." Sở Vân Hách nhíu mày lại, chần chờ chốc lát, đưa tay kéo Đoạn Cẩm Sơ đứng lên. Đồng thời tháo cái mũ vải xám ở trên đầu nàng, nhìn về phía cái gáy bị va đập. Hắn dùng ngón tay khẽ sờ một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cũng may không bị rách da, còn đau ngoài da thì không có việc gì, sau này thận trọng chút."

Động tác này, là tự nhiên như vậy, những lời ân cần quan tâm này mà nói thuận mồm như vậy, làm cho Đoạn Cẩm Sơ nhất thời ngây người ngay tại nơi đó, cứ nhìn chằm chằm vào Sở Vân Hách. Cánh môi mềm mại khẽ nhếch, lại không thốt ra nổi một câu nói nào.

Còn ba người xếp thành hàng chữ nhất kia, tất cả kinh ngạc liếc mắt nhìn chăm chú nét mặt Đoạn Cẩm Sơ , thật lâu mới hồi lại thần sắc!

Từ mười sáu năm trước, sau khi mẹ đẻ Lê quý phi của Sở Vân Hách qua đời, Bát đệ vốn có tính tình rộng rãi này của bọn họ , liền trong một ngày mà trở nên trầm lặng ít nói, lạnh lùng vô tình. Thậm chí tính tình còn có chút tự khép mình, bất luận đối xử với người phương nào, nếu không phải giữ lễ, thì chính là xa cách, hoặc là hời hợt. Nhưng giờ phút này, thế nhưng. . . Quan tâm một người như thế!

"Bát đệ, hắn là thái giám Tiểu Sơ Tử ngày đó phạm thượng ở trước mặt ta?" Sở Vân Lan đột nhiên mở miệng hỏi, ở trong ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc kia lộ ra vài phần sắc bén.

"Thái giám?" Sở Vân Tình và Sở Vân Trạch chợt trợn to hai mắt, sau đó nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt đã có thêm một tầng thâm ý.

Sở Vân Hách quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú cực kì bình thản, lại có hơi hiện lên một nụ cười thấp thoáng, rồi khoan thai từ tốn nói: "Tam ca, ngày đó Tiểu Sơ Tử vô lễ đối với Tam ca . Đệ tuy nói chuyện giúp hắn, nhưng cũng tức giận không thôi. Nên ngày thứ hai liền đuổi hắn đến Vọng Thiên tửu lâu để làm bưng bê mời khách, muốn lại phạt hắn nếm chút khổ sở. Ai ngờ thái giám này lại thu được danh tiếng lớn như vậy, ta liền tới đây muốn bắt hắn hồi cung để cho Lộ Khai Minh xử trí. Không nghĩ rằng, ngay cả ba vị ca ca cũng kinh động!"

"Bưng bê mời khách?" Ba người vừa kinh ngạc, vừa lại lần nữa đánh giá Đoạn Cẩm Sơ kĩ hơn. Khi nhìn thấy một bộ trang phục kia, thì không thể tin mà khóe miệng giật giật, cùng nhau kêu lên: "Ngươi chính là Áo Đặc Mạn?"

"Bát đại gia, nô tài . . ." Đoạn Cẩm Sơ bị sợ hãi co rúm rụt cổ lại một phen. Nàng không biết Sở Vân Hách nói những lời vừa rồi đó là có ý tứ gì. Rõ ràng là nàng trộm đến tửu lâu, làm sao lại thành do hắn sai khiến, lại nghĩ tới những lời hắn mới vừa cảnh cáo, liền nhất thời không dám tùy tiện trả lời .

"Tam ca!" Sở Vân Hách liếc mắt nhìn Sở Vân Lan một cái , vừa hơi chắp tay, lại liếc về hướng hai người khác, nhạt nhòa nói: "Ngũ ca Lục ca, vừa dịp đến tửu lâu đây dùng bữa, chúng ta đến Nhã Gian trên lầu rồi nói sau!"

"Ừ." Sở Vân Lan gật đầu, nhìn về phía quầy, "Chưởng quỹ, mau đi ra hầu hạ, dọn lên rượu và thức ăn tốt nhất nơi này của các ngươi!"

"Dạ dạ dạ! Mời mấy vị khách quý lên phòng chữ Thiên ở trên lầu!" Tôn chưởng quỹ căng thẳng đến toàn thân phát run, cười gượng liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.