[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 28: Đây là cơm cho chó ăn!




Sau khi chia tay An Tuyết, nàng 1 mạch về phủ. Đúng là thật mệt mỏi, 1 tuần rong rủi trên xa trường quá là mệt mỏi. Bước vào phủ của mình trên đường nàng lúc nào cũng nghe tiếng hạ nhân kính chào, thật là ồn ào. Nàng nhức đầu quá! Nàng vô cùng buồn ngủ nên đi thẳng đến Lăng Nguyên viện, nơi thiết kế riêng của nàng.

Ở đây không có bất kỳ hạ nhân, ám vệ, … được bước vào, bên trong rộng như phần phủ còn lại của nàng. Nó chia thành cả chục nhà 2 tầng. Bề ngoài, những ngôi nhà có kiến trúc như những căn phòng trong viện khác nhưng nó cao hơn và rộng hơn.

Nàng đẩy cửa vào phòng ngủ, bên trong căn phòng là 1 căn phòng ngủ thiết kế hiện đại, được trang trí bằng màu sơn trắng hoạ tiết hình hoa tuyết, lắt gạch hoa. Chiếc cửa phòng bên ngoài là gỗ nhưng bên trong là chiếc cửa làm bằng vàng rồng với toàn bộ được lắp kính từ trong có thể nhìn ra nhưng ngoài không thể nhìn vào.

Ở giữa là chiếc giương hình trong màu đỏ mềm mại, nàng khoá cửa lại rồi lột toàn bộ quần áo ra ném sang chiếc bàn bằng vàng gần đó. Nàng thay bộ váy mềm làm từ tơ tằm trắng tuyến rồi lê lết thân xát về phía giường, thả toàn bộ thân mình lền chiếc giường ngủ như chết.

Sáng hôm sau, mặt trời lên đến đỉnh đầu cuối cùng “công chúa ngủ trong nhà” cũng mở đôi mắt đen tuyền của mình. Đưa đôi tay thon dài của mình xoa xoa đôi mắt, ngáp 1 tiếng rồi dậy. Nàng vệ sinh cá nhân rồi thay bộ y phục màu trắng viền đỏ, bước ra khỏi Lăng Nguyên viện. Đi thẳng đến phủ thái nữ, nàng hứa với Bạch Bạch là sẽ đàm chuyện với nàng.

Phủ thái nữ, nàng đang ngồi tám chuyện với Bạch Bạch. Người xưa có câu “Giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời” quả là đúng, đã là nữ nhân thì luôn thích làm bà tám, tám từ A đến Z, từ vũ trụ đến trái đất vẫn còn chuyện để tám. Nhưng tám cũng không tệ, giết thời gian cũng được a.

‘Nè Bạch Bạch, ta đói quá.’ Nàng nói, cái bụng nàng đang đánh trống kháng nghị.

‘Thế à! 1 bữa 100 vạn lượng bạc.’ Bạch Bạch phúc hắc ra giá.

‘Sao thái nữ ki bo thế?’ Nàng chóng nạnh nói. Thái nữ đáng lẽ phải giàu lắm chứ, sao mà 1 bữa ăn cũng keo như kẹo kéo.

‘Có qua có lại, Băng Nhi có nhớ chuyện 1 tháng trước không?’ Bạch Bạch nhắc chuyện cũ.

___________________ Flashback ___________________

1 Tháng trước, tại Tướng quân phủ.

Trong hoa viên tương quân phủ, 1 nữ nhân đang ngồi trong chiếc đình rộng lớn tròn, phía xa là 1 nữ nhân mặc mặc áo bào màu ngọc bích đang cằm 1 khây chứa cả chục dĩa bánh ngọt, đó là Băng Băng. Còn nữ nhân còn lại là Bạch Bạch, nàng mặc lam y ngồi đó ngóng nhìn Băng Băng phía xa.

‘Gì vậy Băng Băng?’ Bạch Bạch thắc mắc nhìn cái bánh màu sắc rực rõ hỏi.

‘Bánh flan, bánh kem dâu, bánh Sachertorte, bánh Black Forest,…’ Băng Băng liệt kê.

‘Nhìn ngon quá.’ Bạch Bạch chảy nước dãi nhìn đóng bánh trên tay Băng Băng. Cá mắc câu rồi! Băng Băng thầm nghĩ.

‘Mỗi dĩa 10 vạn lượng bạc.’ Băng Băng nói, nàng không phải keo mà là muốn làm số bánh này rất khó, không nguyên liệu, dụng cụ làm bánh,… . Nói chơi thôi, toàn bộ dụng cụ làm bánh, đầu bếp đều ở trong vòng trữ vật. Còn nguyên liệu thì nàng trồng, trong Angle Wings có cả tấn hạt giống đủ loại.

‘Giảm 1 chút được không?’ Bạch Bạch vịnh tay nàng đưa đôi mắt cún con nhìn.

‘Bạch Bạch có biết rằng nguyên liệu làm bánh, cách bla… bla… bla. Nói chung là mấy chiếc bánh ở đây chỉ duy nhất tôi làm được, không có ai biết cách làm.

Nguyên liệu làm ở đại lục này không có, vô cùng hiếm. Nói chung, chỗ bánh này là chỗ hiếm. Không bớt 1 đồng.’ Nàng giải thích 1 tràn diễn văn dài và dai và đưa ra 1 câu kết luận không giảm giá.

‘Hứ! Nhớ đó, mốt đừng trách sao Bạch Bạch ta độc ác.’ Bạch Bạch tuyên bố.

‘Ăn không? Không ăn mình ta ăn đó.’ Băng Băng đữa dĩa bánh lên ngửi giả bộ ăn.

‘Ăn ta ăn, chút nữa ta sai người đưa bạc đến chỗ ngươi.’ Có người không chịu nỗi cám dỗ giơ cờ trắng đầu hàng nhào vào chụp đống bánh xử lý, kế bên Băng Băng cười dối trá. Có thêm khoảng thu nhập mới rồi a, Băng ơi! Mày đúng là thông mình tuyệt đỉnh a, hahaha! Chị nữ chính cười thằm trong lòng.

____________________Endflash________________________

‘À! Chuyện đó à.’ Băng Băng tỉnh ngộ nói.

‘Sao hả? Nhớ rồi phải không. Haha … Đúng là quả báo mà… haha’ Bạch Bạch cười liên hồi đập bàn nói.

‘Cười đi, cười cho nhiều vô. Ta trù ngươi cười sặc miếng ngủm.’ Nàng trù cái con nhỏ đang cười lăn lộn ở đằng kia.

‘Haha … Ặc … Khụ … Khụ …Khụ …’ Bạch Bạch sặc nước miếng ho lăn lộn ở trên bàn.

‘Haha … Ông trời có mắt a … Haha’ Băng Băng nối bước Bạch Bạch cười như điên. Con kia sặc nước miếng mắc cười ghê - Nàng nghĩ.

‘Khụ … Khụ … Ta trù ngươi cười trẹo quai hàm … Khụ … Khụ …’ Bạch Bạch dốc hết sức lực, nguyền rủa con điên kia.

Băng Băng đang cười thì bỗng ặc, cười trẹo quai hàm luôn. Băng Băng ôm miệng khóc hết nước mắt, đau quá à.

‘Haha, có báo ứng báo ứng. Ngươi trù ta sặc nước miếng, ta trù ngươi trẹo quai hàm. Có qua có lại, cho vừa lòng nhau.’ Bạch Bạch thản nhiên nói rồi cho người gọi đại phu vào khám.

5 Phút sau, đại phu đi ra về, Băng Băng đi ra. Băng bị trẹo hàm mà băng bó cả đầu. Nhìn nàng như xát ướp thiếu vải chỉ bó đầu. Bạch Bạch cười quá trời, còn Băng Băng thì rơi vào vực thẩm của sự nhục nhã, khôn 1 đời mà ngủ 1 giời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.