[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 16: Ngàn cân treo sợi tóc




Menfuisu ngồi sau chiếc bàn lớn chất văn kiện, xử lý chính sự một cách thuần thục, thỉnh thoảng sẽ có tiếng trẻ con hỏi. Và đáp lại lời đứa trẻ luôn là sự dịu dàng đến bất ngờ của vị pharaoh trẻ, nếu chú ý một chút, sẽ thấy người đang ngồi trong lòng pharaoh lại là đại hoàng tử của Ai Cập, Amuntaket.

Tuy chỉ mới hơn một tuổi, nhưng sự hiểu biết của thằng bé về những vấn đề xung quanh đã đến mức người khác phải kinh ngạc. Cùng với đôi mắt giống hệt nữ hoàng, từ trong con người bé nhỏ ấy toát lên vẻ uy nghiêm của bật đế vương.

Tể tướng Hassan và đệ nhất phu nhân Lita luôn cưng chiều đại hoàng tử vô hạn, có thể nói viên ngọc trong hoàng cung này chính là đứa trẻ ấy. Thay vì thích thú chơi đùa như đám trẻ cùng tuổi, thằng bé bắt đầu có hứng thú với việc học mặt chữ và những con số đếm.

Ôm trên tay những quyển sách thay vì đồ chơi và thức ăn, chơi đùa cùng sư tử thay vì chạy giỡn cùng mèo con. Những biểu hiện ngay từ rất bé đã khiến mọi người âm thầm khẳng định, pharaoh chắc chắn sẽ bồi dưỡng đứa trẻ này để kế vị mình.

Menfuisu hơi khựng lại khi cầm đến báo cáo về Asisu và Carol ở Minoa, hắn liếc nhìn qua một chút rồi mím môi lại. “Unasu, Minue, các người lập tức đến Minoa cho ta, báo với nữ hoàng và hoàng phi một tiếng. Nếu các nàng ấy còn không trở về thì ta sẽ đích thân đến đón các nàng.”

Minue, Unasu quỳ cung kính nhận lệnh, rồi cũng nhanh chóng lui xuống lên đường, Amun khẽ ngẩng đầu lên nhìn Menfuisu. “Họ đang đến chỗ mậu hậu của con sao?” thằng bé hỏi hắn, hắn gật đầu, “Con không thể đến đó được à?”, lần này hắn không trả lời thằng bé.

Nếu hắn dám để Amun gặp nguy hiểm thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ không tha cho hắn, vòng tay ôm thằng bé chặt hơn một chút, hắn khẽ nói: “Mẫu hậu của con mong muốn con sẽ trở thành vị pharaoh vĩ đại nhất trong lịch sử Ai Cập. Dù con còn rất bé, ta không chắc con hiểu được bao nhiêu lời nói của ta, nhưng ta vẫn muốn dạy con. Vì thế hãy cô gắng mà học tập Amun đừng để mẫu hậu con thất vọng.”

Cùng lúc đó ở Minoa, cung điên sát mép nước trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn vọng lại đây đó tiếng bước chân hòa cùng tiếng chuông bạc nghe vui tai. Asisu biết lũ cá heo đi theo nàng đến mọi nơi ở hòn đảo này đều là do lệnh của Atorasu.

Nàng nhìn mặt biển yên ả, thấp thoáng bóng dáng của vài chú cá heo đang nhào lộn, nàng khẽ gọi, hy vọng hắn có ở đây. “Atorasu! Atorasu.” Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là những con cá heo có phản ứng kỳ lạ, một con trong số chúng bơi về phía nàng, còn những con khác lại nhanh chóng biến mất dưới mặt biển.

Con cá heo tiến lại gần nàng, phát ra những tiếng kêu chit chit, giống một tín hiệu biểu đạt rằng nàng hãy chờ một chút. Nó bơi lượn xung quanh chỗ nàng đứng, chơi đùa với nàng.

Chẳng bao lâu sau, đàn cá heo trở lại lúc nào nàng cũng không hay biết, mặt nước trước mắt nàng trồi lên một bóng người. Từng giọt nước đọng trên mặt, mũi hắn rơi xuống, lăn dài trên bộ ngực trần. Hắn ở rất sát nàng, đến cả hơi thở của hắn cũng rất gần.

Asisu không tự chủ được mà lùi lại nhưng hắn đã rất nhanh tay bắt được nàng, “Nàng gọi ta sao, Aisu?”. Asisu giật mình thoáng gật đầu, lúc này hắn đã lên khỏi mặt nước và bế bổng nàng trên tay. Từng bước chân của hắn làm ướt thềm cung điện, đến khi dịnh thần lại thì hắn đã mang nàng đặt vào ghế mềm tự lúc nào.

Hắn ngồi dưới đất, bên cạnh chân nàng, nhưng vì vóc người quá cao lớn khiến cho việc hắn ngồi dưới đất cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Asisu quay đầu nhìn hắn, nàng chợt nhớ ra mục đích nàng đến tìm hắn, “Atorasu! Anh đã sống ở đây nhiều năm, không biết anh có thể giúp một người bạn của ta thăm thú quốc đảo này được hay không? Người bạn này rất thích thú và có niềm đam mê vô hạn về những điều kỳ lạ, ta sợ nếu để người đó tự đi sẽ rất nguy hiểm, nếu có anh giúp đỡ tôi sẽ rất yên tâm.”

“Được ta sẽ giúp nàng!” vừa nói hắn vừa nhìn vào bàn chân của nàng nơi chiếc vòng của hắn ở đó. Bàn tay của hắn rất to nên chiếc vòng không thể đeo lên tay nàng được, chỉ có thể đeo nó dưới mắc cá chân.

Nhưng không sao cả, chỉ cần nàng chịu đeo nó thì hắn đã rất vui rồi,bất chợt hắn lại nghe nàng hỏi, “Anh đã từng gặp Carol chưa?”. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thằng vào đôi mắt của nàng, “Đã thấy và không có ấn tượng.”, câu trả lời của hắn làm nàng sửng sốt, kiếp trước. . . hắn đã yêu Carol đến chết đi sống lại cơ mà. . .

Lần đó nàng không hề gặp hắn cho đến tận kiếp này, không hiểu sao mỗi lần gặp hắn, nàng lại có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời. Mọi chuyện dường như nàng không còn kiểm soát đươc nữa.

Izumin đến tìm nàng, anh len lỏi qua dãy hành lang dài tìm đến cung điện của nàng, rồi bất chợt anh khựng lại. Ngoài nàng ra còn một người khác cũng ở đây, nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng, làm bàn tay của anh không tự chủ được mà siết chặc lại, gân xanh nổi lên rõ rệt.

Ánh mắt say đắm ấy anh chính là người hiểu rõ nhất, vì anh đã ôm mối tương tư về nàng trong 7 năm dài. Chỉ có kẻ cùng tâm bệnh mới hiểu rõ nhau nhất mà thôi, anh không biết hắn là ai, nhưng cảm thất mối đe dọa đến từ người trước mặt.

Atorasu nhận ra sự có mặt của anh đầu tiên, hắn quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sát ý. Asisu cũng quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy anh, đôi chân khẽ nhấc lên rồi lao vào vòng tay của người mới đến. Tiếng chuông leng keng hòa cùng bước chân của nàng, đáy mắt Atorasu nhuốm đậm màu chết choc.

Còn Izumin anh siết chặt cơ thể nhỏ bé của nàng hơn nữa, không ngần ngai đối mặt với Atorasu. Anh cảm nhận được sự giận dữ của hắn, anh cảm nhận được sát ý tỏa ra từ hắn. Nhưng anh không sợ, anh không hề sợ hắn chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.