Song Hành

Chương 38: Đừng ghen nữa mà




Tháng tám của Thẩm Nghi Du còn bận rộn hơn so với tưởng tượng của cậu.

Trong quá trình chuẩn bị triển lãm, rất nhiều vấn đề vụn vặn phát sinh. Thẩm Nghi Du chỉ có thể mang theo trợ lý và công nhân hối hả ngược xuôi liên hệ với nhiều người khác nhau.

Tới một ngày vào hạ tuần của tháng, cái số vất vả của cậu mới khởi sắc, người nghệ sĩ mà Thẩm Nghi Du đã gặp ở thủ đô lần trước gọi cho cậu, bảo rằng y rất hứng thú tới chủ đề của triển lãm, sau một hồi suy nghĩ, quyết định hợp tác với Thẩm Nghi Du.  

Vì vậy, Thẩm Nghi Du lại cùng đối tác bôn ba bận rộn.

Từ khi Roadshow của Lý Thù bắt đầu, cách mấy ngày anh lại tới nơi khác, Thẩm Nghi Du cũng chẳng rõ anh đang ở đâu. 

Nhưng Thẩm Nghi Du mơ hồ nhận ra sự biến hoá của Lý Thù. 

Khi gọi điện cho Thẩm Nghi Du, dù hai người không tán gẫu, mỗi người tự làm việc của mình, Lý Thù thường lấy lý do Thẩm Nghi Du đã đáp ứng “không bơ điện thoại của anh”, yêu cầu cậu không được ngắt cuộc gọi, tận khi Thẩm Nghi Du thực sự phải đi ngủ, anh mới đồng ý nói: “Ngủ ngon.” 

Đồng thời, dưới các hoàn cảnh khác nhau, Lý Thù sẽ tập kích Thẩm Nghi Du đột xuất, ép hỏi Thẩm Nghi Du “suy ngẫm kỹ lưỡng chưa”, nhấn mạnh “công ty sắp lên sàn rồi”, sau đó đáng thương tâm sự rằng anh vô cùng nhớ Thẩm Nghi Du, “mỗi ngày anh đều rất hài lòng với em”, “cảm thấy em tốt cực kì”, đồng thời còn thề thốt đảm bảo rằng, nếu Thẩm Nghi Du tới công ty anh làm việc, tuyệt đối không bị sa thải. 

Thẩm Nghi Du cảm thấy hai bọn họ liên lạc quá thường xuyên, cậu cũng từng nghĩ tới việc giảm tần suất xuống, nhưng mỗi khi thấy biểu cảm thiếu cảm giác an toàn của Lý Thù, Thẩm Nghi Du lại mềm lòng. Mối quan hệ giữa hai người không thể kiềm chế mà trở nên mờ ám. 

Lý Thù ngày càng ân cần hơn trước, nhưng vấn đề dường như vẫn tồn tại giữa cậu và Lý Thù, thật khiến người ta buồn bực. 

Thẩm Nghi Du có một cảm giác dây dưa đầy bất lực, cậu sợ hãi nếu tiếp tục thế này, hai người vẫn chỉ có thể lặp lại kiểu chung sống hồi trước.

Tuy vậy, bản thân cậu cũng không biết nên giải quyết thế nào, mà Lý Thù, cái người vốn chẳng thấy giữa họ có vấn đề gì thì càng không tin cậy được. Đôi lúc Thẩm Nghi Du nghĩ, có lẽ cậu nên cương quyết với Lý Thù hơn, nhưng đôi lúc lại thấy cương quyết cũng chẳng ý nghĩa gì. 

Trong lúc cậu do dự, hơn nửa thời gian đã trôi qua.

Một buổi sáng cuối tháng tám, bỗng dưng Lý Thù gửi cho Thẩm Nghi Du một truyện ngắn tên là “Cuộc đời của X.Bin”. Anh nói truyện này do bạn anh, Fred, sáng tác. Nó đã khiến rất nhiều bạn bè khác của anh xúc động, vì vậy anh tặng Thẩm Nghi Du cùng thưởng thức.

Tối hôm đó Thẩm Nghi Du về nhà mới có thời gian đọc, truyện ngắn tổng cộng dài chưa tới 1000 từ, mấy phút liền đọc xong.

Không phải cậu đọc không hiểu, chỉ là cậu không rõ vì sao một câu chuyện hệt như được viết bởi máy móc này lại khiến nhiều bạn của Lý Thù cảm động, nhưng giữa những dòng tin nhắn, Lý Thù phảng phất vô cùng hy vọng có thể nghe được phản hồi của Thẩm Nghi Du, Thẩm Nghi Du ngẫm nghĩ mấy phút, nặn ra được ba chữ gửi Lý Thù: “Rất cảm động.”

Ngày hôm đó, Roadshow của Lý Thù diễn ra ở Geneva, khi anh nhận được tin nhắn, bên đó đang khoảng bốn giờ chiều, Thẩm Nghi Du tưởng anh vẫn đang bận, nhưng anh hồi âm rất nhanh: “Nói cụ thể hơn.”

Thẩm Nghi Du khó hiểu hỏi Lý Thù: “Cảm động thì sao giải thích cụ thể được?”

Lý Thù liền gọi tới cho cậu, Thẩm Nghi Du nhấc máy, Lý Thù nói: “Có cảm nghĩ đặc biệt gì không? Em nghĩ vì sao họ không thể ở bên nhau, có cách nào cải thiện tình huống không?”

“…. Chắc do không xứng, em không rõ lắm.” Thẩm Nghi Du thực sự không có manh mối gì, bèn đổi chủ đề, hỏi Lý Thù: “Hiện giờ anh đang ở một mình à, xung quanh có vẻ yên tĩnh.”

Lý Thù im lặng chốc lát, “ừ” một tiếng, không tiếp tục truy hỏi vụ cảm nghĩ nữa, anh nói với Thẩm Nghi Du: “Buổi tối có tiệc, anh vừa thay trang phục.”

“Trang phục gì?” Thẩm Nghi Du hỏi anh.

Lý Thù bất đắc dĩ nói: “Đồ tây”.

“Nhóm IPO kiên quyết rằng mặc đồ Tây giúp xây dựng hình ảnh CEO đáng tin cậy, tranh cãi với họ quá lãng phí thời gian” Lý Thù giải thích xong, nói với Thẩm Nghi Du: “Lần sau anh muốn đổi nhóm IPO khác.” Anh có vẻ e sợ Thẩm Nghi Du đề cập tới những lời chỉ trích “bí mật” của anh dành cho comple giày da trước đây. 

Thẩm Nghi Du cảm thấy dáng vẻ này của Lý Thù rất thú vị, bèn hỏi anh: “Có thể cho em xem không?”

Vì Thẩm Nghi Du mới nhìn thấy Lý Thù mặc đồ Tây trên một tấm ảnh chụp trộm chất lượng kém, lúc đó anh còn ngồi đối diện một cô gái đầy tai tiếng.

“Anh không muốn.” Lý Thù từ chối.

Thẩm Nghi Du vờ tụt hứng, nói: “Lần trước ở khách sạn anh nói sẽ cho em xem mà.”

“Anh có nói vậy đâu” Lý Thù phản bác, nhắc lại chính xác lời anh nói hôm đó: “Anh nói là nếu em không giận anh, em đã có thể thấy rồi” 

Thẩm Nghi Du kiên trì: “Em muốn thấy.”

Cuối cùng Lý Thù vẫn thỏa hiệp, hai người cúp điện thoại chưa được mấy giây, Lý Thù liền gọi video tới cho Thẩm Nghi Du, Thẩm Nghi Du đồng ý. Cậu thấy Lý Thù xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Lý Thù ở trong một gian phòng thay quần áo rộng rãi với đèn chiếu rực rỡ. 

Anh vừa ngượng ngùng xoay người về hướng khác, vừa thiếu kiên nhẫn, cố ý đặt ống kính điện thoại hơi lệch, nhưng Thẩm Nghi Du vẫn thấy rõ ràng dáng vẻ của anh. 

Lý Thù mặc áo sơ mi trắng, phối với áo vest. Mái tóc đã được tạo kiểu và vuốt keo. Anh đổi sang kính cận viền kim loại. Khi im lặng, anh tạo cho người khác một cảm giác vô cùng mạnh mẽ. 

Thẩm Nghi Du thấy nhóm IPO nói không hề sai, so với ngày xưa, Lý Thù đích thực nhìn đáng tin cậy hơn rất nhiều, ít nhất cuối cùng trông anh cũng giống một nhân sĩ (1) thương mại thành công mà không phải một anh chàng cao ráo chạy từ trường đại học khoa học và kỹ thuật tới dùng bữa.

(1) Nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ. Nguồn: Từ điển Việt – Việt soha.vn

“Ngắm xong chưa?” Lý Thù hỏi gấp gáp, mắt vẫn luôn tránh ống kính. 

“Chưa” Thẩm Nghi Du nói chậm rãi: “Anh không phải còn từng mặc đồ Tây đi ăn với Lilith sao, em ngắm thì không được à?”

“Hôm đó anh rất đói” Lý Thù vụng về biện minh, “Ăn xong anh đi luôn” Nói xong anh cau mày giơ tay, chạm vào tóc nhưng lập tức dừng lại. 

Thẩm Nghi Du không nói chuyện, nhìn Lý Thù.

Sau một hồi, Lý Thù cuối cùng dời mắt về phía ống kính, anh cũng yên lặng nhìn màn hình chốc lát rồi bảo: “Thật mà.”

“Ban đầu là anh với Lý Thi San cùng dùng bữa” Không rõ vì sao, tốc độ nói của Lý Thù hiếm thấy mà tăng tốc: “Anh ăn được một nửa, Lý Thi San bỗng gọi Leslie tới, không lâu sau, Lý Thi San nghe điện thoại liền rời khỏi đó. Anh và Leslie một mình dùng bữa với nhau không quá năm phút.”

Thẩm Nghi Du lẳng lặng nhìn Lý Thù phân trần, không nói rõ được là cảm thấy thế nào. 

Hình như Lý Thù một chút cũng không hiểu rằng, trên thực tế anh không phải giải thích chi tiết với Thẩm Nghi Du, dù anh thực sự hẹn Lilith hôm đó, cũng chẳng phải anh làm sai điều gì.

“Em biết rồi,” Thẩm Nghi Du nói với Lý Thù. 

Lý Thù liền im lặng, anh tựa như đang kiềm chế điều gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Anh bảo Thẩm Nghi Du: “Anh cũng không thích em dựa lên cơ thể người khác, nói rằng mình tiếp nhận sự theo đuổi.”

Giọng điệu của anh chẳng phải kịch liệt, nhưng cách nói chuyện như giận dỗi. 

Sau đó anh giống như ghét bỏ cặp kính đang đeo, Lý Thù đầy buồn bực tháo nó xuống, đổi sang chiếc kính viền đen cũ đặt trên bàn, quay trở lại bộ dạng của ba phút trước.

“Cũng có những việc anh không thích.” Lý Thù chậm rãi lặp lại với Thẩm Nghi Du.

Thẩm Nghi Du nhìn Lý Thù nhưng không nói chuyện, Lý Thù dừng lại, hỏi Thẩm Nghi Du: “Sau này đừng như vậy được không?”

Qua không lâu, Thẩm Nghi Du “ừ” một tiếng. Cậu im lặng mấy giây, vì không muốn bầu không khí trầm xuống nên cậu nhìn Lý Thù khen ngợi: “Thực ra anh mặc đồ Tây rất đẹp.” 

Lý Thù dời mắt, chẳng rõ anh có thừa nhận không, trầm giọng nói: “Thế à”

“… Nhưng anh không thích”

“…. Nhưng nếu anh không thích thì bỏ đi.”

Thẩm Nghi Du và Lý Thù gần như là cùng lúc mở lời.

Sự đau đớn khó tả bằng lời chậm rãi lan từ trái tim Thẩm Nghi Du ra ngoài.

Mặc dù phần lớn thời gian là Lý Thù thúc đẩy người bình thường thích ứng với phong cách sống và làm việc của anh; nhưng mỗi khi thấy Lý Thù gian nan thích ứng với các quy tắc xã hội, Thẩm Nghi Du liền nảy sinh một hy vọng phi thực tế: cậu hy vọng rằng thế giới có thể chớ làm khó Lý Thù, xã hội hãy thích ứng với Lý Thù mà không phải Lý Thù thích ứng với xã hội.

Sau đó Thẩm Nghi Du lại nghĩ, dường như hy vọng của mình rất thấp hèn.

Vì rõ ràng đến cậu còn không thể hoàn toàn thích ứng với Lý Thù, lúc cậu không chịu được cậu cũng muốn rời đi.

Khi yêu nhau, hai bên đều không hoàn hảo, sau khi sống chung đương nhiên sẽ có nhiều điểm không hài lòng, nhưng trong hai người, Thẩm Nghi Du là người duy nhất muốn trốn chạy.

Mà Lý Thù lại dễ dàng hài lòng với Thẩm Nghi Du như vậy. 

Lý Thù nói: “Được.”, màn hình loé lên rồi phụt tắt, nhưng cuộc gọi không bị ngắt. Thẩm Nghi Du sửng sốt, ý thức được có lẽ Lý Thù đã úp điện thoại xuống mặt bàn. 

“Thẩm Nghi Du” Sau đó, Thẩm Nghi Du nghe thấy Lý Thù không tự nhiên nói: “…Anh thích em.”

“Anh cho em một gia đình, có được không” Giọng anh hơi ồm ồm truyền ra từ loa điện thoại, nghe có vẻ vừa nghiêm túc vừa cố chấp. “Em đừng ngẫm nghĩ nữa.”

Chưa đợi Thẩm Nghi Du trả lời, phía bên Lý Thù truyền tới tiếng gõ cửa.

Một nhân viên nữ tới nói chuyện với Lý Thù, hình như cô thúc giục anh mau tham dự tiệc của Roadshow, còn hỏi Lý Thù sao lại thay gọng kính.

Lý Thù có vẻ sợ Thẩm Nghi Du lập tức từ chối hoặc thoái thác, anh nói: “Anh phải đi đây.”

Thẩm Nghi Du liền nói tạm biệt với anh.

Thế là ngày hôm đó, chủ đề nói chuyện của hai người không tiếp tục. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.