Sóng Gió Vương Gia: Sự Trả Thù Bí Ẩn

Chương 39: Mưu kế giết địch




Từ khi nhận được thông báo phỏng vấn của tập đoàn Thừa Thiên, trong suốt ba ngày, Tống Dao đều chìm đắm trong trạng thái như nằm mơ không cách nào thoát ra được.

Từ lên mạng tra tư liệu, đến chuẩn bị trang phục phỏng vấn, cuộc sống của cô bỗng trở nên vô cùng bận rộn, đợi đến khi tỉnh giấc, ngày phỏng vấn đã đến.

Lần đầu tiên đi phỏng vấn ở tập đoàn lớn như này, Tống Dao lựa chọn một bộ quần áo bảo thủ, áo vest công sở cùng với chân váy cùng loại, cô vô cùng vất vả mới moi từ đáy tủ ra bộ quần áo chiến đấu này. Quanh năm không đi giày cao gót có chút đau chân, thế nhưng cô nhịn.

Về phần sơ yếu lí lịch kia, cô đã dùng kiểu chữ to nhất, khoảng cách rộng nhất, hi vọng sẽ không mất mặt.

Đánh liều một phen, không khéo sẽ có kỳ tích sảy ra, loại tính toàn này của Tống Dao cơ bản chẳng khác gì dùng hai đồng mua vé số mơ trúng được một trăm ngàn. Nhưng mà, đây dù sao cũng là tập đoàn Thừa Thiên!

Tống Dao từ tàu điện ngầm đi ra, như giun dế ngước nhìn tòa nhà của tập đoàn Thừa Thiên cao vút lên tận mây, căng thẳng và kích động không thể kiềm chế mà mãnh liệt dâng lên trong lòng cô. Lát nữa cô có thể vì căng thẳng quá mà không nói nổi lời nào hay không? Ngộ nhỡ người phỏng vấn giảng một tràng dài bằng tiếng nước ngoài, chẳng phải rất mất mặt sao? Đi giày cao gót không vững, té một cái làm sao bây giờ?...

Trong đầu Tống Dao hiện lên vô số tình cảnh lúng túng, vì khắc chế kích động muốn chạy trốn, cô đứng dậy, quay về phía cửa kính xe đỗ bên đường, bắt đầu tiếp thêm sức mạnh cho mình.

“Tống Dao, mày nhất định sẽ làm được, cố lên cố lên cố lên!”

“Ngàn vạn không thể căng thẳng, phải tự tin, dũng cảm, ưỡn ngực ngẩng đầu, phải coi những người phỏng vấn kia đều là dưa hấu!”

“Tống Dao mày coi như là đi tìm vận may đi, nói không chừng mèo mù vớ phải cá rán, mày có thể tiến vào công ty!”

“Ngày mai phải nộp tiền thuê nhà, cho nên mày phải cố gắng!”



Cô tự thôi miên mình gần năm phút, cuối cùng, cửa kính bóng loáng của chiếc xe Lamborghini chậm rãi hạ xuống, người trong xe chưa kịp nói gì, Tống Dao đã hét lên một tiếng đầy sợ hãi, chạy bắn đi như bị điện giật, giẫm trên giày cao gót chạy như bay thoát khỏi hiện trường.

Nhìn bóng dáng như chú thỏ bị hoảng hốt chạy trối chết, khuôn mặt dưới kính râm của Quý Thừa Xuyên loé lên một tia cân nhắc.

Mới vừa rồi còn nói phải dũng cảm mà đụng phải chút chuyện nhỏ đã sợ tè ra quần, lời nói của phụ nữ thật đúng là không thể tin!

Cô vừa gọi tên mình là gì nhỉ, Tống Dao? Tên nghe có chút quen thuộc.

“Trưởng phòng Lưu.” Suy nghĩ một chút, Quý Thừa Xuyên gọi điện thoại cho trưởng phòng nhân sự.

“Ngài có dặn dò gì sao, Quý tổng?”

“Lần trước tôi tiện tay rút trúng một bản sơ yếu lí lịch của ai, tên là gì?”

“Là một cô gái, tên Tống Dao.” Trưởng phòng Lưu đối với chuyện sơ yếu lý lịch này vẫn còn ấn tượng.

“Vị trí kia của thư ký Kim để cô ta làm đi.”

“Nhưng mà Quý tổng, cô gái Tống Dao này bằng cấp thực sự...” Trưởng phòng Lưu mạnh mẽ nuốt bốn chữ vô cùng thê thảm kia xuống.

“Ông có biết một nhân tài quan trọng nhất là cái gì không?” Đầu bên kia Quý Thừa Xuyên không nhanh không chậm hỏi.

“... Sáng tạo?” Trưởng phòng Lưu thử trả lời.

“Sai.”

“Lẽ nào là... vẻ bề ngoài?” Lão Lưu thẹn thùng, Quý tổng thưởng thức cũng thật là “Đặc biệt”.

“Là vận may.”

Nói xong câu đó, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng tút tút, chỉ còn một mình trưởng phòng Lưu ở trong gió lặng yên.

Vận may a vận may, vận may của cô gái Tống Dao này thật đúng là tốt đến nghịch thiên!

Tống Dao hoàn toàn không biết mình đã giải quyết được nỗi lo, cô còn đang bận than thở hôm nay sao mà xui xẻo quá.

Đang yên đang lành tự nhiên từ trong xe xuất hiện ra một người, làm cô sợ chạy một đường đến trẹo chân, khập khễnh tham gia phỏng vấn, không chỉ hình tượng trở thành con số không, lại trả lời phỏng vấn lung ta lung tung. Lúc đi ra, ngay cả chính cô cũng cảm thấy đã như thế rồi mà cô vẫn trúng tuyển thì chắc giám khảo không chỉ là người mù, còn là cái người điếc, kẻ ngu si.

Nói tóm lại một câu: Đừng nằm mơ!

Nhưng mà chuyện này không phải là xui xẻo nhất, xui xẻo nhất chính là hôm nay có một trăm người tham gia phỏng vấn, Tống Dao bất hạnh đứng thứ chín mươi chín, chờ cô phỏng vấn xong khập khiễnh đi ra ngoài, trời cũng tối rồi.

Thành phố về đêm đèn sáng rực rỡ, thành phố này là trung tâm của sự ồn ào huyên náo, người bên ngoài vui sướng so với Tống Dao thê thảm tạo nên đôi lập vô cùng rõ ràng.

Cô không vui, cô đau chân, cô đói bụng... Cô không biết mình đã chạm mạch chỗ nào mà lại phát điên như thế nữa, biết rõ không thích hợp công ty đó mà còn muốn đâm đầu vào, biết rõ không thể tiến vào còn nhất định đến góp vui, biết rõ sắp nộp tiền thuê nhà còn lãng phí năm đồng tiền vé xe!

Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt không nhịn được rơi xuống, cô lập tức tìm một góc không người để lau đi nó, cái bụng lại đói đến ục ục reo lên.

“Cậu không sao chứ?” Phía sau bỗng nhiên phát ra âm thanh hỏi thăm.

Tống Dao vội vàng lau nước mắt nước mũi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai mặc âu phục đi giày da không biết đứng sau cô từ khi nào, không chênh lệch tuổi cô lắm, đeo cặp kính cận, mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã.

“... Cậu là?” Tống Dao vẻ mặt dò hỏi.

Nam thanh niên lập tức đỏ mặt, vội vàng lấy tấm bảng từ trong túi ra, giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải người xấu, tôi cũng là người tham gia phỏng vấn, bạn số 99, tôi số 100, không tin cô có thể kiểm tra.”

Tống Dao lúc này mới phản ứng được, nhìn mã số trong tay chàng trai so với cô còn thảm hơn, trong lòng thoáng được an ủi chút: “Cậu có chuyện gì không?”

“Tôi không có chuyện gì, chỉ là nghĩ tâm trạng của cậu không tốt, muốn... Muốn an ủi một chút, thật ra tôi cũng không biểu hiện tốt lắm, bí mật nói cho bạn biết thực ra tôi có chứng sợ hãi thi cử, mãi mới khá hơn được...”

Một người xa lạ vì muốn an ủi cô mà tự kể tâm sự của mình ra, điều này làm cho Tống Dao cảm thấy rất xúc động: “Cảm ơn cậu, tôi tên Tống Dao, còn cậu?”

Chàng trai mặt ửng hồng: “Tôi tên...”

“Píp… píp…”

Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Tống Dao quay đầu nhìn lại, má ơi, đây không phải là chiếc xe Lamborghini chết tiệt kia sao?

“Tôi họ Chu...”

“Cậu Chu, tôi đi trước, chúc cậu phỏng vấn thành công!” Lấy tốc độ nhanh nhất nói xong câu đó, Tống Dao cảm thấy chân không đau nữa, bụng cũng không đói nữa, tâm trạng cũng không tồi tệ nữa, chạy về phía tàu điện ngầm nhanh chóng chui vào trong.

“Tôi không phải họ Chu, tôi họ Chư Cát...” Chàng trai đáng thương đơn độc đứng tại chỗ, cúi đầu ủ rũ, tự lẩm bẩm.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Bên này, chính là trưởng phòng Lưu báo cáo kết quả phỏng vấn cho Quý Thừa Xuyên, bỗng nhiên nghe được đầu bên kia truyền đến hai tiếng còi xe, sợ hết hồn.

“Không có gì, chỉ là nhìn thấy thỏ con.” Đầu bên kia điện thoại hời hợt nói.

“Thỏ?” Trưởng phòng Lưu lần thứ hai trong ngày cảm thấy ngổn ngang, từ lúc nào mà thành phố này có thỏ ở đầu đường vậy? Không phải là mắt Quý tổng có vấn đề chứ?

“Chắc là kẻ đầu óc có vấn đề!” Ngồi trên tàu điện ngầm Tống Dao dần dần lấy lại tinh thần giữa kinh sợ, nhớ lại ngày hôm nay ngẫu nhiên gặp Lamborghini hai lần, đáy lòng thầm đánh giá người ngồi trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.