Sóng Gió Vương Gia: Sự Trả Thù Bí Ẩn

Chương 30: Ý định rời đi




Sau ngày gặp phải Thẩm Dật Phàm, Tiết Lạc vẫn luôn bị kẹp trong cảm giác tinh thần treo cao, không một phút được lơi lỏng.

Cô luôn phải đề cao phòng ngừa việc anh ta sẽ đột ngột lao vào phòng đem cô đi giết người diệt khẩu.

Lúc đó cô không phải chính là kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu à nha!

Tiết Lạc nhận ra, từ khi cô tỉnh dậy trong cơ thể này đã bốn ngày,người cô gặp nhiều nhất chính là Thẩm Dật Phàm. Đồng ý rằng anh ta là bác sĩ của bệnh viện này, nhưng có cần chăm sóc cô quá mức đến như vậy không?

Tiết Lạc cứ nghĩ đến ngày anh ta tông cửa vào phòng, không nói không rằng liền lôi cô đi chụp CT não, chụp CT não xong thì ép đi đo đường huyết, đo đường huyết xong lại bắt cô đi kiểm tra tế bào ung thư cổ tử cung...

Ầy, không muốn nhớ nữa, vừa nhớ lại liền cảm thấy rùng mình.

Thẩm Dật Phàm anh ta rõ ràng vô lí trắng ra rồi, vậy mà anh ta vẫn có thể đường hoàng nhéo nhéo gò má của cô, nghiêm túc nói.

" Cô vẫn là cám ơn tôi đi. Kiểm tra ung thư cổ tử cung trước có thể khiến cô sau này mang thai dễ hơn nha!"

Biểu tình của Tiết Lạc lúc đó phải nói là vô cùng đặc sắc. Trên trán còn không chịu thua kém, ngay lập tức chảy xuống ba vạch đen.

Tôi bạo chết em trai nhà anh, tôi có mang thai được không liên quan đến anh à? Có liên quan à? Liên quan ... Mới là lạ đó!

Aiz, không muốn nghĩ nữa! Hôm nay anh ta dám đến, cô liền quăng gối vào đầu anh ta cho xem!

Tiết Lạc ôm gối dựa đầu vào thành giường, hai mắt mơ màng kiên định nghĩ. Dù sao cũng đã qua mấy ngày, cô cũng đã dần thích ứng với việc mình xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết nữ phụ. Không sao cả, nếu đây là vận mệnh, cô nhất định sẽ thay Tiêt Lạc kia sống sao cho thật tốt!

Xem như đầu thai vào một kiếp khác, còn trực tiếp lược bỏ thời kì sơ sinh đến khi trưởng thành cũng không tệ nha!

Đúng lúc Tiết Lạc đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên đánh " cạch " một tiếng bật mở.

Ban đầu, cô vẫn nghĩ đó là Thẩm Dật Phàm dở hơi kia lại kiếm chuyện phiền toái, theo bản năng liền nâng lên cái gối, chờ anh ta vừa ló đầu ra liền chọi vỡ đầu anh ta. Miệng cũng rất có ý thức lên tiếng đuổi người.

" Cút..."

" Lạc Lạc..."

Một tiếng gọi mềm nhũn chứa đựng bi thương vang lên làm những lời Tiết Lạc định thốt ra nghẹn ứ lại trong cổ họng.

Cô ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi, xinh đẹp, dịu dàng trước mắt. Không biết vì cái gì, hai mắt đột nhiên ầng ậc nước, một chữ nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng.

" Mẹ..."

" Lạc Lạc!"

Mẹ Tiết nghe được Tiết Lạc gọi liền khóc ra, vội vàng lao về phía cô, đem cô ôm vào lòng thật chặt. Sau đó lại vội vàng kiểm tra xung quanh người cô một phen.

Tiết Lạc cảm giác được, khi bà đụng tay vào miếng băng gạc trên đầu cô, đôi mắt lại càng thêm đỏ ửng.

" Lạc Lạc, vì sao bị thương cũng không báo về nhà một tiếng? Nếu không phải Dật Phàm gọi cho ba con, con tính giấu diếm luôn phải hay không? Không được, mẹ không cho phép con ở riêng nữa, hôm nay liền giao cho trợ lí Lâm dọn đồ của con về biệt thự. Đừng nói không chịu, mẹ quyết định rồi!"

Tiết Lạc ngẩn người nghe mẹ Tiết trảm đinh tiệt thiết quyết định. Trong lòng ngoại trừ ngọt ngào ra lại cũng chỉ còn ngọt ngào.

Có trời biết, cô đã muốn có người mẹ như thế này đến mức nào. Chẳng lẽ trời cao thương tình cô, nên mới cho cô nhập hồn vào cơ thể này để đón nhận tình thương chăng?

Mẹ Tiết nói một hồi không thấy Tiết Lạc đáp lại, liền cúi đầu nhìn xuống, thấy cô một bộ dạng ngơ ngẩn liền cảm thấy lo lắng.

" Lạc Lạc, con không muốn à? Không muốn cũng không sao, mẹ chiều con là được, đừng làm mẹ sợ..."

Tiết Lạc bị lời nói đầy quẫn bách của mẹ Tiết đánh tỉnh, vội vàng lắc lắc đầu nhỏ, nhu thuận dựa đầu vào ngực bà, nói khẽ một tiếng.

" Con nghe mẹ!"

" Ôi, Lạc Lạc..."

Lần này đến lượt mẹ Tiết trừng lớn mắt. Bà ngay từ đầu đã muốn tìm cơ hội khuyên nhủ Tiết Lạc về nhà. Chỉ là, tính tình cô bướng bỉnh có sẳn, nhất định không dễ dàng nghe lời. Lúc mới đến, bà cũng là vì nhìn thấy Tiết Lạc bị thương mới quýnh quáng vội vàng nói ra, thật không nghĩ đến cô sẽ nghe lời dọn về nhà.

Mẹ Tiết chính là cao hứng muốn hỏng rồi. Bà liên tục gật gật đầu nói tốt vài tiếng, sau đó lại đem Tiết Lạc ôm vào lòng.

Tiết Lạc vẫn là rất hưởng thụ cái ôm này. Cô liên tục ở trong ngực mẹ Tiết dụi dụi vài cái, lâu lâu còn đánh nấc một tiếng rất không có hình tượng. Chỉ là cả hai người đều không ai để ý.

Không biết mẹ con ôm nhau bao lâu, thì Tiết Lạc đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng. Cô vội vàng từ trong ngực mẹ Tiết ló đầu ra, ngơ ngác nhìn xung quanh một vòng, lại không nhìn thấy cái gì, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Mẹ Tiết nhìn Tiết Lạc lộ vẻ thất vọng rõ ràng. Trong lòng liền đánh một hồi chuông, yêu thương hỏi.

" Lạc Lạc đang tìm gì?"

" Ba, ba không đến sao?"

Tiết Lạc phụng phịu hỏi, vẻ mặt muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

" Hả?"

Mẹ Tiết trừng lớn mắt nhìn Tiết Lạc, ra vẻ không thể nào tin nổi. Việc này cũng không thể trách bà luống cuống. Vì từ khi Tiết Lạc biết một số chuyện không nên biết đến giờ, con bé luôn bài xích, chống đối ba Tiết.

Hai người là ba con mà ở chung không khác gì oan gia. Chỉ cần nói một vài câu, Tiết Lạc liền vùng vằng ra khỏi nha. Tình huống như vậy làm sao có chuyện hỏi thăm lẫn nhau?

Tuy mẹ Tiết không biết con gái vì sao đột nhiên quan tâm ba Tiết như vậy. Nhưng trong lòng vẫn là vô cùng cao hứng. Bà có cảm giác, mọi thứ đang muốn thay đổi theo chiều hướng tích cực.

" Ba có đến, ông ấy đang nói chuyện với Dật Phàm về bệnh trạng của con, hẳn là sắp lên tới nơi rồi..."

Lời mẹ Tiết còn chưa kịp nói xong, cửa phòng lại " cạch" một tiếng mở ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.