Sóng Gió Vương Gia: Sự Trả Thù Bí Ẩn

Chương 24: Sứ giả tầm mạch




Bạch Dương trang (nhị)

Tất cả mọi người chấn động, Diêu Quang vội la lên: “Trường lão tiên sinh! Lời này là có ý gì!”

Trường lão tiên sinh lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, mê hoặc thủ tâm chỉ là những tranh cãi trong hoàng tộc, không liên quan gì đến người khác; thứ hai, thuật chiêm tinh của Thương Nhai thành là một hệ thống riêng biệt, không giống với thuật chiêm tinh bình thường, càng không có cái gì gọi la mê hoặc thủ tâm; thứ ba, bốn năm trước lão hủ đã từng tới Thương Nhai thành, từng gặp tiểu chủ một lần, nàng tuy tuổi nhỏ nhưng rất duyên dáng yêu kiều, ngôn từ chau chuốt, khuôn mặt khác hẳn vị này.”

Hỏng bét, hỏng hét! Tiểu Man phảng phất nghe thấy tiếng bước chân của vàng bạc bảo thạch đi ra khỏi túi. Xuất sư bất lợi rồi, sao lại không nói cho nàng biết người này đã từng gặp tiểu chủ thật? Giờ thị xấu mặt rồi, ngày mai cả giang hồ sẽ biết nàng là đồ giả, nàng sẽ bị quần ẩu, kéo ra ngoài hành hung, sau đó thiêu sống!

Theo bản năng, nàng đưa tay giữ áo định chạy, vừa mới động thân mình, chân còn chưa nhấc lên đã cảm thấy cổ tay bị người chế trụ, nàng đau đớn kêu lên một tiếng, tay gãy mất! Trường lão tiên sinh giữ cổ tay nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào? Giả mạo tiểu chủ có mục đích gì? Mau mau khai ra!”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy sau lưng có một luồng gió đánh úp lại, hắn vội vàng nghiêng thân tránh né, tay buông lỏng, người đã bị đoạt mất. Liên Y rút dao, hai tay ôm Tiểu Man nhảy lên mặt bàn, Tiểu Man đau đến xanh mét mặt mày, giữ lấy cổ tay, đứt quãng nói: “Ta sắp chết rồi! Ta sắp chết rồi! Tay gãy rồi phải không?”

Liên Y xoa xoa cổ tay nàng, trả lời: “Chủ tử, tay không gãy, không sao đâu.”

Tiểu Man ôm nàng, nói liên thanh: “Lão nhân kia muốn giết ta, ngươi mau cản lại.”

Liên Y nhẹ nhàng để nàng đứng vững trên bàn, rút dao ra, mũi chân điểm một cái, cả người nhẹ nhàng thoải mái hạ xuống đất, tư thế thật là trác tuyệt, chỉ tiếc, trong tay nàng không phải là thần binh lợi khí, mà là một con đao rách nát. Tiểu Man lấy từ trong ngực ra con đao Xích Hà mà Mộc lão tiên sinh đưa, giơ ra: “Dùng cái này… Thưởng cho ngươi!”

Liên Y như lấy được chí bảo, cầm lấy Xích Hà, mắt không rời ra được, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nức nở nói: “Chủ tử… Ngươi đối với ta thật tốt, Liên Y… cả đời Liên Y chưa từng thấy thanh đao nào đẹp như vậy.”

Tiểu Man vội la lên: “Những lời này về sau hãy nói! Mau! Đừng để cho lão nhân kia lại đây!”

Liên Y rút Xích Hà ra, mọi người cảm thấy như có một luồng thu thủy lướt ngang trước mắt. Nàng chậm rãi đùa giỡn vài cái, cuối cùng chậm rãi thu thế, hoành đao ngang ngực, nói: “Không cho phép ai thương tổn chủ tử!”

Trường lão tiên sinh vốn đang giữ Tiểu Man, nháy mắt lại bị người cướp đi, trong lòng thập phần kinh ngạc, còn tưởng là bọn Thiên Quyền động thủ, ai ngờ lại là tiểu cô nương nhu nhược xinh đẹp này, lại thấy nàng khua đao Xích Hà, tư thế cực đẹp, tuy nhiên bằng vào nhãn lực của hắn lại không nhìn ra là môn phái nào, không khỏi hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”

Liên Y chững chạc đàng hoàng đáp: “Sư phụ chính là sư phụ, ngươi hỏi gì mà lạ vậy!” Nàng hiện giờ chính thực là chó săn của Tiểu Man, Tiểu Man ghét ai nàng sẽ ghét theo, lão nhân kia đắc tội Tiểu Man, nàng cũng sẽ không đối xử tốt với hắn. Nếu có cuộc bình chọn chó săn tốt nhất, Liên Y chắc chắn đứng đầu bảng.

“Ngươi…” Trường lão tiên sinh nhíu mày. Thiên Quyền ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Trường lão tiên sinh không hỏi rõ ràng nguyên do đã tùy tiện ra tay, nếu làm tiểu chủ bị thương thì phải làm sao!”

Trường lão tiên sinh cười lạnh, nói: “Sự việc đã tới nước này, các ngươi còn ăn nói bừa bãi! Nàng sao có thể là tiểu chủ Thương Nhai thành! Ta còn cho rằng Bất Quy sơn các ngươi cũng bị lừa, hiện giờ xem ra đúng là cùng một giuộc, giả vờ giả vịt để ý Thương Nhai thành!”

Thiên Quyền nói: “Trên đời chỉ có một sừng rồng con, một thương hỏa ấn, nếu nàng không phải là tiểu chủ, thiên hạ đều không có tiểu chủ. Nếu như nói việc này kỳ quái, lời nói và việc làm của Trường lão tiên sinh chẳng phải càng kỳ quái hơn sao? Hỏi còn chưa hỏi rõ đã vội vàng động thủ, không phải là có qua lại với Thiên Sát Thập Phương, ý đồ giết người diệt khẩu?”

Nhìn không ra nha, khối mặt băng này bình thường rất ít nói chuyện, thế mà chỉ cần mở miệng là có thể giết chết người, quả nhiên lão nhân kia bị hắn làm tức giận đến xanh tím mặt mày, liên thanh nói: “Hoang đường! Hoang đường! Quá càn quấy!”

Thiên Ki lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng thế! Vừa hỏi lung tung hai câu đã một mực khẳng định người là giả, nói Bất Quy sơn có âm mưu, ta thấy ngươi mới thực sự là có âm mưu! Mới vừa rồi ta nhìn thấy trong yến tiệc có vài người mặc quần áo có thêu hoa văn loan đao ở mặt sau, nói không chừng chính là người của Thiên Sát Thập Phương, ngươi ngấm ngầm kết giao với Thiên Sát Thập Phương, thật sự khó giữ mình lắm!”

Kỳ thật hắn không hề phát hiện hoa văn loan đao chữ thập gì cả, chỉ là nếu Thiên Quyền bắt đầu làm khó dễ, hắn chắc chắn muốn hùa theo, giống như Liên Y, hắn chính là chó săn của Thiên Quyền.

Trường lão tiên sinh tức giận, không muốn cùng bọn họ dong dài, lớn tiếng gọi: “Người đâu! Người đâu!”

Tiểu Man ôm lấy đầu Liên Y, thấp giọng nói: “Lão nhân đê tiện vô sỉ, một người đánh không lại chúng ta, muốn kêu người giúp đỡ!”

Liên Y nhíu mày: “Vậy… chủ tử muốn làm sao bây giờ? Ta nghe lời ngươi!”

“Vẫn là nhanh chóng chạy trốn mới tốt!” Tiểu Man xoay người nhảy lên lưng nàng, định tìm cơ hội chạy trốn, ai ngờ ngoài cửa truyền tới một đợt ồn ào, một đám gia đinh kinh hoảng tiến vào, gấp gáp nói: “Lão gia! Lão gia… Thiếu gia hắn…”

Trường lão gia tử vừa nghe thấy chuyện của nhi tử, nhất thời cũng luống cuống, ném chuyện tiểu chủ thật giả lại sau đầu, vội la lên: “Chuyện gì? Không được hoảng!”

Một tên gia đinh thở hổn hển, đứt quãng nói: “Thiếu gia vào động phòng, bọn tiểu nhân nghe thấy tiếng thiếu gia kêu la trong phòng, còn nghĩ rằng… là tình thú khuê phòng, không dám tiến vào, ai ngờ càng nghe càng thấy không thích hợp, thiếu gia bắt đầu kêu cứu mạng, bọn tiểu nhân sợ tới mức phá cửa xông vào, chỉ thấy thiếu gia té xỉu trên giường, tân nương tử… không thấy đâu!”

Trường lão không hỏi lại, bước vội ra cửa, để lại bọn Thiên Quyền ở trong thư phòng.

Mọi người không ngờ tới lại xuất hiện loại chuyện này, liền ngây người nửa ngày, Diêu Quang nhẹ nhàng mở miệng: “Chúng ta… có đi theo xem hay không?”

Thiên Ki vỗ vỗ tay, cười lạnh: “Xem xem, ta vừa mới nói cái gì? Hôn sự này quả nhiên có quỷ, tuy nhiên lần này không phải lão bà chết, mà là tân nương tử mất tích. Thôn trang này thực nhiều chuyện quỷ dị!”

Thiên Quyền nhìn hắn một cái, nói: “Không cần vô nghĩa, đi xem!”

Thiên Ki vốn ước gì được đi xem náo nhiệt, lôi kéo tay Diêu Quang bỏ chạy. Thiên Quyền đi tới ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Man, thấy sắc mặt nàng hơi tái, có vẻ cổ tay rất đau, liền thấp giọng nói: “Không sao chứ?”

“Không chết được!” Tiểu Man tức giận nói. Hừ, lại còn giả bộ nhân nghĩa tới hỏi thăm nàng, vừa rồi lúc nàng bị người bắt, bọn họ đang làm gì? Còn nói là bảo vệ nàng nữa! Quả nhiên là thối hoắc! May mắn nàng trước đó đã thuê Liên Y.

Thiên Quyền nói nhỏ: “Lần này oan ức ngươi, tuy nhiên, lần sau nếu gặp chuyện tương tự, tốt nhất nói ít một chút.”

Tiểu Man mỉa mai nói: “Đúng thế, lần sau ta miệng câm tai điếc, ngoan ngoãn nghe các ngươi an bài cho các ngươi vừa lòng!”

Thiên Quyền rướn mày, do dự một lúc, mới nói: “Ngươi…”

Lời cuối cùng vẫn không nói ra, hắn xoay người bỏ đi, một bên nói: “Ngươi là tiểu chủ chân chính, thanh giả tự thanh, cũng không cần phải tức giận với sự nghi ngờ của người khác. Dù sao loại chuyện này không thể thoải mái như vậy.”

Tiểu Man hừ một tiếng, kkhông phản ứng lại. Liên Y quay đầu lại hỏi: “Chủ tử, chúng ta cũng đi theo sao?”

Tiểu Man đảo mắt, lắc đầu nói: “Không, đừng đi theo. Liên Y, ta hỏi ngươi, ngươi chỉ nghe lời của ta, đúng không?”

Liên Y gật đầu.

“Lời người khác nói… ngươi sẽ không nghe theo, đúng không?”

Vẫn là gật đầu.

Tiểu Man sờ sờ đầu nàng, “Hài tử ngoan! Ngươi đối tốt với ta như vậy, ta nhất định nhớ kỹ ân tình của ngươi. Chúng ta đừng đi theo bọn họ, đều không phải là chuyện gì tốt. Ngươi đứng lên, cõng ta, chúng ta tìm cửa sau của thôn trang đi ra ngoài, đi càng xa càng tốt.”

Liên Y do dự một chút, “Nhưng mà… Thiên Quyền công tử là người tốt… Hắn sẽ tức giận.”

Tiểu Man hít một hơi, cười nói: “Ngươi yên tâm, không phải chúng ta muốn bỏ rơi bọn họ, chỉ là chơi trò chơi thôi. Chúng ta đi trước, xem bọn hắn có thể đuổi theo chúng ta không, ngươi thích chơi không?”

Liên Y gật đầu nói: “Chơi rất thích, chủ tử có thật nhiều ý nghĩ thú vị.”

Tiểu Man nhảy lên lưng nàng, ôm lấy cổ, cười nói: “Vậy còn không mau đi?”

Liên Y đáp một tiếng, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Hắc hắc, trò quan binh tróc cường đạo thật là thú vị, vấn đề là nếu như cường đạo này ý định chạy trốn vô thanh vô tức, bọn quan binh liệu có thể bắt được không?

Tiểu Man nằm trên lưng Liên Y, cảnh vật trước mắt vùn vụt trôi qua. Nàng chạy trốn cực nhanh, chợt cao chợt thấp, giống như trên lưng không phải một người mà là một viên đá nhỏ. Quay đầu lại nhìn Bạch Dương sơn trang ngày càng xa, trên mặt Tiểu Man lộ ra nụ cười.

Xin tạm biệt giang hồ, tiểu chủ, Thương Nhai thành, về sau không còn can hệ gì đến nàng nữa. Nàng vốn chỉ là một người qua đường, về sau vẫn tiếp tục làm người qua đường, tuy nhiên có thêm vào hai chữ “phú hào” thôi, coi như một lợi tức kiếm được trên giang hồ đi.

Tiểu Man đắc ý không bao lâu, Liên Y đang chạy, đột nhiên nói: “Chủ tử, phía sau có người đuổi theo, công phu rất tốt!”

Không thể nào… Bọn Thiên Quyền đuổi nhanh thế sao! Tiểu Man vội vàng quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy rừng rậm đen sẫm, tuyết đọng trắng muốt, một nửa thân ảnh cũng không thấy.

“Người ở đâu? Sao ta không thấy?” Tiểu Man nhìn nửa ngày, xác định mắt mình không có vấn đề mới hỏi.

Liên Y nói: “Cách rất xa, ngươi không có công phu nên không thấy. Người kia rất lợi hại… Rất lợi hại! Lợi hại hơn hẳn Liên Y! Liên Y chắc chắn không đánh lại hắn!”

Tiểu Man gấp gáp: “Vậy phải làm sao bây giờ? Trò chơi còn chưa bắt đầu đã bị người ta bắt được, thật không có ý nghĩa!”

Liên Y lắc đầu: “Không phải bọn Thiên Quyền công tử, là một người lạ. A… Hắn tới rồi!”

Vừa dứt lời, Tiểu Man cảm thấy cả người trầm xuống, Liên Y rơi từ trên cây xuống. Chỉ nghe sau đầu có một luồng gió đánh úp lại, mang theo hàn ý dày đặc. Cổ Tiểu Man nổi gai ốc, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, Liên Y đã nhẹ nhàng đặt nàng trên nền tuyết, tay rút xa đao Xích Hà, “Keng” một tiếng, cản lại được một thanh hắc kiếm to.

Mây đen tản ra, ánh trăng bàng bạc cao cao chiếu xuống, phạm vi trăm dặm thoáng chốc hiện lên rõ ràng. Đỉnh đầu lại có tiếng gió ào ào, Tiểu Man theo bản năng ngẩng đầu, thấy một người đứng thẳng như tùng, áo khoác tung bay phía sau giống như đôi cánh, nháy mắt mở ra.

Như là cú mèo bắt mồi, động tác của hắn vừa nhanh vừa chuẩn xác, mũi chân ào một cái đã điểm lên mặt Liên Y. Liên Y nâng tay đỡ, chỉ thấy người này lực đạo rất mạnh, đao Xích Hà suýt nữa bị hắn đá bay, nàng không thể nào không lùi lại mấy bước.

Người kia cười lạnh nói: “Cũng có chút bản lĩnh! Không hổ là Thiên Sát Thập Phương!”

Hả? Thanh âm này…

Tiểu Man híp mắt nhìn, thấy người này càng nhìn càng quen mắt, áo khoác đen, mái tóc dài, râu che kín cằm. Hắn bỗng nhiên quay đầu, ánh trăng khắc ở đáy mắt hắn, giống như điện quang khiến người khác phải kinh diễm.

“A a! Đại… đại thúc!” Tiểu Man đột nhiên kêu lên.

Động tác của người kia nhất thời ngừng lại. Hắn quay đầu lại, đúng là một đôi mắt hoa đào đa tình ngả ngớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.