Sống Cùng Thú Nhân

Chương 2: Tâm trí chỉ toàn tình yêu




"Chuyện gì xảy ra?" từ ngoài cửa Thượng Quan Đồng mang theo năm, sáu người cảnh sát cầm súng vọt vào, nhìn thấy cửa hàng trang sức sang trọng hào hoa ngày nào giờ tàn tạ đổ nát, cũng không khỏi sững sờ, ai nấy quét mắt nhìn xung quanh chép miệng, vàng bạc đá quý ah.

"Cảnh sát, chúng ta chỉ là người tới mua đồ, những người này lại cầm gậy đuổi theo bạn trai ta đánh." Sở Á Nam hai mắt lưng tròng nước mắt tiến lên nức nở cáo trạng.

Thượng Quan Đồng đưa mắt nhìn tới tên xui xẻo nào mà bị rượt đánh đến thế thì.

"Tạ Phi Thiên, tại sao lại là ngươi hả?"

"Thượng Quan đội trưởng, ta cũng không biết tại sao ta xui xẻo như vậy ah, đến mua chút đồ cũng bị chó cắn." Tạ Phi Thiên cười khổ đi tới, cứ như bình thường có chổ nào là bất ổn bị thương đâu?

"Tạ Phi Thiên, con mẹ nó ngươi cẩn thận một chút dưới chân kìa, ôi dây chuyền ruby, ngươi còn giẫm nữa sao? Myanmar cực phẩm Phỉ Thúy của ta ah..." Thạch Thiên Phàm nhìn Tạ Phi Thiên mỗi một bước lại cố ý đạp hư vài món bảo vật, đây là cố tình mà mẹ nó, mỗi bước cứ như dẫm vào tim hắn đau nhói ah, đều là bảo vật mà.

Lại nhìn Tạ Phi Thiên sửa sang quần áo có chút xốc xếch xong, liền biến thành bộ dáng lành lặn không có sao hết, thạch Thiên Phàm mặt mày đều tím tái rồi.

Mẹ nó, tiểu tử này vừa nãy cái kia bộ dáng chật vật chả lẽ là giả? Mục đích đúng là muốn đập phá cửa hàng của mình sao? Nhưng mà mọi người đều rõ ràng một gậy lại một gậy đều nện ở trên người Tạ Phi Thiên mà? Lại mấy tấm kính thủy tinh quầy hàng dầy như vậy đều bị hắn ngã bể, hắn làm sao lại có thể không có chuyện gì chứ? Thạch Thiên Phàm nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra!

"Cảnh sát, mau hắn bắt lại đi, Tạ Phi Thiên hắn đem cửa tiệm của chúng ta đập phá." Thạch Thiên Phàm vẻ mặt đưa đám chạy tới nói.

"Thượng Quan đội trưởng, ta là bị người hãm hại ah, ta bị ba người bọn hắn đuổi theo, cầm gậy đánh lâu như vậy, nếu không phải thân thể ta có chút lanh lẹ lại thêm cường tráng, thì hiện giời ta đã tàn phế bò cũng không nổi rồi." Tạ Phi Thiên cũng là mặt đưa đám, nhưng mà trên hàng lông mày lộ ra ý cười khiến người khác đều nhìn ra hắn đang cố tình giả vờ.

"Tiểu Lý, các ngươi đi lấy camera giám sát trong cửa hàng ra xem." Thượng Quan Đồng đối với người cảnh sát sau lưng nói.

"Cảnh sát, cửa hàng nhà chúng ta đã kí giấy tờ với cam kết được sự bảo vệ của các ngươi, các ngươi nhất định phải đem Tạ Phi Thiên bắt lại." Thạch Thiên Phàm bỏ cây gậy trong tay ra, đứng nói với Thượng Quan Đồng đang xem màn hình giám sát.

"Nhưng mà ta đã xem trên camera của tiệm các ngươi, là ngươi trước tiên đối với Tạ Phi Thiên ra tay đúng hay không?"

"Vâng, nhưng mà ta căn bản cũng không có đánh hắn, hắn còn đáng ta một quyền trước?" Thạch Thiên Phàm chỉ vết ửng đỏ trên gò má.

"Sau đó, ngươi cầm gậy truy đánh người ta, đập cho người ta một gậy bay, đã vậy còn khônv buông tha kêu hai tên bảo vệ cùng nhau bay lên hội đồng?" Thượng Quan Đồng ngữ khí nghiêm nghị, sắt bén.

"Chúng ta..." Thạch Thiên Phàm nghẹn lời rồi, những lời này có vẻ như đều là sự thực, nhưng mà trên thực tế,

Tên bị hội đồng bị rượt đánh còn nhảy nhót ở kia còn bọn hắn thì mệt mỏi muốn chết, còn cả cửa hàng nhà mình thì tan nát vàng bạc văng tứ tung, mẹ nó ai mới là người bị hại.

"Xin lỗi, nhưng các ngươi là kẻ khả nghi cố ý gây thương tích cho người khác, chúng ta có thể truy cứu hình sự đối với ngươi, xin theo chúng ta đi một chuyến về đồn cảnh sát." Thượng Quan Đồng phía sau lưng cảnh sát gật gật đầu, mấy cảnh sát vọt lên, "Kèn kẹt" còng tay Thạch Thiên Phàm cùng hai tên bảo vệ lại.

Nhìn trên tay là còng tay sáng loáng, thạch Thiên Phàm triệt để bối rối. Sau đó phát điên nói:

"Chúng ta căn bản cũng không có đả thương hắn, ngươi xem hắn tình hình như bây giờ, như người bị thương sao? Tạ Phi Thiên hắn nện chúng ta của hàng bể nát này, các ngươi tại sao không bắt hắn, mà tới bắt ta, các ngươi còn có tuân thủ pháp luật không?"

"Im miệng cho ta! Từ camera cửa hàng nhìn xem, lúc đó hoàn toàn là các ngươi cầm gậy đuổi đánh Tạ Phi Thiên, sau đó mới bị Tạ Phi Thiên va vào phá nát cửa hàng, ngươi còn dám nói Tạ Phi Thiên đập phá cửa hàng các ngươi sao!"

"Ông chủ!" vài nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy người đàn ông đi vào lập tức tiến lên chào.

Thạch Gia Anh tỏ rõ vẻ tức giận vọt vào, hắn chính là đang họp thương thảo việc tiệm vàng vấn đề phát triển, lại đột nhiên nhận được cuộc gọi gấp về việc cửa hàng này, giờ lại nhìn thấy một mớ hổn loạn kinh khủng, làm hắn khônh khỏi tức giận muốn thổ huyết.

"Ba ba, cứu ta, bọn họ muốn bắt ta vào cục cảnh sát." Thạch Thiên Phàm nhìn tới lão cha của hắn như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Đùng, " Thạch Gia Anh tức giận dùng sức quét một cái bụp tai vào mặt Thạch Thiên Phàm.

"Khốn nạn, gia một bất hạnh, ngươi xem ngươi làm ra cái gì rồi hả? Hả?" Thạch Gia Anh khí nóng xông tận đầu, nhìn vàng bạc đầy đất mà không khỏi đau lòng, vàng bạc giá lên xuống nhưng này thì có mà rớt giá thảm thương, còn có ngọc thạch đều tan vỡ đầy sàn.

"Ba ba, con xin lỗi cầu xin người, đừng để cho bọn họ bắt ta ngồi tù, ta không muốn đi ngồi tù đâu?" Thạch Thiên Phàm kế tục hoảng sợ cầu khẩn nói.

Khuôn mặt Thạch Thiên Phàm hiện rõ vẻ cầu khẩn hi vọng, Thạch Gia Anh âm thầm thở dài, dù sao cũng là máu mủ mà, con trai cho dù yếu kém thì cũng là con trai hắn.

"Thượng Quan đội trưởng, ngươi xem, Thiên Phàm hắn đập cũng là đập nhà của mình, có thể hay không không truy cứu trách nhiệm hình sự hắn?" Thạch Gia Anh hướng về Thượng Quan Đồng lên tiếng xin xỏ.

"việc phá hoại tài sản của cửa hàng nhà các ngươi có thể không truy cứu, nhưng mà hắn còn một tội là cố ý gây thương tích chúng ta không thể không bắt." Thượng Quan Đồng chỉ tay về phía Tạ Phi Thiên nói.

"Trừ phi hắn chủ động rút đơn kiện cáo đối với con trai ngươi."

Thạch Gia Anh đem đầu chuyển hướng nhìn về phía Tạ Phi Thiên, cái này này khuôn mặt xa lạ, nhưng khiến hắn không khỏi động dung trong lòng, chỉ mới là học sinh cấp ba

từ lúc Cổ Long Cơ vì Tạ Phi Thiên này đứng ra nói chuyện, hắn cũng cảm giác được Tạ Phi Thiên này không hề đơn giản, chính hắn đã kĩ càng dặn dò Thạch Thiên Phàm không được tìm Tạ Phi Thiên này phiền toái, vậy mà tên phá gia chi tử này không chịu nghe lời hắn.

"Tạ tiên sinh... Tạ Phi Thiên bạn học, có thể rút đơn kiện thạch Thiên Phàm con trai ta được hay không? Ngươi muốn bao nhiêu tiền chúng ta có thể bồi thường, bao nhiêu chúng ta đều đáp ứng." Thạch gia anh tận lực hạ thấp tư thái của chính mình, ăn nói khép nép với Tạ Phi Thiên.

"Mười tỷ, ta có thể cân nhắc yêu cầu của ngươi." Tạ Phi Thiên vốn là muốn cự tuyệt yêu cầu của Thạch Gia Anh, nhưng lại nhớ tới khoản tiền tỷ treo lơ lững trên đầu hắn và Sở Á Nam.

Tạ Phi Thiên liền đổi giọng rồi, có thể để cho Sở Á Nam an tâm đỡ phiền muộn, hắn liền chịu hạ nhiệt một chút.

"Phi Thiên, ta không đồng ý, bọn họ đem ngươi đánh thành thảm như vậy, ta không muốn cái gì bồi thường cả, ta muốn Thạch Thiên Phàm hắn phải đi ngồi tù!" Sở Á Nam nghe được Tạ Phi Thiên nói sẽ lấy bồi thường, liền biết hắn đang vì nàng kiếm tiền.

Hắn có thể chịu oan ức lấy tiền cho ta, nhưng ta làm sao có thể để hắn chịu oan ức được chứ?

Thạch Gia Anh thở dài, không cần phải Sở Á Nam không đồng ý, chính là Sở Á Nam đồng ý đồng ý đi chăn nữa, lấy hiện nay tình hình gia tộc hắn kinh doanh, đối phương giở giọng sư tử ngoạm đòi mười tỷ thì hắn cũng khó lòng mà đáp ứng.

"Thượng Quan đội trưởng, các ngươi đem tên phá gia chi tử này mang đi đi, ta xử lý chuyện ở đây một chút, lại tới đồn cảnh sát bàn bạc việc xử phạt hắn."

"Con mẹ nó, thật là xui xẻo, đi mua chút đồ cũng bị chó cắn ah!" Tạ Phi Thiên rung đùi đắc ý, giả bộ oan ức thở dài nói.

Nghe được lời này của Tạ Phi Thiên, thạch Thiên Phàm mặt đều tái lại, rốt cuộc là ai không may, ai xui xẻo hả? Ta gặp ngươi một lần liền bị cảnh sát bắt một lần, ngươi còn dám nói là ngươi không may sao? Ngươi con mẹ nó "chửi thề", ta mới chính là xui xẻo nè, đạp cức chó vận sao ấy chứ.

"Tạ Phi Thiên, ngươi tới đây một chút." Thượng Quan Đồng thấy thủ hạ gông ba người kia vào xe liền, đem Tạ Phi Thiên gọi qua một bên nhẹ giọng lại nói:

"Hai ngày trước kêu người tới đập quá quán nhà ngươi cuối cùng chúng ta cũng tìm ra chủ mưu, chính là Vương Bân người lần trước ngươi hỗ trợ bắt ở trường, chỉ có điều Vương Bân hiện tại trốn ở đâu vẫn chưa tìm ra.

Còn có chuyện này, những người kia giao một ít tiền bồi thường, ngươi chừng nào rãnh thì đến cục cảnh sát chúng ta nhận lại tiền."

"Cảm ơn ngươi, Thượng Quan Đồng... Đội trưởng." Tạ Phi Thiên đương nhiên không dám nói hắn đã một mình tìm Vương Bân báo thù, chỉ có thể đối với Thượng Quan Đồng ngỏ ý cảm ơn mà thôi.

Vốn là nhìn cũng không có ai chú ý hắn chỉ gọi Thượng Quan Đồng, lại bị nàng trừng hai mắt một cái không vui, lại tăng thêm hai chữ "Đội trưởng".

"Ngươi đừng theo gọi ta gọi thân thiết như vậy, ta không có hứng thú làm thê thiếp, hậu cung của ngươi!" Thượng Quan Đồng đột nhiên liền trở mặt rồi, đem Tạ Phi Thiên một mình đứng đó còn nàng quay mặt bỏ đi.

Oan uổng ah, các ngươi toàn là mỹ nữ xinh đẹp đáng yêu ah, ta là xác thực trong lòng đều yêu mến mọi người ah. Yêu thích một người cũng có lỗi sao? Không có đúng không? Nếu không có, vậy ta tại sao ta không thể yêu nhiều người chứ? Tạ Phi Thiên xấu hổ kêu lời oan uổng nhưng mẹ ơi ta cũng không hiểu hắn nói mẹ gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.