Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 2




“Anh không được xúc phạm cha tôi!”

Đôi mắt Caroline lóe lên khi nàng bảo vệ danh dự cho người cha lang bạt có vô vàn thói hư tật xấu, nhưng vẫn là người nàng hết lòng yêu kính.

“Tôi không được phép ư? Tôi chỉ nói sự thật thôi, mặc dù những khuyết điểm của Marcellus Wetherby chắc chắn không phải là vấn đề cần bàn tới ở đây.”

Caroline loạng choạng đứng dậy, siết chặt nắm đấm và quắc mắt nhìn anh ta. “Tôi sẽ không nghe anh bôi nhọ ký ức về cha tôi đâu. Ông ấy là người tử tế và tốt bụng!”

“Ông ta là một kẻ phóng đãng, vô trách nhiệm, tôn sùng mù quáng một tên hôn quân trụy lạc, chưa kể những đức tính chẳng mấy dễ chịu khác nữa.” Giọng Matt lạnh lùng.

“Còn anh đúng là con dòng cháu giống của những kẻ giết vua [1]! Nếu vua Charles không quyết định tịch thu đất đai của tất cả những kẻ phản bội thì chắc là anh đã đổi giọng rồi nhỉ!”

[[1]] Những người về phe quốc hội trong cuộc nội chiến Anh (1642-1649), giữa Charles I và quốc hội (người chỉ huy quân sự là Oliver Cromwell). Sau khi bắt được nhà vua, những người đứng đầu phe quốc hội đã kết tội Charles là bạo chúa và ký vào bản án xử tử ông. Sau khi Cromwell chết, tình hình nước Anh lại rơi vào hỗn loạn, Charles II lại được mời về nước làm vua Anh, tái lập chế độ quân chủ.

Nàng biết điều đó từ những gì cha kể cho nàng nghe về gia đình anh ta. Họ đã mất hết đất đai và tài sản khi chế độ quân chủ được lập lại sau cái chết của Cromwell. Trong vài năm tiếp theo, gia đình Mathieson một thời quyền lực đã phải sống lần hồi qua ngày trên mảnh đất từng là một trong những nông trại cho thuê của họ. Sau đó Mathieson cha, vẫn là một người trung thành với Thanh giáo, qua đời, và Ephraim, hay thường được gọi là Matt, với tư cách người chủ mới của gia đình, đã quyết định di cư. Không biết có bao nhiêu người trong gia đình đã rời đất nước với anh ta - như Elizabeth Wetherby đã làm khi mới hai mươi tuổi. Quả là thiếu khôn ngoan khi lôi chuyện cũ ra mà mỉa mai người đàn ông nàng đang cần nhờ cậy, Caroline nhận ra điều đó ngay từ lúc nàng mở miệng, nhưng cơn giận đã choán hết miệng lưỡi của nàng và những lời lẽ ấy bật ra trước khi nàng kịp ngăn chúng lại.

May mắn thay, anh ta không nóng nảy như nàng.

“Những người quyết định xử tử vua đã làm rất đúng. Charles đệ nhất đã gây ra quá nhiều tội lỗi, và con trai y cũng cùng một giuộc với y. Nhưng tôi sẽ không bàn chuyện chính trị với một con bé lúc ấy còn chưa ra đời như cô. Thay vào đó, cô nên nói cho tôi biết thứ gì đã xúi cô tới Connecticut? Chẳng lẽ sau khi bố mất cô không còn ai ở Anh để tìm đến sao?”

Caroline bực tức nhìn anh ta, nhưng sự thận trọng ngăn nàng tiếp tục cuộc tranh cãi. “Không.”

“Một cô gái hấp dẫn như cô ít ra phải có một người theo đuổi chứ. Sao cô không lấy chồng?”

“Tôi không muốn lấy chồng.”

“Thay vào đó cô lại muốn rời bỏ gia đình và đất nước của mình để làm một cuộc hành trình đầy nguy hiểm tới một nơi hoang dã rồi ở lại với những người lạ hoắc sao?” Lông mày anh ta nhướng lên thắc mắc.

“Elizabeth là... từng là người thân duy nhất mà tôi còn trên đời này. Tôi muốn gặp chị ấy, muốn sống cùng với chị ấy. Vậy nên tôi mới tới đây. Nếu tôi biết... nếu tôi biết chị ấy đã qua đời, tôi đã thu xếp theo cách khác.”

“Tôi hiểu. Giờ thì chúng ta sẽ đi vào vấn đề chính. Sau khi quyết định đến đây, cô đã liều lĩnh mua vé tàu bằng một món trang sức vô giá trị. Điều tôi muốn rõ là liệu cô có biết những viên đá quý đó là giả hay không?”

Caroline chớp mắt. “Không.”

“Nói thật đi. Tôi không thích những kẻ nói dối.”

“Tôi không nói dối!”

Matt nhìn nàng với vẻ nghi ngờ. “Tobias đã cho tôi xem cái trâm. Đó là một món đồ rất xinh đẹp, rất đặc biệt. Nó đặc biệt đến nỗi khiến tôi nhớ tới một chuyện: nhiều năm trước, Elizabeth từng kể cho tôi nghe về một cái trâm có hình con công rất đẹp, giống như cái trâm của cô vậy, đó là vật mà bố cô thường đem ra đánh cược khi chơi cờ bạc mỗi lần ông ta túng thiếu. May là ông ta thường thắng, bởi vì những viên ngọc trên chiếc trâm đó đều là giả, và nếu người ta phát hiện ra thì ông ta sẽ bị treo cổ ngay lập tức. Cô không định nói là hai cái trâm ấy chỉ tình cờ có hình dáng giống hệt nhau thôi đấy chứ?”

Đôi mắt anh ta nhìn xoáy vào nàng. Caroline phải gắng hết sức mới không nhắm mắt lại trước tia nhìn dữ dội như thiêu đốt ấy. Nàng nghiến răng và hếch cằm lên.

“Thôi được. Tôi biết nó là giả đấy,” nàng xấc xược nói.

“À.”

“Thế anh định làm gì nào?” Nàng hỏi vẻ dữ tợn.

“Cô nên kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện khi còn có thể. Tôi đang định phủi bỏ mọi trách nhiệm với cô. Tôi đã nói rồi đấy, tôi không thích những kẻ dối trá, và với những tên trộm thì lại càng căm ghét hơn.”

Miệng nàng mím chặt vì giận dữ. “Anh muốn biết toàn bộ câu chuyện ư? Thôi được, tôi sẽ kể cho anh nghe. Trong hai năm cuối đời, cha tôi bị ốm nặng, ông ấy không thể lo liệu cho hai chúng tôi được nữa. Tôi đã nhận khâu vá để kiếm chút tiền ít ỏi, nhưng nó còn chẳng đủ để trả tiền nhà, chưa nói gì đến mua thức ăn. Chúng tôi đã phải bán hết những đồ giá trị, nhưng vẫn không đủ. Lão chủ nhà của chúng tôi lúc ấy lại mê mẩn tôi, và trong mấy tháng cuối lão không đòi tiền nhà nữa. Khi cha tôi mất, lão mới đòi tôi trả. Bằng... bằng thân xác của tôi.”

Caroline ngừng lại, không thể tiếp tục được nữa khi những dòng ký ức đáng sợ ùa về tâm trí nàng. Bàn tay của Simon Denker rờ rẫm khắp cơ thể, cái mồm hôi thối và ướt nhẹp của lão ngấu nghiến miệng nàng. Nàng siết chặt nắm tay, cố gắng kìm lại những giọt lệ đang dâng lên trong đáy mắt. Tự hạ thấp phẩm giá của mình như thế là đủ lắm rồi; nàng không được khóc.

Môi Matt mím lại, đôi mắt tư lự nhìn nàng.

“Anh không cần phải nhìn tôi như thế!” nàng hét lên. “Nếu ở vào tình cảnh của tôi thì anh sẽ làm thế nào? Khi anh đã cùng đường, thì dùng cái trâm may mắn của cha mình cũng đâu đến nỗi quá khủng khiếp chứ?”

Anh ta có vẻ suy nghĩ rất lung, rồi gật đầu. “Phải đối mặt với hai điều tồi tệ, cô đã chọn thứ ít tồi tệ hơn. Mặc dù sẽ tốt hơn nếu khi người ta hỏi cô chịu nói thật.”

Caroline run rẩy hít vào một hơi thật sâu. Như mọi lần, khi những ký ức về ngày hôm đó đột ngột tấn công tâm trí, nàng lại cảm thấy nôn nao và yếu ớt lạ lùng. Nàng lảo đảo, rồi cố trấn tĩnh lại, bám tay vào vách chuồng gia súc cho khỏi ngã. Sự căm phẫn bùng lên trong mắt khi nàng nhìn gã anh rể đang đứng chỉ trích mình. Khi người ta không rơi vào cảnh cùng quẫn thì lên mặt đạo đức có khó gì đâu!

“Ngoan đạo vốn là bản chất của anh hả Mathieson? Hay anh phải nỗ lực lắm mới ra vẻ như thế được?”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ kiềm chế cái miệng lưỡi phù thủy của mình lại.” Một vẻ thích thú bất chợt hiện lên trên mặt anh ta. “Và cứ làm bộ ngất xỉu đi, nếu đấy là mánh khóe tiếp theo để khiến tôi động lòng thương cảm. Tôi đã quyết định trả tiền cho Tobias giùm cô rồi đó.”

“Anh tử tế quá.” Giọng điệu mỉa mai biến những lời nói lịch sự của Caroline thành lạnh lùng. Nàng bỏ tay khỏi vách tường và đứng thẳng người dậy. Nàng sẽ không quỵ ngã dẫu có phải chết vì đứng thế này. “Nhưng rốt cuộc cũng chẳng cần thiết. Tôi không cần anh giúp nữa đâu.”

Nàng làm ra vẻ cao ngạo để át đi nỗi tủi hổ trong lòng. Sự kiêu hãnh và nóng giận khi đã kết hợp với nhau thì chẳng còn chỗ nào cho óc suy xét sáng suốt, nhưng lúc đó Caroline thực sự không nói suông.

“Nếu tôi không trả tiền cho Tobias, ông ta sẽ đưa cô ra tòa và bán cô làm nô lệ.”

Caroline giàu lòng kiêu hãnh, nhưng nàng không ngu ngốc, và lời tuyên bố thản nhiên của Matt khiến nàng sửng sốt tột độ.

“Một việc như thế mà luật pháp cũng cho phép sao?”

“Tôi cam đoan với cô là có.”

“Ừ nhỉ, ở một đất nước mọi rợ thế này thì dĩ nhiên nó phải được coi là hợp pháp rồi! Những gã Cộng hoà các anh còn trò ghê tởm nào khác ngoài việc chiếm hữu nô lệ không?” Sự giận dữ len vào từng lời nói của nàng.

Anh ta nheo mắt. “Tôi có một lời khuyên cho cô, cô gái. Đừng có ói ra những lời mách qué của cánh Bảo hoàng các cô ở bên này bờ đại dương. Chúng tôi trừng phạt những kẻ ăn nói bừa bãi như thế nghiêm khắc lắm đấy.”

“Vậy thì tôi sẽ phải suốt đời dè chừng những kẻ như gã linh mục mặt nhăn mày nhúm của anh à?”

“Đủ rồi! Tôi cảnh cáo cô, tôi sẽ không nín nhịn sự xấc láo của cô hơn nữa đâu. Nếu cô muốn trở thành một thành viên trong nhà tôi, cô sẽ phải cư xử sao cho đúng mực. Nghĩa là, ít nhất cũng không được trộm cắp, nói dối, ăn nói báng bổ hay diễn thuyết cho phe Bảo hoàng.” Nếu Caroline đủ tỉnh táo, nàng sẽ thấy trong đáy mắt anh ta lóe lên một tia hóm hỉnh. Nhưng thật không may, nàng lại chẳng hề để ý.

“Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên, nhưng tôi không còn muốn ở trong nhà anh chút nào nữa!” Caroline nghiến răng nói, vứt bỏ sự khôn ngoan của mình và cảm thấy phấn chấn lạ lùng.

“Cô thích bị bán làm nô lệ hơn à?” Anh ta nhướng mày hỏi.

“Tôi sẽ đi tìm việc. Tôi không lạ gì với những công việc chân tay vất vả. Tôi có thể nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa và may vá. Nếu anh trả tiền cho thuyền trưởng Rowse giúp tôi, tôi sẽ trả lại anh ngay khi nhận được những đồng lương đầu tiên. Coi như là anh cho tôi vay tiền vậy.”

Matt cười khẩy. “Cô nghĩ quanh đây có ai buồn thuê một người phụ nữ theo phe Bảo hoàng, nói năng xấc xược và ăn mặc lố lăng như cô chứ? Cô sẽ chết đói trước khi kiếm được một mẩu bánh mì mất.”

Bị chặn họng, Caroline quắc mắt nhìn anh ta. “Anh đang bất lịch sự quá mức đấy, anh rể!”

“Vậy thì chúng ta hợp nhau quá còn gì. Vì cô là em gái người vợ quá cố của tôi và là dì của các con tôi, nên tôi sẵn sàng cho cô ở nhờ. Nhưng cô sẽ làm việc để được ở lại, và để trả nợ tôi khoản tiền tàu. Chúng tôi đang cần một người nấu nướng kiêm dọn dẹp nhà cửa, và cô sẽ đảm nhiệm việc đó. Tôi chỉ yêu cầu một điều thôi, là cô đừng có gây thêm rắc rối gì nữa. Tôi không muốn ngày nào cũng phải chịu đựng những hành động ngu ngốc của cô như sáng nay.”

“Hành động ngu ngốc ư!” Caroline mới kịp nói đến đấy thì một tiếng động lớn bỗng vang lên từ sân nuôi gà vịt, khiến nàng đớ người ra. Nàng còn chưa định thần lại thì Millicent đã từ đâu xuất hiện với con chó quái quỷ vừa sủa ầm ĩ vừa đuổi theo sát nút. Nhìn thấy cô chủ, Millicent liền lao thẳng tới, cào rách váy của Caroline để nhảy lên vai nàng, rồi xù lông và rít lên với con vật miệng đầy rớt dãi đang rượt theo sau.

“Đi đi! Xùy!” Caroline hét lên, một tay giữ con mèo trong khi tay kia cuống quýt xua xua con chó đang lao đến.

“Raleigh, không!” Matt hét lên, nhưng quá muộn rồi. Raleigh đã lao tới, hai chân chồm về phía trước. Nó đâm sầm vào Caroline như một con ngựa lồng, đẩy nàng ngã sõng soài xuống đất. Nàng hét lớn; Millicent bèn rít lên, và bất ngờ giơ móng vuốt sắc như dao tấn công con chó; Raleigh kêu ăng ẳng; Matt thì la hoảng. Cách đó vài thước, những người còn lại trong nhà Mathieson huỳnh huỵch chạy tới.

Và rồi, khi Caroline một lần nữa còn đang nằm choáng váng trên mặt đất, Millicent đã nhảy vọt lên nóc chuồng gia súc, làm Raleigh sủa điên loạn. Đám đông chứng kiến thì kẻ cười, người hét, người túm lấy con chó đang nhảy lên chồm chồm.

Lần thứ hai trong ngày, căn nhà lại chìm trong hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.