Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 7: Phát sinh 7




Đi đến phòng quản lý, Đồng Thiên Ái đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cửa hai cái “Quản lý! Tôi là Thiên Ái!”

Giây tiếp theo đã nghe thấy thanh âm trầm ổn từ trong phòng truyền đến “Đồng tiểu thư sao? Mời vào!”

Đặt tay lên nắm đấm, Đồng Thiên Ái nhẹ nhàng vặn nắm đấm sang bên trái. Cánh cửa được mở ra, trong nháy mắt, Đồng Thiên Ái thấy Đôn quản lý mập mạp đang ngồi trên ghế, trên mặt mang theo nụ cười mờ ám. Tầm mắt xẹt qua vị quản lý, hướng nhìn sang bên, Đồng Thiên Ái chợt thấy cả người buồn bực. Là hắn – tên biến thái chết tiệt đó.

Ánh mắt của anh so với ngay hôm qua rất khác biệt, không có vẻ lạnh lùng cuồng ngạo như trước. Hắn đứng ở một nơi không xa, ánh mắt thâm trầm mà chăm chú nhìn cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến mê người.

Nhìn biểu tình người đàn ông trước mặt, Đồng Thiên Ái bỗng dưng thấy do dự, chần chừ. Kì lạ! Sao cô lại có loại cảm giác này chứ? “chính là cảm giác chạm phải điện, cả người run rẩy, không cách nào tự kiềm chế được”

Cảm giác chạm phải điện… chẳng lẽ lại….. không phải đâu… cô sao lại có thể liên tương đến cái này?

Trời ơi! Đồng Thiên Ái! Đầu óc của mày nhất định là ngập nước rồi, cho nên mới ở nơi này suy nghĩ lung tung! Phải nhanh chóng dẹp bỏ tư tưởng ấy đi! Bây giờ phải chuẩn bị tinh thần đấu tranh với tên biến thái nữa.

Vị quản lý mập hề hề cười nói “ Tần tổng, Đồng tiểu thư, hai người từ từ nói chuyện”. Nói xong, vội vàng ra khỏi phòng, không quên giúp hai người đóng cửa phòng lại.

Đồng Thiên Ái trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn người trước mặt. Hôm nay tên biến thái mặc áo sơ mi màu đỏ tía, loại màu sắc hoa mĩ, đi cùng bộ Âu phục màu đen, không những không có vẻ tầm thường, ngược lại càng làm lộ rõ vẻ cao quý bức người của hắn. Hay nói đúng hơn, người đẹp trai mặc kiểu gì cũng đẹp

Phi phi phi! Đồng Thiên Ái! Sao lại bắt đầu loạn tưởng rồi! Lấy lại vẻ trấn định, Đồng Thiên Ái bình thản nói “ Tần tổng có chuyện gì không? Có chuyện thì mau nói! Nói xong, tôi còn phải đi làm việc!”

Tần Tấn Dương nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, lẳng lặng quan sát cô. Tại sao cô không có vẻ gì gọi là tức giận. Ngày hôm qua anh đã như thế khiến cô tổn thương rất nhiều. Hiện tại cô lại có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện với anh. Cô hẳn là nên tức giận, quát to mắng mỏ anh mới đúng.

“ngày hôm qua….” Hắn mở miệng, thử nói

Ngay lập tức, Đồng Thiên Ái chặn lời, lạnh nhạt nói “ Không có gì! Những gì Tần tổng nói đều là sự thật! Thật sự là tôi có bán mình cho ngài , làm người phụ nữ của ngài trong một tháng. Là sự thật thôi mà! Nói ra rồi tôi cũng như cũ chẳng mất miếng thịt nào cả!”

Tần Tấn Dương nghe cô lạnh nhạt nói như thế, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận. Tình nguyện nhìn thấy dáng vẻ “con nhím” của cô, hướng anh kêu to rống lớn, hoặc là múa máy môn võ Không Thủ Đạo mèo cào với anh, như vậy mới giống Đồng Thiên Ái trước kia anh từng biết. Hiện tại, cô cư nhiên lạnh lùng yên tĩnh như thế này khiến anh muốn phát điên.

Hừ! Đồ xấu xa. Lại không nói lời nào. Muốn im lặng sao? Được rồi! Tự mình mà im lặng đi.

Đồng Thiên Ái liếc nhìn sang bên phát hiện người bên này có chút mất hồn. Không lẽ hắn đang nghĩ nên tìm cách nào để tính sổ với cô sao? Tốt nhất nên rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, không nên tự rước họa vào thân.

“Tần tổng! không có chuyện gì, tôi xin phép trở về làm việc!”. Nhanh chóng nói xong, Đồng Thiên Ái xoay người bước đi thật nhanh đến trước cửa phòng.

Bỏ chạy…. mỗi lần nhìn thấy hắn... liền muốn nhanh chóng bỏ chạy…. không có bất kì lý do gì….cứ thế mà trốn chạy.

Thời điểm Đồng Thiên Ái vừa mở cửa ra, sau lưng có người giật ngược cánh tay cô lại, đem cả người ôm vào trong ngực. Lực đạo rất lớn, khiến cô có chút sợ hãi.

“A” Đồng Thiên Ái vừa la lên một tiếng liền im bặt.

Lần này, cô hẳn đã có chuẩn bị sẵn tâm lý bắt đầu kêu gào

“Tên biến thái chết tiệt. Anh lại muốn gì nữa. Anh chế nhạo tôi thế chưa đủ hay sao? Tôi như thế nào thì anh mới hài lòng hả?”

Chẳng lẽ ngày hôm qua vẫn chưa đủ với hắn sao? Mục đích của hắn không phải là đã đạt được rồi à?Trước mặt tình nhân của hắn cùng với anh Bạch Minh, hắn hung hăng, không nể mặt nói ra nỗi đau của cô. Sau đó còn tiện tay, xát thêm muối vào vết thương ấy.

Thân hình rộng lớn của hắn giờ phút này bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mềm mại của Đồng Thiên Ái. Đem cả người Đồng Thiên Ái ép vào vách tường, dùng chính mình, giữ chặt lấy cô, không để cho cô bất kỳ cơ hội nào nhúc nhích.

“Anh buông tôi ra! Tên biến thái chết tiệt này. Anh có nghe không hả? tôi kêu lên cho mọi người nghe bây giờ! Tôi nhất định sẽ kêu thật to.” Đồng Thiên Ái nhấc chân muốn đá hắn một cái.

Đoán được ý tốt của cô, Tần Tấn Dương vòng chân lên, kẹp chặt lấy đôi chân lộn xộn của cô.

“Không phải như thế!”. Tần Tấn Dương gầm nhẹ lên tiếng, lúc này anh không biết cách nào biểu đạt tâm ý của chính mình. Trước mặt người yêu, anh sao lại trở nên hốt hoảng thế này. Thật giống biểu hiện của nam sinh lần đầu biết yêu, không biết làm gì ( đúng là anh yêu lần đầu mà! Khác gì đâu chứ!)

Đồng Thiên Ái vẫn ở chỗ cũ giãy giụa không yên, nhất quyết không tha nói

“còn không phải như vậy! không phải tế thì là gì chứ! Anh chính là như thế!chính là như thế! Chính là như thế!”. Đồng Thiên Ái vô số lần lặp lại lời nói của chính mình, nhất quyết nói “ Anh vẫn như thế, luôn khiến người khác ….”

“chán ghét” hai chữ tiếp theo không kịp nói ra, đã bị anh nuốt lấy. Tần Tấn Dương hốt hoảng hôn lên môi cô, toàn bộ lời nói của chính mình cũng không biết nói ra như thế nào. Nhưng anh không muôn nghe, không muốn từ trong miệng cô nghe được… nghe cô nói chán ghét mình. Đột nhiên phát hiện, hắn cỡ nào khát vọng để cô thích chính mình.

Đã từng quen qua rất nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều nói yêu anh. Nhưng là anh không biết, họ yêu là tiền của anh hay là yêu chính anh. Hoặc hơn nữa là yêu tiền nhiều hơn yêu anh.

Nhưng mà……. Đồng Thiên Ái… Em là ngoại lệ.

Trên thế giới này, mỗi chúng ta phải chăng sẽ có ngày gặp đúng căn duyên tiền định của chính mình. thực sự cái gọi là nhân duyên có thực trên đời này sao.

Nếu quả thật có kiếp trước, thế thì kiếp trước anh nhất định đã làm chuyện có lỗi với cô. Cho nên kiếp này cô mới khiến ăn ngủ không yên lo được lo mất. Kiếp này anh thực sự hi vọng, có thể nghe được từ miệng cô hai từ “yêu anh”.

Đồng Thiên Ái em sẽ yêu thương anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.