Quả nhiên không còn ai hó hé gì nữa, không khí lúc này trở nên nặng nề còn mang theo chút lúng túng. Nồi lẩu trên bàn vẫn sôi ùng ục, bốc lên từng luồng khi`` nóng,
thật giống tâm tình của ai đó lúc này.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, đôi mắt lộ ra vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Tần Tấn Dương.
Hắn nghĩ làm cái gì? Trong lòng cô đã sớm chuẩn bị tinh thần, dự định sẽ chặn đánh mọi phục kích của hắn .
Tiêu Bạch Minh trầm mặc không nói, đưa mắt nhìn Đồng Thiên Ái rồi lại
nghiêng sang người đàn ông đối diện. Biểu tình của người đàn ông này
cùng Đồng Thiên Ái hiện tại rất giống nhau, rất giống binh sĩ đứng trên
trận chiến,bộ dáng chuẩn bị đón đánh kẻ địch.
- Tấn Dương - Quan Mị Nhi mềm mại nỉ non một tiếng, giấy tiếp theo lại tiếp tục trầm mặc không lên tiếng.
Tần Tấn Dương quét mắt về phía cô ta, trong nháy mắt Quan Mị Nhi biết điều
ngậm miệng lại. Tầm mắt của hắn trực tiếp đối diện với Đồng Thiên Ái.
Nhìn cô cùng tên đàn ông kia đi chung với nhau hơn thế thái độ còn rất
thân mật trong lòng hắn không khỏi tức giận.
Tại sao khi hai
người ở chung với nhau cô lại cố tình đối chọi với hắn? Tên ngốc này có
ưu điểm gì chứ? Cô sao lại đối xử tốt với hắn như thế, tệ hơn chính là
cố tình làm vậy cho hắn xem.
- Đồng Thiên Ái, em thích kiểu đàn
ông như thế này sao? Vậy thì, để tôi thử xem, người này yêu em nhiều bao nhiêu? Tần Tấn Dương khóe môi nâng lên, từ từ đứng lên, đi về phía Đồng Thiên Ái.
Đồng Thiên Ái thấy Tần Tấn Dương dần dần đến bên cạnh
mình, lòng bàn tay bất chợt đổ mồ hôi. Ngũ quan tuấn lãng của hắn giây
phút này trở nên cực kì tăm tối. Theo từng bước chân của Tần Tấn Dương,
lồng ngực cô cũng như thê mà đập nhanh hơn " Bùm bùm!". Khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, hắn cuối cùng cũng đến bên người cô.
Tần Tấn Dương nhìn Tiêu Bạch Minh khẽ cười một tiếng, sau đó làm ra hành động
hết sức động trời. Hắn khẽ cúi người xuống, đưa tay ra ôm lấy bả vai
Đồng Thiên Ái- tư thế hết sức thân mật.
- Anh. Đồng Thiên Ái vội vàng đứng lên, muốn tránh né hành động thân mật này.
- Đừng động. Tần Tấn Dương nhẹ giọng hà hơi vào tai cô - Đừng khiêu chiến với tính cách của tôi.
Đồng Thiên Ái mặt đỏ bừng, đôi tay nhỏ nắm chặt mép khăn trải bàn.
- Tần Tấn Dương anh muốn cái gì?
Dường như nhớ lại thời điểm ban đầu, mỗi lần anh xuất hiện cô luôn hỏi " anh
muốn cái gì?". Chỉ là mỗi một lần như thế anh đều làm ra chút chuyện
khiến cô khiếp sợ. Lần này anh nghĩ mình sẽ làm gì đây?
Quan Mị
Nhi ngồi ở đối diện,trong lòng căm giận nhìn Đồng Thiên Ái, hết sức
không cam lòng. Chính cô mới khiến cho Tần Tấn Dương vui vẻ, đột nhiên
đâu ra cô gái này. Vừa gầy lại vừa khó coi. Giữa bọn họ rốt cục là có
vấn đề gì?
Tiêu Bạch Minh nhìn hai người như thế đột nhiên sinh
ra một loại ảo giác. Ảo giác hai người họ ở chung một chỗ nhìn thật sự
rất xứng đôi. Có thể đoán được Tần Tấn Dương rất bá đạo, nhưng cảm giác
của người đàn ông nói cho anh biết, Tần Tấn Dương hiện đang ghen. Vì lúc nãy hắn thấy anh và Thiên Ái thân mật với nhau sao? Vậy thì người đàn
ông trước mắt chính là tình địch của anh.
Tần Tấn Dương nghiêng đầu, ánh mắt tà đạo nhìn về phái Tiêu Bạch Minh, trong giọng nói có chút bất cần:
- Tôi đoán anh biết tôi không phải là anh họ của Thiên Ái.
Tiêu Bạch Minh bề ngoài nhìn qua cũng biết hắn không phải loại đàn ông ngu ngốc không biết gì.
- Tần tổng. Tiêu Bạch Minh tự nhiên trấn định lại bản thân, khách sao nói một tiếng
Trong lòng Đồng Thiên Ái càng thêm chắc chắn anh Bạch Minh quả nhiên nhận ra
Tần Tấn Dương. Nhưng cô vẫn không hiểu sao anh lại làm như chính mình
không biết, cũng không hỏi tại sao cô lại nói dối anh.Trong giây lát cô
phát hiện người bên cạnh mình thật giống một câu đố, khiến người khác
không dễ gì đoán được.
- Chỉ là tôi cảm thấy một điều rất kì lạ,
chẳng lẽ anh không muốn biết, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy chính xác là gì hay sao? Giọng nói lạnh lùng của Tần Tấn Dương quanh quẩn đâu đây
trong không khí.
Nội tâm Đồng Thiên Ái căng thẳng không thôi,
giống như bị ai đó lấy gối chụp lên mặt, không cách nào thở được. Hắn
nghĩ hắn sẽ nói những gì? Không phải hắn muốn trước mặt mọi người nói ra quan hệ của bọn họ chứ? Không cần! Ngàn vạn lần không cần! Ít nhất cũng không cần ở trước mặt anh Bạch Minh. Không cần như vậy!
"Bá"- từ chỗ ngồi đứng lên, Đồng Thiên Ái cắn răng nói:
- Tần Tấn Dương có chuyện gì nói chuyện với nhau.
Tần Tấn Dương lại cố ý lắc đầu một cái, đội tay dùng sức đem cả người cô
trở về chỗ ngồi. Thái độ của hắn lúc này chính là giễu cợt cùng với
khinh thường.
- Giờ mới muôn cùng anh nói chuyện sao ? nụ cười xuất hiện trên mặt hắn lúc này lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Trong lúc Đồng Thiên Ái còn kinh ngạc, từ từ khạc ra hai chữ " Quá Muộn".
Tiêu Bạch Minh cuối cùng cũng lên tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Tần tổng, bất kể giữa hai người có ân oán gì, hiện tại xin Tần tổng buông bạn gái tôi ra.
Bạn gái
Ngoại trừ Quan Mị Nhi, hai người còn lại vạn phần kinh ngạc. Từ lúc nào thì
cô là bạn gái anh chứ? Đồng Thiên Ái nghi hoặc nhìn Tiêu Bạch Minh. Lúc
này cô chợt nhận ra anh hiện tại là muốn bảo vệ mình. Nhưng những lới
này, Tần Tấn Dương nghe thấy cực kì chói tai.Người phụ nữ của hắn, con
mồi của hắn trở thành bạn gái của người khác. Buồn cười! Hết sức buồn
cười.
- Bạn gái của anh sao? Ánh mắt thâm thúy của Tần Tấn Dương
quét về phía Tiêu Bạch Minh, khóe môi cũng theo thế mà cong lên " Nếu
thế thì anh không biết, bạn gái này của anh đã từng là người phụ nữ của
tôi rồi!"
Oanh
Giờ phút này, ngoại trừ Đồng Thiên Ái thì cả Tiêu Bạch Minh cùng Quan Mị Nhi đều vạn phần kinh ngạc.
"Thiên Ái là người phụ nữ của hắn"
" Cô gái trước mắt này, trong quá khứ là người phụ nữ của Tấn Dương sao?
Như vậy hiện tại, Tấn Dương làm ra loại hành vi này làm gì nữa?"
Trong lòng Tiêu Bạch Minh cùng Quan Mị Nhi nghi ngờ vô cùng, lời nói của hắn thực sự khiến người ta chấn động.
Tần Tấn Dương tiếp tục giễu cợt nói:
- Bạn gái Đồng Thiên Ái của anh, một tháng trước đây đã bán mình cho tôi, làm người phụ nữ của tôi. Tiêu Bạch Minh! Anh còn yêu thích cô ta sao?