Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Chương 7: Yêu giờ cũng chẳng ích chi




Hiển nhiên Thẩm Quát sẽ không nhìn chằm chằm vào nàng, nghe ý tứ trong lời nói của nàng, liền yên tâm không hỏi lại.

Bóng ma chết chóc bao trùm trong Hoàng Thảo trại, rốt cục nhè nhẹ bắt đầu xuất hiện sinh khí. truyện copy từ tunghoanh.com

Lúc trước, quan binh đã tuyên bố Trần Khác đến, nhưng trại dân đều cho rằng đó chỉ là nói cho có lệ mà thôi, đến khi nhìn thấy hắn đang đứng trong trại, bọn họ mới thật sự tin tưởng, hóa ra Trần đại nhân không hề bỏ rơi họ… Trọng yếu hơn, Trần đại nhân dám lấy thân thể thiên kim đi vào trong trại, tuy rằng dịch bệnh không phải không có thuốc nào chữa được, nhưng hắn cũng không phải Vu sư trong truyền thuyết, có lẽ cũng sẽ mất mạng.

Việc đầu tiên Trần Khác làm khi vào trong trại là xử tử Vu sư của bộ tộc, ngoại trừ tội danh tung ra lời đồn, còn gán cho hắn tội danh phát tán ôn dịch… Hành động này của hắn rất trọng yếu, có thể tiêu diệt lời đồn “Tu sửa sông gây ra ôn dịch”, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải ngăn chặn được dịch bệnh lan tràn.

Vì vậy không hề nghỉ ngơi, Trần Khác liền lập tức đi dò xét khu cách ly… Dựa theo kinh nghiệm của Thẩm Quát, hắn phân phó Hoàng trại chủ lập một khu vực riêng, dùng hàng rào tạm thời làm một cái sân, bên trong xây dựng một loạt lều cỏ. Hễ trại dân nào bị phát bệnh sẽ bị đưa vào đây, ai không bị bệnh thì cấm được tới gần khu vực này.

Mặt trời dần ngả về phía tây, những trại dân bị bệnh nặng đều đang nằm trong lều cỏ, những người bệnh nhẹ một chút thì đang nhóm lửa nấu cơm, trên cao lượn lờ khói bếp, mùi thơm của cơm lan tỏa trong không khí, cảnh tượng trong khu vực cách ly lộ ra một chút sinh khí.

Vì ngăn ngừa thuộc hạ nhiễm bệnh, Trần Khác không cho bọn họ đi theo, chỉ dẫn theo Thẩm Quát và Liễu Nguyệt Nga đi vào. Điều này làm cho Liễu Nguyệt Nga càng đau khổ hơn trong lòng, đúng rồi đúng rồi, hắn khẳng định đã không chịu nổi ta, muốn cho ta chết ở đây để có thể thoải mái hơn rồi.

Trần Khác không rảnh rỗi để ý đến nàng, sắc mặt hắn ngưng trọng đi kiểm tra từng lều cỏ một, khi thì dừng lại nhìn người bệnh nằm trên mặt đất, tra xét bệnh tình của bọn họ, sau khi tuần tra xong, hắn có thể xác định đây chính là bệnh đậu mùa.

Xong xuôi, ba người tới cổng gác của khu cách ly tắm rửa, thay quần áo… Bệnh đậu không chịu được nóng, chỉ cần tắm giặt bằng nước nóng là có thể loại trừ độc tính.

Trở lại chính đường trong trại, trời đã sụp tối từ lâu, đèn đuốc đã được thắp.

Trần Khác nhìn thấy trên bàn đã đặt sẵn hai giỏ lớn, trên giỏ tràn đầy các loại dược liệu. Hoàng A Phúc hướng tới Thẩm Quát nói:
- Thẩm tiên sinh, thuốc mà tiên sinh phân phó đi hái, đều đã gom góp đủ.

Trần Khác cầm lên một chút nhìn nhìn, hỏi Thẩm Quát:
- Ngươi kê đơn thuốc?

- Cố gắng hết sức mà thôi.
Thẩm Quát thở dài, nhìn Trần Khác nói:
- Sớm nghe nói y thuật của đại nhân cao minh, sao không kê đơn thuốc cho bọn họ từ lúc nãy?

- Bệnh này không thuốc nào có thể chữa…
Trần Khác lắc đầu nói:
- Ta cũng chỉ có thể kê đơn thuốc thanh nhiệt trừ hỏa, cung cấp cho bọn họ một chút dinh dưỡng, giúp bọn họ có thêm sức lực. Nhưng có thể vượt qua được căn bệnh hay không thì còn phải xem chính bọn họ.

- Không thuốc nào có thể chữa được…
Hoàng A Phúc nghe vậy, da mặt run rẩy nói:
- Đại nhân, lúc nãy lại có thêm bảy tám trại dân phát sốt, bị đưa vào khu cách ly.

- Trại chủ xin hãy bớt lo lắng.
Thẩm Quát nói:
- Chưa chắc bọn họ đã phát bệnh, có thể là phản ứng bình thường sau khi ngừa bệnh.
Ngày hôm qua sau khi đến, hắn đã dùng phương pháp cũ, cho toàn bộ già trẻ trai gái trong làng ngừa đậu, đương nhiên hắn sẽ không cho bọn họ biết đó là dịch mủ lấy trên vết loét của người nhiễm bệnh.

Đánh tan sự thấp thỏm lo âu trong lòng Hoàng A Phúc, Thẩm Quát nhìn Trần Khác nói:
- Đại nhân, dịch bệnh lan tràn rất mạnh, hạ quan lo lắng dịch bệnh đã lây đến nơi khác rồi, xin hãy cho toàn thể dân phu ngừa đậu, đây là việc cấp bách.

Trần Khác gật đầu nói:
- Tuy vậy cách ngươi ngừa đậu vẫn còn nguy hiểm, ta có phương pháp ngừa bệnh khác, không có bất kỳ nguy hiểm nào…

- Phương pháp bênh đậu trên trâu bò?

- Ừ…
Trần Khác gật đầu nói:
- Tại sao người bệnh trải qua một lần nhiễm bệnh mà không chết đi, vĩnh viễn sẽ không bị nhiễm bệnh nữa? Đó là do sau khi trải qua nhiễm bệnh đậu mà không chết, trong cơ thể sẽ xuất hiện một sức lực phòng hộ có thể đối kháng được dịch bệnh vĩnh viễn. Mà bệnh đậu này không chỉ gây bệnh đối với con người, nó cũng có thể lây lan đến đàn trâu, gần như tất cả đàn trâu đều xuất hiện dịch bệnh. Những người chăn nuôi trong quá trình tiếp xúc với trâu, có khả năng lây nhiễm bệnh đậu nhẹ, từ đó mà có lực phòng dịch đậu, chúng ta có thể thông qua phương pháp này, cho mọi người ngừa bệnh đậu mùa, so với cách ngừa đậu trên người mà ngươi dùng thì an toàn hơn nhiều.

Cả đêm hai người đều nói chuyện về phương pháp ngừa đậu, mãi cho đến khi hừng đông, Trần Khác mới phát hiện ra không thấy Liễu Nguyệt Nga đâu.

- Người đâu?
Trần Khác hỏi Trần Nghĩa.

- Liễu Đại nhân hình như có chút khó chịu, trở về nghỉ tạm rồi.
Trần Nghĩa vẻ mặt sầu lo nói:
- Liễu Đại nhân giống như bị bệnh nặng.

- Hả?
Trần Khác đoán có lẽ như vậy, nếu không với tính tình mạnh mẽ hiếu thắng của nàng, nhất định nàng vẫn sẽ gắng gượng chống đỡ tiếp.

Sáng sớm, sương mù bao phủ Hoàng Thảo trại như một bóng ma chết chóc vẫn chưa bị xua tan, sự im lặng trong trại làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Hoàn cảnh này có thể khiến cho con người ta nghĩ ngợi lung tung, nhất là cho rằng mình đã sắp đến thời điểm tử vong.

Liễu Nguyệt Nga lẳng lặng nằm ở trên giường, trên người đắp một tấm thảm mỏng. Lúc nửa đêm nàng đột nhiên cảm thấy đau đầu, cả người rét run, liên tưởng đến bệnh trạng Thẩm Quát miêu tả, nàng nghĩ rằng mình đã bị lây bệnh đậu mất rồi.

Những gương mặt khủng bố trong vùng cách ly kia lần lượt hiện lên trước mắt nàng, nghĩ đến việc mình cũng sẽ bị biến thành như vậy, tận đáy lòng nàng dần dần dâng lên sự tuyệt vọng. Liếc mắt nhìn sang Trần Khác, nàng thấy hắn vẫn đang chuyên chú thảo luận cùng Thẩm Quát, không hề quan tâm gì đến trạng thái của mình, Liễu Nguyệt Nga cảm thấy ảm đạm, lặng lẽ lui ra khỏi chính sảnh.

Trở lại phòng của mình đã được sơn trại chuẩn bị sẵn, nàng cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, ngay cả nước cũng chưa được uống, đành phải nằm xuống giường. Nàng nằm miên man suy nghĩ xem mình có nên tự tử hay không.

Nếu mình chết, gia gia và nãi nãi chắc rằng sẽ rất thương tâm, nhưng nếu để bọn họ nhìn thấy mình mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhất định sẽ càng thương tâm hơn. Cho nên mình phải dặn tên “Sói nhẫn tâm” kia vĩnh viễn không được cho họ biết tin mình đã chết… Thôi đi, không thèm nhìn đến hắn nữa, hận chết hắn, tốt nhất là lưu lại cho hắn vài dòng là được. Nghĩ tới đó, Liễu Nguyệt Nga lại cảm thấy tay chân vô lực, đầu đau như muốn nứt ra, muốn đứng lên cũng không thể được, nước mắt lúc này lại trào ra… Ô ô, bệnh đậu quả nhiên tệ hại, làm sao mà một chút sức lực cũng không còn?

Vào lúc tử vong uy hiếp, Liễu Nguyệt Nga mất đi dáng vẻ kiên cường hàng ngày. Nàng lúc này như một cô bé khổ sở không nơi nương tựa, không được ai giúp đỡ, khóc nức lên, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng không biết đã ngủ bao nhiêu lâu, nàng cảm thấy có người chạm vào tay mình, sau đó có một vật lành lạnh đè ở trên trán của nàng. Ách, rốt cuộc cũng dễ chịu chút ít… Mặc dù ở trong trạng thái vô thức nhưng bản năng thiếu nữ làm cho nàng cố gắng mở mắt ra nhìn, thấy tên “Sói nhẫn tâm” đang đem một chiếc khăn mặt vắt khô, thay cho chiếc đang chườm trên trán mình.

- Ngươi mau đi ra…
Không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng quỷ quái của mình, không ngờ đó lại là ý niệm đầu tiên mà Liễu Nguyệt Nga nghĩ đến.

Đáng tiếc âm thanh của nàng bị lạc đi vì yếu, Trần Khác không nghe được, vội thân thiết hỏi:
- Cô muốn cái gì?

- Ngươi đi ra ngoài…
Liễu Nguyệt Nga chực khóc nói:
- Không phải ngươi muốn cho ta chết sao? Lại còn ở đây giả vờ giả vịt mình là người tốt làm gì?

- Ta muốn ngươi chết, ta nói vậy lúc nào đâu?
Trần Khác kỳ quái nói:
- Hai ta cũng không có thâm cừu đại hận gì mà?

- Tại sao không có…
Liễu Nguyệt Nga nhỏ giọng nói:
- Ta ở Thiên Âm thủy tạ tát ngươi một cái. Ngươi lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn vẫn còn ghi hận trong lòng…

- Điều này nếu ngươi mà không nhắc chắc ta cũng quên rồi.
Trần Khác cười khổ nói:
- Cô vẫn thường đánh cho ta mặt mũi bầm dập, chỉ một cái tát kia thì nhằm nhò gì.

- Ngươi xem ngươi xem, ta nói có đúng không…
Liễu Nguyệt Nga khóc lên nói:
- Ngươi chắc chắn rằng hận ta muốn chết…

- Suy nghĩ vớ vẩn cái gì?
Trần Khác thở ra một hơi, tay lấy ấm thuốc được đun trên bếp lò bên giường ra. Hắn vừa rót thuốc ra bát, vừa nói:
- Ta mà thực sự tức giận, đã sớm đuổi ngươi đi từ hồi ở Biện Lương rồi, đâu còn mang ngươi buộc ở dây lưng quần cả ngày như thế.

- Nói bừa…
Liễu Nguyệt Nga ngay tức khắc cảm thấy trên mặt nóng bỏng, nói:
- Cái gì mà quần, dây lưng quần… thật lưu manh.

- Ha hả, chỉ là so sánh ví dụ mà thôi.
Trần Khác cười nói:
- Đừng có mà đi đoán mò. Ngươi hiện tại cần tĩnh dưỡng, uống hết bát thuốc này đi rồi ngủ một giấc cho thật tốt.

- Ngươi không cần an ủi ta…
Liễu Nguyệt Nga chán nản nói:
- Ta biết, bệnh của ta không thuốc nào chữa được…

- A?
Trần Khác trừng to mắt hỏi:
- Ngươi nghe ai nói hay sao?
- Ngươi nói chuyện cùng Thẩm tiên sinh, ta cũng không phải là không ở bên cạnh…
Liễu Nguyệt Nga nói xong lại rơm rớm nước mắt, hai mắt mông lung nhìn Trần Khác nói:
- Ngươi không cần an ủi ta, ta đã chấp nhận sự thật rồi. Ta cầu xin ngươi làm cho ta ba việc, được không?

- Ách…
Trần Khác sờ sờ cằm, muốn nói lại thôi:
- Nói đi.

- Chuyện thứ nhất, trước khi ta bị hủy hoại dung nhan thì hãy giết ta.
Liễu Nguyệt Nga buồn bã nói:
- Ta không muốn trở nên giống những người đó, không muốn để ngươi sau này nghĩ đến ta lại gặp ác mộng.

- Hắc…
Trần Khác lại sờ sờ cằm nói:
- Việc thứ hai là gì?

- Tùy tiện chôn ở đâu đó, không cần lập bia. Không được đem tin tức ta chết nói cho gia gia, nãi nãi biết. Họ đã lớn tuổi rồi, sẽ chịu không nổi đâu.
Nước mắt Liễu Nguyệt Nga lúc này đã thấm ướt vạt áo, khóc lóc thương tâm như một đứa trẻ nhỏ:
- Hu hu, gia gia, con không dám nữa…

- Chuyện thứ ba là gì?
Chờ nàng ngừng khóc, Trần Khác lại hỏi.

- Chuyện thứ ba...
Liễu Nguyệt Nga ngẩng đầu, hiện tại nàng không đóng giả nam trang như thường ngày, mái tóc bởi thời gian dài buộc lại, có chút hình dáng cuộn sóng, hơi lộ ra chút lộn xộn, trên mặt hiện lên vẻ phớt hồng, thể hiện nữ tính lạ thường. Hai mắt nàng bình tĩnh nhìn Trần Khác, thanh âm như muỗi kêu nói:
- Ngươi có thể ôm ta một cái được không...

- Cái gì?
Trần Khắc trừng to mắt.

- Không nghe thấy thì thôi…
Liễu Nguyệt Nga nhắm mắt lại, đầu hướng vào trong vách tường. Đột nhiên nàng cảm thấy phía sau nổi lên một trận gió, sau đó giống như bị một ngọn núi đè lên… Trần Khác lúc này cũng đã nằm lên giường, từ phía sau vòng tay qua ôm lấy nàng.

Tuy cách nhau bởi chiếc áo lạnh dày cộp nhưng Liễu Nguyệt Nga vẫn cảm thấy trên mặt như có lửa đốt, trong lòng nhảy lên như con nai con, lung tung hỗn loạn. Nàng cảm thấy thật có lỗi với Tô Tiểu Muội, lại mắng mình ti tiện, hắn ức hiếp ta, làm thương tổn ta, hủy đi hạnh phúc của ta, còn đã đoạt đi của ta… nụ hôn đầu, động một chút lại cùng ta động tay động chân, ta đáng nhẽ phải hận hắn mới đúng, sao còn có thể đưa ra yêu cầu này?

Trong lòng mang tâm hoảng ý loạn, nàng muốn tránh thoát, nhưng lại vô lực giãy ra. Nằm trong lòng Trần Khác giãy dụa, ngược lại giống như đang vuốt ve nhè nhẹ, làm cho toàn thân nàng trở nên mềm yếu, nóng bỏng. Những ý niệm ngổn ngang hỗn độn trong đầu cũng bị hòa tan dưới sự ôm ấp nhiệt tình như lửa của Trần Khác… Thôi đi, mình cũng là người sắp chết rồi, coi như làm loạn một lần thì có làm sao đâu?

Nàng liền thả lỏng tâm tình, giống như đang tham lam hưởng thụ cảm giác được ôm khó có được này.

Trần Khác có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu nam nữ, biết lúc này không nên nói gì, càng không nói thì hiệu quả lại càng cao. Vì thế hắn cũng không nói câu gì, chỉ có ôm nàng thật chặt.

Gắt gao rúc vào trong lòng Trần Khác, Liễu Nguyệt Nga cảm thấy vô cùng an toàn và thoải mái, nàng đã đi nhiều nơi như vậy, chỉ muốn tìm một chỗ khiến mình an tâm, vĩnh viễn ở lại nhưng vẫn luôn luôn không tìm thấy, hóa ra lại là nơi này…

Nửa tỉnh nửa mê nằm trong lòng hắn, nàng nỉ non nói:
- Ta biết từ nhỏ mình đã có tính tình không tốt, chỉ biết múa đao cầm thương. Nữ công gia chánh, cầm kỳ thư họa đều không biết gì, nhưng ta có thể sửa, có thể kiềm chế tính tình, ta sẽ vứt bỏ quyền cước, ta sẽ đi học thêu hoa, nấu cơm…
Trần Khác khe khẽ vuốt mái tóc của nàng, dùng gò má mình cọ nhẹ khuôn mặt nóng bỏng của nàng, im lặng nghe nàng thổ lộ nội tâm vẫn được chôn sâu trong lòng:
- Hu hu, ta không phải là cọp mẹ, ta cũng muốn có một như ý lang quân, cưỡi bạch mã lấy ta về nhà, sinh cho chàng một đống tử tôn mập mạp, hu hu…

Cô gái này và Tiểu Muội hoàn toàn tương phản nhau, Tiểu Muội thoạt nhìn thì dịu dàng yếu ớt, không tranh không đoạt, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng, dám thể hiện chính mình ở thời khắc mấu chốt. Liễu Nguyệt Nga thì lại ra vẻ mạnh mẽ, nhưng thực ra lại khó nén lại sự tự ti, càng không dám thể hiện chính mình, chỉ biết đem tâm sự chôn sâu trong lòng. Nếu không phải lần này có cơ hội, chỉ sợ cả đời cũng không nghe được nỗi lòng của nàng…

- Nếu ngươi chưa đính hôn cùng với Tiểu Muội, lúc trước ngươi có muốn ta hay không?
Nguyệt Nga rốt cuộc hỏi vấn đề mà nàng chôn sâu nhất.

- Điều đó là đương nhiên.
Trần Khác không có do dự nói:
- Hơn nữa, Tiểu Muội và cô, không phải không thể cùng tồn tại. Ta định cùng cưới cả hai người các cô…

- Nói bừa dụ dỗ cho ta vui vẻ...
Liễu Nguyệt Nga thẹn thùng mỉm cười, nàng hướng vào trong lòng Trần Khác, nhích lại gần, dịu dàng nói :
- Nhưng mà ta vẫn rất thích.

- Làm sao mà ta có thể nói bừa được?
Trần Khác cười nói:
- Ta chưa bao giờ nói dối điều gì, hẳn là cô đã biết.

- Dù cho ta không so đo, nhưng mà gia gia của ta cũng sẽ giận điên lên đấy.
Liễu Nguyệt Nga lắc đầu cười nói.

- Đương nhiên không phải cho ngươi làm thiếp rồi.
Trần Khác cười nói:
- Ta mà để cho cháu gái ruột của Liễu gia Hà Đông làm thiếp, chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ nhạo báng?
Nói xong thanh âm trầm xuống, thấp giọng nói:
- Nguyệt Nga, không phải cô vẫn hỏi ta, ở Đại Lý mù quáng gây sức ép, lại lừa dối Đoàn gia, rồi đi khắp thế giới tìm mỏ đồng, lại tự trả tiền tu sửa sông Hồng Thủy, rốt cuộc là tính toán gì đúng không? Hiện tại ta nói cho cô biết, đó là vì cô!

- Ta?
Liễu Nguyệt Nga ngây người nói:
- Có quan hệ gì tới ta, nếu nói là vì Diệu Hương công chúa kia thì còn nghe được.

- Hắc, cô ta sao có thể so được với cô, chúng ta khi đó chỉ là gặp dịp thì vui đùa mà thôi.
Trần Khác cười khổ nói:
- Ta nói thật cho cô biết, ta cùng hoàng thượng có một ước định…
Hắn liền đưa sự việc ở bữa tiệc cưới của Trần Hi Lượng, Triệu Trinh nói với hắn lời kia, tường thuật lại cho Liễu Nguyệt Nga:
- Hoàng thượng đáp ứng, chỉ cần ta lập nhiều công trạng hãn hữu, sẽ ngoại lệ ban hôn cho ta… Ta suy nghĩ, đưa bốn nghìn dặm Đại Lý dâng cho hoàng thượng, có thể coi là công trạng hãn hữu không nhỉ? Nếu mà vẫn không đủ, ta vì Đại Tống giải quyết vấn đề tài chính, cũng có thể tính phải không?

Hắn nói một hồi lâu nhưng cũng không thấy Liễu Nguyệt Nga có động tĩnh gì, vừa mới nhìn lại xem nàng có phải đã ngủ hay không thì đã thấy nàng xoay người lại một chút, gắt gao ôm chặt cổ hắn, thở ra một hơi lớn tiếng khóc lên.

- Đừng khóc, đừng khóc…
Trần Khác vỗ về nàng, dịu dàng an ủi.

- Hu hu, không phải ngươi đang nói lung tung để an ủi ta chứ?
Liễu Nguyệt Nga vừa lau nước mắt trên người hắn, vừa nói.

- Nói nhảm, ta là người có chí hướng, không phải cô không biết, ta đã nghĩ cuộc sống của mình quá tốt và thoải mái rồi.
Trần Khác cười khổ nói:
- Nếu không phải vì để cho hoàng thượng phá bỏ tục lệ trăm năm, ta tội gì gánh lấy phiêu lưu, việc gì phải gánh quá nhiều tội như vậy? Ở kinh thành phong lưu khoái hoạt như vậy, tội gì ta phải đến đây đâm đầu vào đá?

- Coi như ngươi còn có chút lương tâm…
Liễu Nguyệt Nga nói xong, vừa mới ngừng khóc, lại được đà càng lớn tiếng khóc lên, nói:
- Nhưng ta sắp chết, ngươi cũng không cần mệt mỏi như vậy nữa, chỉ cần lập bia mộ cho ta, ghi rằng “Vợ đã mất Liễu Nguyệt Nga”, đối với ta thế là đủ rồi…

Nghe được vài chữ “Vợ đã mất Liễu Nguyệt Nga”, Trần Khác rốt cục không chịu nổi, xì một tiếng bật cười.

- Ngươi còn cười.
Nhìn thấy Trần Khác vui, Liễu Nguyệt Nga như bị rớt xuống hầm băng:
- Hóa ra ta ở trong mắt ngươi buồn cười vậy sao…

- Không phải, không phải, nàng cứ để cho ta cười xong rồi nói.
Trần Khác cười ra nước mắt, lau nước mắt rồi nói:
- Ta cười nàng thần hồn nát thần tính, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, sao nàng lại nghĩ đến bệnh đậu mùa nhỉ?

- Chẳng lẽ đau đầu mệt mỏi không phải triệu chứng của bệnh đậu mùa sao?
Liễu Nguyệt Nga không tin nói.

- Đúng là triệu chứng không sai.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng đau đầu mệt mỏi thì chắc chắn phải là bệnh đậu mùa à?

- Là do các người nói, bệnh này lây lan rất mạnh, chỉ có người đã được chích ngừa mới có thể tránh khỏi…
Liễu Nguyệt Nga dẩu môi nói.

- Đúng, nhưng nàng đã được chích ngừa từ trước rồi.
Trần Khác lúc này mới nói ra nguyên nhân.

- Lúc nào nhỉ?
Liễu Nguyệt Nga đỏ mắt trừng lên giống như hai quả hạnh chín:
- Tại sao ta lại không biết?

- Còn nhớ rõ năm ngoái ta thay thuốc cho nàng lần cuối cùng, đột nhiên làm gì trên cánh tay trái của nàng không?
Trần Khác có chút tự đắc cười nói.

- Ừ.
Liễu Nguyệt Nga gật đầu, hồi tưởng nói:
- Lúc ấy ngươi nói với ta là giúp ta xả đi bớt máu độc, ta còn hỏi ngươi vì sao chỉ có một giọt máu? Ngươi lại còn trắng mắt liếc ta mà nói, điều đó thể hiện đã khôi phục tốt rồi…
Tuy rằng là chuyện năm ngoái nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt.

- Sau đó hai ngày, có phải nàng cảm thấy chút mệt mỏi, còn có chút nóng lên?
Trần Khác cười hỏi.

Liễu Nguyệt Nga cẩn thận nhớ lại, nói:
- Hình như là có chuyện như vậy, ta còn tưởng là phản ứng bình thường sau khi bị thương, khó chịu một chút, sau hai ngày thì không sao nữa, ta còn thấy trên cánh tay để lại vết sẹo nhỏ như hột đậu, xoa lên thuốc Vương thái y cũng không có tác dụng…
Xem ra cô gái nào cũng để ý đến vết sẹo trên người.

- Đó chính là ta chích ngừa cho nàng đó.
Trần Khác cười nói:
- Lúc ấy ta phải tìm rất nhiều ngày mới thấy được kháng thể đậu mùa trên người của nữ công nhân vắt sữa trâu, lấy trên chỗ đau của nàng ấy một chút dịch mủ vào bình sứ sạch sẽ. Ta giả bộ đến nhà nàng lừa không chỉ nàng, mà còn cả gia gia, nãi nãi nàng ta cũng đã chích ngừa, chỉ có điều lo lắng các người không chấp nhận được cho nên ta không nói thật.

- Nói như vậy, ta không có khả năng bị nhiễm bệnh đậu mùa?
Liễu Nguyệt Nga sững sờ.

- Tất nhiên là thế, loại chủng ngừa của ta có thể bảo vệ nàng cả đời không lo.
Trần Khác dương dương đắc ý nói:
- Như thế nào đây? Không cần nàng cảm động đâu, lấy thân báo đáp là được rồi…
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, bởi vì nhìn thấy trong ánh mắt của Liễu Nguyệt Nga hừng hực lửa giận.

- Ách, không cảm kích thì thôi, cũng đừng lấy oán trả ơn nhé…
Trần Khác không khỏi chột dạ nói.

- Ngươi đi chết đi.
Liễu Nguyệt Nga kêu lên một tiếng tức giận trong lòng, sức lực theo đó sinh ra, vừa nãy nàng cử động còn mệt mỏi, không ngờ lúc này lại bay lên đá ra một cước.

Cũng may Trần Khác đã sớm có chuẩn bị, dùng thế lý ngư đả đỉnh (cá chép ưỡn mình) nhảy xuống giường, cả giận nói:
- Nàng, cái bà cô này tính tình hay thay đổi, vừa rồi còn nói là sẽ thay đổi tật xấu mà giờ đã động thủ động cước.

- Ngươi là cái tên khốn kiếp, vì sao lúc vào trại không nói cho ta.
Liễu Nguyệt Nga thúc đầu gối về phía Trần Khác, buồn bực vô cùng nói.

- Ta chuyên chú lo lắng cho thành bại của nghiệp lớn, sự tồn vong của hàng ngàn người.
Trần Khác vẻ mặt chính khí giải thích:
- Nhất thời không quan tâm đến nàng cũng phải giải thích hay sao?

- Đã hiểu…
Liễu Nguyệt Nga gật đầu, nhưng lại tức giận vén chăn lên ngồi dậy, không quan tâm đến quần áo đơn bạc, đường cong lộ ra, lửa giận ngút trời nói:
- Thế vừa xong tại sao ngươi không nói? Lại phải chiếm tiện nghi của ta?

- Ta nói rồi làm sao có thể để nàng thổ lộ ra nội tâm?
Trần Khác cười, thở dài nói:
- Nương tử thứ lỗi, mặc dù tiểu sinh dùng thủ đoạn không trong sáng nhưng mục đích là hoàn toàn tốt.

- Ai là nương tử của chàng? Lời nói mê của người khác ngươi lại tưởng là thật sao.
Liễu Nguyệt Nga lại trở mặt không tiếp thu, bay lên đá tới Trần Khác một cước:
- Hôm nay ta muốn giáo huấn ngươi thật tốt, đại lừa gạt chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác.

Trần Khác không né tránh, buông tay trước ngực, bắt lấy chiếc chân ngọc đeo tất lưới, mũi khẽ hít một hơi thật sâu, nói :
- Đi đường xa như vậy, không ngờ không hôi chút nào...
Liễu Nguyệt Nga xấu hổ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã trên mặt đất.

Trần Khác khẩn trương thò tay ra đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn, co dãn kinh người của nàng, nói:
- Nương tử, làm người thì quan trọng nhất là nên lượng sức mà hành sự, thời điểm sinh bệnh đừng khơi mào khai chiến, nàng có đói bụng không, ta đi nấu một bát mỳ nhé?

- Ta dù có tê liệt cũng có thể đánh được ngươi.
Liễu Nguyệt Nga cười lạnh một tiếng, vặn người đánh vào giữa bụng Trần Khác.

Trần Khác đang tự đắc, liền trúng một chiêu không nhẹ của nàng, đau đến mức liên tiếp lùi về phía sau, cả giận nói:
- Cũng đừng trách ta lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn.

- Có bản lĩnh thì cứ việc báo thù.
Liễu Nguyệt Nga cười lạnh nói.

Nói xong, hai người liền quấn lấy nhau chiến đấu một chỗ, trong lúc nhất thời, đôi bàn tay trắng như phấn cùng với đôi chân thô to cùng bay, giường chiếu và băng ghế vỡ vụn…

…..

Bên ngoài mái hiên, đám vệ sĩ nghe được tiếng đánh nhau bên trong khí thế ngất trời, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, có mấy tên lỗ mãng còn đang suy nghĩ định xông vào tìm cách cứu viện đại nhân. Cũng may Trần Nghĩa đầu óc không phải là bột nhão, y hung hăng đá mấy cái vào mông bọn tiểu tử, nhỏ giọng mắng:
- Đại nhân đang thân thiết với người ta, các ngươi đi vào để làm cái gì.

- Thân ái? Như vậy mà lại là thân ái?
Đám vệ sĩ khó hiểu nói:
- Nghe thấy tiếng đại nhân kêu rất thảm thiết…

- Sau này sẽ trở thành thói quen thôi, đại nhân thường nói, đánh là thân, mắng là yêu, thân không đủ thì dùng chân đá…
Trần Nghĩa vẻ mặt lão luyện giáo huấn bọn hậu bối:
- Hiểu chưa?

- À…
Đám vệ sĩ mờ mịt gật đầu, trong lòng tự nhủ, các đại nhân vật đều cổ quái, thật sự khó có thể hiểu được…

Đánh nhau thời gian ước chừng một chén trà, bên trong mới dừng lại, sau đó lại thấy im lặng một thời gian dài.

Mãi đến khi bầu trời trở nên tối đen, Trần Khác mới từ bên trong đi ra, mặc dù ngọn đèn mờ mờ, không nhìn rõ được mặt nhưng Trần Nghĩa vẫn khẩn trương chuẩn bị sẵn trứng gà.

- Ta khinh, không tin tưởng ta chút nào sao?
Trần Khác phỉ nhổ, nhưng vẫn nhận lấy trứng gà, nghiến răng xử lý vết máu ứ đọng trên khóe mắt.

- Không biết chiến quả của đại nhân hôm nay thế nào?
Trần Nghĩa khẩn trương bổ cứu nói.

- Tổng cộng đánh ba trận.
Trần Khác ra vẻ nói:
- Ván đầu tiên ta không thắng, ván thứ hai nàng không thua, ván thứ ba ta nói hòa, người ta mặc kệ.

- Hắc…
Bọn thị vệ không khỏi cười khổ, Liễu đại nhân quả nhiên lợi hại, mang bệnh như vậy mà cũng có thể thu thập được đại nhân, tuy vậy bọn họ tuyệt đối không dám cười Trần Khác, bởi vì đều đã lĩnh giáo được võ nghệ của Liễu Nguyệt Nga, lúc trước không phục bị nàng giáo huấn xử lý một chút, lúc này mới dễ bảo.

- Các ngươi đừng cho là cả lão hổ đã bị bệnh ta cũng đánh không lại.
Trần Khác cảm thấy xám xịt mặt mũi, mạnh miệng nói:
- Thực ra ta đang trị bệnh cho nàng, hiểu chưa? Cảm mạo phải đổ mồ hôi, còn phải ngủ một giấc thật ngon, vì thế ta mới đánh cùng nàng ba trận, lại không thể để nàng bị thua…
Nói đến đó tự bản thân hắn cũng cảm thấy đỏ mặt, vội vàng khoát tay một cái nói:
- Nói các ngươi cũng không hiểu được, nói như nước đổ lá khoai.
Nói xong, hắn lắc đầu trở về phòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Quát đi tìm hắn, mặc dù vết máu ứ đọng trên mặt Trần Khác không rõ ràng lắm, nhưng Thẩm Quát dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình thì có thể nhận ra ngày hôm qua Trần đại nhân khẳng định đã bị bạo hành gia đình, không có biện pháp nào, ai bảo triều Tống nhiều bà vợ dũng mãnh như vậy? Ngay cả hoàng thượng còn nếm qua cái tát của hoàng hậu, Thẩm Quát thì đã có thẻ vàng hội viên của câu lạc bộ sợ vợ… Trần Khác ít ra còn chống cự lại được, hắn hai tay trói gà không chặt, chỉ là khoa học gia, tất nhiên là bị đánh rồi.

Trần Khác không để ý tới ánh mắt ưu tư quan tâm của thằng nhãi này, khẩn trương vào chính đề nói:
- Cho tất cả mọi người chủng ngừa thì cần thời gian bao lâu, ngươi đã tính toán chưa?

- Nếu dùng biện pháp của thuộc hạ, chúng ta có một trăm ngàn người, hơn nữa các bộ phận dọc đường cũng có hơn hai trăm ngàn người, một tháng có thể loại bỏ hoàn toàn.
Thẩm Quát thở dài nói:
- Nếu kiên trì dùng biện pháp của đại nhân thì có chút khó khăn, phỏng chừng không dùng thời gian nửa năm thì không thể hoàn thành.

- Không thể tính toán như vậy, không biết phương pháp chủng ngừa an toàn thì thôi.
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Vì theo đuổi tiến độ mà sử dụng biện pháp không an toàn, gây nguy hiểm cho mọi người, đó là phạm tội.

- Không phải đại nhân đang vội vã đẩy nhanh tốc độ sao?
Thẩm Quát đối với tính cách này của Trần Khác rất tán thưởng, cũng rất không hiểu, Trần Khác sao lại khác các đại quan khác như vậy, luôn nói những lời như “Để bách tính chịu khổ một chút” hoặc “Lấy đại cục làm trọng”. Trong mắt hắn, hình như câu “Yêu dân như con” không phải là lời nói suông, mà là một niềm tin thực sự.

“Chỉ mong niềm tin này không bị quan trường ô trọc tiêu diệt, hoặc ít nhất cũng kiên trì được trong thời gian dài…”
Thẩm Quát thầm nghĩ trong lòng.

- Hạ dân dễ hành hạ, trời xanh khó bắt nạt.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Ta thà hết năm nay vẫn không hoàn thành.
Nói xong lặng lẽ cười:
- Đương nhiên, nếu cả hai cùng không chậm trễ thì càng tốt.

- Nghĩ khá lắm…
Thẩm Quát cười khổ nói:
- Dù cho một bên chủng ngừa, một bên vẫn thi công thì thời gian hoàn thành công trình cũng phải chậm trễ hai tháng.
Bởi vì sau khi chủng ngừa cần tĩnh dưỡng, quan sát hai ngày, hơn nữa những người không có chủng ngừa này sẽ không tránh khỏi hoang mang, cho dù miễn cưỡng làm việc thì hiệu suất cũng không lạc quan.

- Đến lúc đó, phải đi đường bộ xa bao nhiêu?
Trần Khác đành phải rút lại, nói tiếp.

- Còn cần thực tế thăm dò, nhưng theo kinh nghiệm thì ít nhất cũng phải một trăm dặm.
Thẩm Quát thận trọng nói.

- Liên vận thì liên vận.
Trần Khác thở dài nói:
- Làm người không thể có lòng tham quá lớn, đường bộ không đến một phần mười đã là cải thiện to lớn rồi.

- Đúng vậy, phí tổn vận chuyển theo tình hình hiện nay giảm mạnh, hàng năm có thể vận chuyển hơn ngàn vạn cân đồng, tính toán chi phí đường bộ có thể giảm sáu bảy phần mười, như vậy vận chuyển đồng, thậm chí lương thực, tàu buôn muối gạo, hàng hóa tới Đại Lý và các thành thị khẳng định sẽ giảm được rất nhiều.
Thẩm Quát gật đầu cười nói:
- Cái lợi mở đường sông, bước đầu có thể thấy hiệu quả lợi nhuận đợi cho tới năm sau, hoàn toàn khai thông chỗ khúc sông còn lại, giúp hàng hóa không cần phải rời thuyền mà đi thẳng xuống Quảng Tây, phí tổn giảm xuống hơn một nửa, số lượng vận chuyển lại được gia tăng rất lớn.

- Cũng đừng lạc quan quá mức.
Khóe miệng Trần Khác nhếch lên một nụ cười khổ nói:
- Trước mắt vận hành một năm xem đã.
Không thể không thừa nhận, dự đoán của hăn đối với hiệu quả thực tế của công trình sông Hồng Thủy có hơi quá lạc quan, cho dù sau khi xây dựng thì con sông này vẫn cần bốn, năm nghìn người chuyên trách phục vụ mới có thể duy trì vận chuyển. Vả lại để xử lý tốt các bãi nguy hiểm hoặc bãi đá ngầm mới, tất nhiên hàng năm phải có chi phí tu sửa rất lớn, phí tổn gia tăng so với dự đoán rất nhiều.

Tuy nhiên khuyết điểm không che lấp được các ưu điểm, sông Hồng Thủy đã là tuyến đường an toàn nhất để ra Xuyên rồi. Ngẫm lại thì vào thời kỳ triều Thanh cường thịnh, vì vận chuyển đồng mà tu sửa đường thủy sông Kim Sa, khi sửa lại đứt quãng nên mất thời gian tới bảy năm, hao tốn của cải không ít hơn so với mình, nhưng vẫn xảy ra tình trạng đắm thuyền, chi phí giữ gìn, bảo trì hàng ngày còn cao hơn, Trần Khác liền cảm thấy cân bằng được chút ít.

Sông Kim Sa khó khăn hơn so với sông Hồng Thủy, triều Thanh phải dùng hơn một trăm ngàn dân phu, một năm sửa nửa đoạn đầu, hai năm sửa nửa đoạn cuối, sau lại chậm chạp, kéo dài vô cùng. Cho nên tôi cảm thấy tiểu Trần vận dụng một trăm ngàn người, một năm đã sửa chữa hơn nửa thì hẳn là hợp lý.

Tri thức chính là sức mạnh, những lời này tại bất kỳ thời đại nào đều đúng, một nạn ôn dịch đậu mùa bị Trần Khác và Thẩm Quát tiêu diệt từ lúc vừa nảy sinh.

Trần Khác nấn ná ở Hoàng Thảo trại mấy ngày, thứ nhất là để quan sát tình hình dịch bệnh, thứ hai là để cho Liễu Nguyệt Nga tĩnh dưỡng. Hiển nhiên, tâm tình có sức ảnh hưởng đến thân thể vô cùng lớn. Lẽ ra Liễu Nguyệt Nga tập võ quanh năm, khí lực cường kiện, rất khó bị trúng gió bệnh tật, nhưng do tâm sự nặng nề, ưu tư khó dứt, lại cộng với bôn ba nhiều ngày, bị dọa chấn kinh, rốt cục nàng bị căn bệnh cảm mạo nho nhỏ đánh bại.

Từ bé nàng chưa bị cảm mạo bao giờ, lại cho rằng mình bị bệnh đậu mùa, kết quả nháo nhào đến hồ đồ, còn bị Trần Khác ăn đậu hũ (sờ mó, sàm sỡ). Tuy nhiên mặc kệ nàng có thừa nhận hay không thì phen này sai vẫn cứ sai, cuối cùng phá bỏ đi cửa sổ ngăn cách, không cần giả bộ làm “ta ở lại bên cạnh ngươi là vì người nào đó, người nào đó” rồi.

Tuy rằng Liễu Nguyệt Nga lúc đó rất xấu hổ, nhưng sau này khi nhớ tới Trần Khác làm nhiều việc đại sự trời long đất lở như vậy vì mình… Cô gái nhỏ đáng thương cả đời này đều luôn nghĩ vậy, nhưng nàng không biết dã tâm nam nhân giống như trời cao biển rộng, hắn có tâm tư như thế nào thì chỉ có trời biết… Nàng cứ ngu ngốc vui vẻ như vậy, bộ dáng lạnh lùng thường ngày trở nên mềm mại như nước, như chú chim nhỏ nép vào người.

Mặc dù con đường phía trước vẫn là một mảnh bụi gai, nhưng ít ra giờ khắc này nàng có thể buông lỏng lòng mình, thực sự hưởng thụ sự ôn tồn khó mà có được này.

Người ta thường nói, chưa bao giờ là bệnh nhân thì khi nhiễm bệnh sẽ rất nặng. Nàng chính là như vậy, chỉ là trúng gió đơn giản nhưng không ngờ lại nằm trên giường không dậy nổi. Trần Khác dứt bỏ công vụ, cực nhọc ngày đêm ở bên cạnh nàng, không thể nghỉ ngơi yên ổn, mớm nước bón thuốc, rất quan tâm chăm sóc, chỉ có điều phương thức chăm sóc thì thực sự có chút không giống bình thường.

Hắn lấy ra cơ man chai lọ, lại sai người đưa tới một thùng gỗ lớn, xách vào mấy thùng nước nóng.

Sai hạ nhân lui ra, Trần Khác mở ra một cái bình, mùi rượu thanh đạm phiêu phiêu lan tỏa. Hắn đổ vào trong bát một loại rượu đục ngầu như dịch, dùng muỗng nhỏ múc lên đưa đến bên miệng Liễu Nguyệt Nga. Đôi mày đẹp của Liễu Nguyệt Nga nhăn lại, gắt giọng:
- Ta đã như thế này rồi mà lại còn cho ta uống rượu…

Trần Khác cười nói:
- Trên núi điều kiện đơn sơ, nàng phải chấp nhận đi.

Bây giờ đối với Liễu Nguyệt Nga thì dù Trần Khác cho nàng uống độc dược, nàng cũng uống không chút do dự. Nàng ngoan ngoãn để hắn đút cho từng muỗng, từng muỗng:
- Ngọt thật, cái này đúng là dễ uống.

- Ừ.
Trần Khác cười nói:
- Đây là rượu mật ong.

- Trước kia chưa từng nghe qua.

- Không phải ai cũng biết hết tất cả mọi thứ trên đời, không biết là chuyện bình thường.
Trần Khác cười nói. Thực ra rượu này hắn vừa mới điều phối xong, dùng mật ong pha nước, sau đó bỏ thêm một chút rượu Hoàng Kiều vào. Mục đích là cho nàng bổ sung đường gluco, cùng với làm cho nàng ngà ngà say.

Uống xong hơn phân nửa bình rượu mật ong, Trần Khác lại bưng một ly nước trong cho nàng uống.

Liễu Nguyệt Nga uống một ngụm, lập tức cảm thấy chút ý vị không đúng, làm nũng thè lưỡi nói:
- Lần này thì lại có vị mặn…

- Đúng rồi, bởi vì trong nước bỏ thêm muối…
Trần Khác nhìn nàng đi theo mình vượt trăm núi ngàn sông, chịu nhiều đau khổ nhưng vẫn kiên trì bảo hộ, giờ phút này rốt cục gỡ xuống tấm mặt nạ ra vẻ mạnh mẽ, mảnh mai nằm ở nơi đó. Nghĩ lại thì nàng còn chưa đến hai mươi tuổi… Trong lòng Trần Khác tràn đầy ôn nhu, nói:
- Uống hết đi, thân thể của nàng cần nó.

- Hầy…
Liễu Nguyệt Nga chuyển động sóng mắt, một bên làm nũng, một bên đem chỗ nước mặn còn lại uống hết.

Trần Khắc lại mở ra một nắp bình, so với trước mùi rượu nồng hơn gấp bội, tỏa ra khắp phòng. Hắn đem rượu đổ vào trong chén, dùng bông thấm bắt đầu lau, chà hai gan bàn tay nàng, tiếp theo là trán, sau tai… Sau đó vén chăn lên, cởi vạt áo của nàng.

Trong phòng đốt bốn chậu than, do vậy Liễu Nguyệt Nga chỉ mặc áo lụa trắng đơn giản trên người, bị hắn mở ra vạt áo, lộ ra bên trong tấm áo lót lụa màu xanh nhạt.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì…
Không khí trở nên mờ ám, Liễu Nguyệt Nga hoàn toàn mất đi nguyên tắc, nàng không giơ tay che lại, chỉ có điều nói nhỏ như muỗi kêu.

Thấy ngực nàng phập phồng kịch liệt, Trần Khác nuốt nước bọt nói:
- Nâng cánh tay lên.

Liễu Nguyệt Nga ngoan ngoãn nghe lời giơ tay lên, Trần Khác lại dùng rượu mạnh lau, chà trước ngực và dưới nách nàng. Hắn làm vô cùng ôn nhu, tựa như tình nhân đang âu yếm, không biết là do tác dụng của cồn hay lý do khác mà thân thể, cổ, hai gò má của Liễu Nguyệt Nga đều đỏ bừng giống như tôm luộc.

- Đây là ta giúp nàng hạ nhiệt độ, sao lại càng lau càng nóng nhỉ?
Trần Khác sờ sờ da thịt trơn mịn của Liễu Nguyệt Nga, nói.

Liễu Nguyệt Nga chuẩn bị khóc đến nơi, cắn chặt môi dưới, nói:
- Lưu manh…

Nghe hai chữ này, thiếu chút nữa khiến Trần Khác không kìm nén được, muốn biến nàng thành người của mình, tiếc rằng nếu hắn làm việc xấu xa đó thì có thể sẽ khiến bệnh tình của nàng chuyển biến xấu.

Thở sâu một hơi, Trần Khác đứng dậy, đem nước ấm rót vào trong thùng gỗ to, lại đổ thêm một bình nước sôi, làm cho trong phòng hơi nước bốc lên hầm hập.

- Ngâm nước nóng tắm đi.
Hắn nói xong đứng lên:
- Để ta bế nàng vào…

- Khốn kiếp…
Liễu Nguyệt Nga sóng thu uyển chuyển, lườm hắn một cái:
- Đừng có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

- Ha ha.
Trần Khác cười lớn một tiếng, đưa tay khom người bế nàng lên. Liễu Nguyệt Nga giãy dụa đá đôi chân thon dài, nhưng lại giống như là làm nũng:
- Nương tử đừng vội thẹn thùng, chỗ nào cần nhìn thì vi phu đã sớm nhìn rồi.

- A…
Cùng với âm thanh Liễu Nguyệt Nga kinh hô, chỉ thấy hai tay Trần Khác trở nên linh hoạt, cũng không biết hắn dùng cách thế nào, liền cởi quần áo nàng ra.

Thân thể mềm mại thon dài, thanh xuân tràn đầy sức sống của Liễu Nguyệt Nga hiện lên, chỉ còn lại quần áo lót che lại cảnh xuân, hở ra phần lớn da thịt màu ngà khỏe mạnh, đầu vai hiện ra đường cong tròn trịa, xương quai xanh duyên dáng và bộ ngực bị buộc lại gắt gao lộ ra một khe rãnh thật sâu, tất cả đều bị Trần Khác thu vào tầm mắt.

- Nguyệt Nga, nàng thật đẹp…
Trần Khác nuốt một ngụm nước miếng, đang định cởi bỏ dây buộc ngực của nàng thì bị Liễu Nguyệt Nga đè tay lại, ánh mắt lưu chuyển, giọng năn nỉ nói:
- Để người ta lưu lại một chút mặt mũi đi… hắt xì…

Trần Khác thầm than trong lòng, xem ra hôm nay thiết kế tỉ mỉ, lại quên mất không phải là lúc hái hoa, đành đưa nàng vững vàng vào trong thùng tắm.

Toàn thân đều ngâm vào trong nước, Liễu Nguyệt Nga rốt cục cảm thấy có chút an toàn, hờn dỗi nhìn Trần Khác nói:
- Ngươi cố ý dùng loại biện pháp này phải không?

Trần Khác ha hả cười không ngừng, cũng không phủ nhận. Chẳng qua hắn cũng không lừa nàng, đây đúng là phương pháp tốt để trị liệu cảm mạo, chỉ có điều không thuộc về phạm trù trung y mà thôi… Tây y cho rằng, cảm mạo là do lây nhiễm phải vi khuẩn độc hại, người bệnh khi đó nhiệt độ cơ thể tăng cao, thực tế là do bạch cầu trong cơ thể và vi khuẩn tranh đấu dẫn đến phát sinh hiện tượng sinh lý. Nếu có thể tạo ra hoàn cảnh nóng bức, khiến cho vi khuẩn khó sinh tồn, nhưng phải trong phạm vi cơ thể chịu đựng được, tất nhiên có thể giết chết vi khuẩn trừ đi ổ bệnh, giúp cho người bệnh nhanh chóng khỏi hẳn.

Trên thực tế, người dùng phương pháp chữa bệnh này sớm nhất là người châu Phi, bọn họ đưa người bệnh vùi vào trong cát nóng. Người Ả Rập thì phát minh ra cách “Tắm Thổ Nhĩ Kỳ”, theo như người đời sau gọi là tắm hơi. Đương nhiên, dùng loại phương pháp này hạ sốt thì trước tiên phải giúp cho thân thể người bệnh khôi phục lại chút ít sức lực thì mới có thể kiên trì chịu đựng được trạng thái cực nóng… Trần Khác đã cho nàng bổ sung đường gluco, lại bổ sung nước muối nhạt, chính là đạo lý này.

Chẳng qua cảm giác thần bí là bí quyết để duy trì sức hấp dẫn, Trần Khác sẽ không giảng giải quá chi tiết.

Giúp mỹ nhân tắm lại là một phen hương diễm, dù chưa từng âu yếm nhưng cũng ăn hết đậu hũ của giai nhân… Hai ngày sau, Liễu Nguyệt Nga khỏi hẳn, tinh thần thậm chí còn cao hơn lúc trước, đối với Trần Khác cũng không tỏ ra lạnh lùng như trước nữa, chiến đấu liên tục, chỉ có điều không bao giờ đồng ý cho hắn tùy ý khinh bạc. Điều đó làm cho Trần Khác hô to đáng tiếc… Sao không thừa cơ đem nàng biến thành của mình luôn cho rồi?

Nhưng mà ngày còn dài, hắn cũng không tin là không tìm thấy cơ hội, tốt nhất là lúc này chuyên tâm xử lý nguy cơ. Trần Khác sai người tập hợp các đầu lĩnh bộ tộc lại, do Hoàng A Phúc thuyết pháp, lên án có ác đồ âm mưu rải ra ôn dịch hại chết các bộ lạc ven bờ, sau đó giá họa cho công trình sông Hồng Thủy!

Để tăng cường sức thuyết phục, hắn còn đưa vài tộc nhân bị bệnh đậu mùa ra cho các vị đầu lĩnh xem qua. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, các đầu lĩnh bộ tộc ban đầu còn cảm thấy việc này không liên quan gì đến mình, nhưng khi nhìn thấy đám người bệnh bộ dạng đáng sợ, tất cả đều sợ ngây người.






V

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.