Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Chương 13: Mỗi người, đều có một khoảng bi thương




- Còn sững sờ làm gì?

Tào Bình thấy sự việc bắt đầu nổi lớn, quát khẽ đám quan sai:

- Nhanh chóng tách bọn họ ra?

- Bọn thuộc hạ không có khả năng này. . .

Quan quân dẫn đội cười khổ nói:

- Kính xin tướng quân ra tay.

- Vô tích sự.

Dương Hoài Ngọc chửi một câu. Vung tay lên, dẫn theo thân binh gia nhập cuộc chiến. Tào Bình gật đầu, gia đinh Tào gia cũng tiến lên hỗ trợ, rất vất vả mới tách được hai bên ra.

Lúc này đám quan sai mới vội vàng chạy lên trước, đầu tiên bao vây Trần Quý Thường, sau đó nói với hai bên:

- Mời theo chúng ta trở về, Phủ Doãn đại nhân sẽ phán xét. . .

Trừ gã bị Lục Lang giết chết, người Liêu còn có hai người bị thương nặng. Xem chừng không thể sống nổi tới khi quay về.

Xe ngựa dừng trước cửa Trần gia, Chu Định Khôn nói khẽ:

- Bây giờ Hình bộ đang giam giữ Lục Lang, sứ giả Liêu quốc yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc, còn đòi phải xin lỗi và bồi thường. Triều đình cho người đến trấn an, nhưng lại không tỏ rõ thái độ.

- Ừm.

Sắc mặt Trần Khác lạnh lẽo, gật nhẹ nói:

- Chuẩn bị một phần hậu lễ, đợi lát nữa ta đến nhà Lí Toàn.

- Vâng.

Chu Định Khôn nhẹ giọng đáp lại.

Xe ngựa chạy thẳng vào nội viện. Dừng lại trước sảnh, Trần Khác vừa bước xuống xe, liền thấy Tào thị cùng Vương thị ra đón, Vương thị còn bồng theo một đứa bé. Lan Bội đứng sau lưng Tào thị, cũng bế theo một bé gái khoảng một tuổi, đang nhấp nháy con mắt nhìn hắn.

Em bé trên tay em dâu Vương thị, vừa tròn ba tháng tuổi, hẳn là cháu gái của hắn. Còn bé gái Lan Bội đang bế, rõ ràng là thành quả của lão đồng chí Trần Hi Lượng cùng Tào thị, giúp hắn có thêm một tiểu muội muội. . . Nhìn bé gái trắng trẻo xinh xắn, Trần Khác cuối cùng nở nụ cười, đưa tay ôm lấy bé gái.

Tào thị cười nói:

- Như Ý, nhanh gọi Tam ca.

Cô bé rụt rè nói:

- Tam ca. . .

- Ha ha ha.

Trần Khác vui vẻ cười nói:

- Thật ngoan.

Quay đầu nói với Vương thị:

- Xảo Nhi có thể gọi Tam bá chứ?

Vương thị áy náy lắc đầu:

- Xảo Nhi chưa biết nói.

- Tự nhiên bị đần à?

Tào thị lườm Trần Khác một cái nói:

- Xảo Nhi mới hơn ba tháng tuổi thôi.

- Ha ha, quên mất.

Trần Khác bế Như Ý bước vào phòng, đám gia đinh mang từng rương lễ vật vào. Giấy Cao Ly, nghiên mực Cao Ly, mực thông cùng bút Nhật Bản cho Tiểu Lượng ca và Nhị Lang. Tơ lụa cùng châu báu thì cho Tào thị và Vương thị. Ngoài ra còn có một rương để vài tảng đá nặng trịch.

Tào thị cười hỏi:

- Đi xa như vậy, mang vài tảng đá lớn về làm gì?

Nhưng bà biết rõ, chắc chắn nó có tác dụng.

- Nhìn đây!

Trần Khác cầm lấy cây búa. Mạnh mẽ bổ xuống một tảng đá xấu xí.

Chờ mảnh đá bay ra, một màu xanh biếc hiện ra trước mắt Tào thị, trong đời bà chưa từng thấy qua nguyên thạch Phỉ Thuý, nhưng Phỉ Thúy thì đã thấy nhiều, ánh mắt bị thu hút nói:

- Đây chắc chắn thuộc loại thượng đẳng. . .

Nhưng một viên lớn như vậy phải đáng giá cả chục vạn quan tiền!

- Ừm.

Trần Khác gật đầu, cười nói:

- Đây là lúc ở Đại Lý lấy được, bên ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng bên trong lại là một khối Phỉ Thúy. Bây giờ nhà chúng ta không cần, nhưng có thể chôn xuống đất, nếu sau này con cháu có nghèo khó, có thể đào một khối đem bán, đủ để ăn mấy đời.

Tào thị và Vương thị cứ như đang nghe sách trời phán, mãi mới hồi phục tinh thần, nói lắp bắp:

- Cái này, thật sự, quá... quá nặng!

- Đúng vậy, trọng lượng không nhẹ.

Trần Khác cười nói:

- Nếu không ta đã chở nguyên một thuyền về làm móng.

- Làm móng...

Hai người ngây ra như phỗng.

Lại cho Như Ý và Xảo Nhi, mỗi người một rương quần áo trẻ em, một rương búp bê đồ chơi, còn có khoá vàng khóa bạc, vòng cổ, Ngọc Như Ý các loại.

Về phần Ngũ Lang và Lục Lang, hắn để cho hai người các loại đao kiếm khôi giáp lấy được ở Đại Lý, Nhật Bản, thậm chí cả ở Ả Rập, hai người đệ đệ của hắn đều rất thích những thứ này. Của Ngũ Lang đương nhiên đưa cho Vương thị, Lục Lang thì đưa cho Tào thị quản lý.

Sau đó Tào thị muốn nói những chuyện đã xảy ra trong nhà, nhưng thấy hắn thuộc lòng kể lại từng chuyện, cuối cùng không thể kiềm chế, chảy nước mắt.

Không khí trong phòng bỗng chốc ảm đạm xuống, Vương thị và Lan Bội đứng dậy, ôm Xảo Nhi cùng Như Ý cáo lui, để chủ mẫu nói chuyện với Tam Lang.

- Việc của Lục Lang, con đã biết.

Trần Khác cầm danh sách trong tay, bình tĩnh nói:

- Đệ ấy không sao.

- Hai ngày nay, cha con chạy khắp nơi, cố gắng xử lý chuyện này một cách nhẹ nhàng.

Tào thị nói khẽ:

- Mẹ có tìm đến Hoàng Hậu nương nương cùng cậu của con, nhờ họ ra mặt nói vài câu…

Lại nhìn Trần Khác nói:

- Con đã quay về, hi vọng lại càng lớn.

- Ừm.

Trần Khác gật đầu, thấp giọng nói:

- Mẹ cứ yên tâm, mọi việc để con với cha lo.

- Còn nữa, sau khi xảy ra chuyện, Thiên Âm Thủy Tạ liền bị niêm phong, người ở trong cũng bị cấm túc.

Tào thị lại nói:

- Mẹ tìm cách đưa Thanh Sương về nhà ở, nhưng đứa bé này lại không chịu.

- Tính tình của nàng là như vậy.

Trần Khác than nhẹ một tiếng nói:

- Không nỡ bỏ lại những người bên cạnh nàng.

Thật ra trước khi rời kinh, hắn có ý định đem nàng nhập phòng. Nhưng Đỗ Thanh Sương lại không bỏ được hơn trăm người bên cạnh mình, nàng quyết đợi đến khi nào những người này không có nàng cũng có thể thoải mái biểu diễn, lúc đó mới suy nghĩ đến chuyện của mình.

Tuy hai năm trôi qua, nhưng núi xanh còn đó, bản tính khó dời, tính tình của nàng chắc chắn không thay đổi. . . Ở trong nhà ăn xong cơm trưa, Trần Khác đến Lại bộ báo tin. Nói ra, từ đầu hắn đã không có dây dưa gì với quan trường trong kinh thành, nhưng thiên hạ ai không biết vua? Cho nên đám quan lớn nhìn thấy hắn, đều rất nhiệt tình, đại nhân Thượng Thư còn đặc biệt gọi hắn vào phòng ngồi một lúc, cũng tỏ vẻ an ủi.

Đi ra từ nha môn của Lại bộ, Chu Định Khôn đã đứng đợi bên ngoài từ lâu. Trần Khác bước lên xe, cởi áo quan và mũ ô sa, thay một bộ quần áo màu trắng, lấy một mảnh vải thắt eo lại, lúc này mới đi tới nhà Lý Toàn. Trần Khác an ủi vợ con cùng mẹ Lí Toàn, rồi thắp một nén hương trước bài vị.

Lạy trước bài vị Lí Toàn xong, Trần Khác chờ mẹ Lí Toàn ngồi xuống chính vị, lui lại phía sau, rồi dùng đại lễ bái chào.

- Không được, không được. . .

Mẹ Lí Toàn vội vàng đỡ hắn:

- Đại nhân làm lão thân tổn thọ mất!

Trần Khác trầm giọng nói:

- Lí huynh đệ vì con mà chết, mong lão nương nhận đứa con trai này.

- Lí Toàn đã ăn chén cơm này, sống chết có số, không thể trách đại nhân...

Mẹ Lí Toàn rơi lệ vui vẻ, nói:

- Đại nhân có thể tới nhìn nó, lão thân đã thấy đủ rồi. Nếu sau này đại nhân có thể lo lắng một tí cho hai đứa con của nó, lão thân nguyện cả đời cầu phúc cho đại nhân.

- Điều này không cần phải nói, kể từ hôm nay, chúng cũng là con của con.

Trần Khác gật đầu nói.

Đi ra khỏi nhà Lí Toàn, Trần Khác cảm thấy dễ chịu một chút. Kỳ thật, khi nghe Triệu Trinh bộc lộ bí mật của gã, Trần Khác đã biết Lí Toàn là tai mắt mà Hoàng Thành Ti sắp đặt bên cạnh mình. Nhưng biết thì thế nào? Mọi thứ vẫn xử sự như bình thường.

Nhưng lúc Trần Khác xuôi nam không mang theo gã, mà để gã ở lại kinh thành trông nhà. Tuy nhiên bây giờ mọi thứ đều đã trôi qua, Lí Toàn bảo vệ người nhà của hắn mà chết, chính là huynh đệ của hắn, vĩnh viễn là vậy. . .

- Đi đến Thiên Âm Thủy Tạ.

Xe ngựa chạy về hướng thành Bắc, chừng uống cạn một ly trà, xe ngựa dừng lại trước Thuỷ Tạ.

Trần Khác xuống xe, đi qua hành lang dài, liền thấy trước cửa có hai tên lính trông giữ.

- Có việc gì?

Trần Khác mặc áo trắng quần trắng, hai tên lính tự nhiên sẽ không khách khí:

- Không biết ở đây bị niêm phong hay sao mà đến?

Trần Khác cũng lười nhìn hai người này, Chu Định Khôn lấy ra hai thỏi vàng, đút vào tay mỗi người một thỏi, hai người liền không ngăn cản.

Đi vào Thuỷ Tạ, vài cô gái nhìn thấy hắn, giống như nhìn thấy cứu tinh, lập tức xông tới, khóc lóc nỉ non nói:

- Công tử đã đến, ngài mà không đến chắc chúng ta sẽ chết ở đây.

- Yên tâm, mọi việc rất nhanh sẽ ổn thôi.

Trần Khác rất thương hương tiếc ngọc, an ủi họ vài câu, liền thấy Đỗ Thanh Sương một thân đồ đen, dáng người gầy gò tiều tuỵ, vịn vào khuông cửa, cặp mắt rưng rưng xuất hiện.

- Thanh Sương.

Trần Khác đi qua, nhẹ nhàng nắm tay nàng nói:

- Sao nàng lại mặc như thế này?

Mấy cô gái rất biết điều, lập tức tản ra.

Đỗ Thanh Sương rút tay ra, nước mắt chảy xuống trên má, giọng run run nói:

- Tiện thiếp hại Lí Toàn, hại Lục Lang, chết cũng không hết tội, chỉ có thể ngày đêm tụng kinh cầu phúc cho họ.

Dừng một lát nói:

- Nếu không phải còn ra công đường làm chứng, người đầy điềm xấu như tiện thiếp đã sớm cắt tóc quy y. . .

- Nói bậy bạ.

Trần Khác cau mày nói:

- Với nàng thì có quan hệ gì? Tất cả đều là vì ta!

- Vì công tử?

Đỗ Thanh Sương khó hiểu hỏi:

- Cái này thì có quan hệ gì với công tử chứ?

- Ta hỏi nàng, nàng ngừng hát đã bao lâu?

Trần Khác lại nắm tay nàng, Đỗ Thanh Sương tiếp tục rút tay, nhưng không rút ra được.

- Tháng năm năm ngoái là lần cuối cùng, đã một năm rưỡi không biểu diễn.

Đỗ Thanh Sương đành mặc kệ hắn nắm tay mình, nói khẽ:

- Trong một năm rưỡi này, tiện thiếp không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ở trong Thuỷ Tạ dạy người khác ca hát. . .

- Ở đây là thành Biện Kinh, các ca kỹ vừa tài vừa sắc nhiều không kể xiết. Một năm rưỡi là đủ để người khác quên mất nàng.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Cái gã Liêu sứ bỏ đi kia mới đến, làm sao biết rõ nàng đã từng là Ca Tiên cơ chứ?

". . ." Đỗ Thanh Sương yên lặng nghe hắn diễn giải.

- Với lại, cả kinh thành đều biết, nàng là nữ nhân của ta, Trần Tam Lang!

Nghe vậy, trên khuôn mặt trắng như giấy của Thanh Sương trở nên đỏ bừng, Trần Khác rất bá đạo kéo nàng vào trong ngực, đặt nàng ngồi trên đầu gối, nói:

- Tuy ta chưa phải là đại nhân vật gì, nhưng dù sao cũng là Trạng Nguyên Đại Tống, là công thần có công mở mang bờ cõi, còn có một người huynh đệ có thể đè ép cả một vùng, và một quan gia… cũng có thể miễn cưỡng kêu một tiếng 'dượng'.

Trong lòng Đỗ Thanh Sương yếu ớt nói, cái gì mà 'có thể miễn cưỡng kêu dượng'.

- Càng không cần phả nói, chỉ cần là người có chút môn đạo thì đều biết, quan hệ giữa ta tiền trang Biện Kinh.

Âm thanh Trần Khác lạnh dần, nói:

- Nếu đúng có người bày mưu đặt kế để đối phó ta, ta thật không nghĩ ra ai dám theo người Liêu làm ra trò này!

Bây giờ Đỗ Thanh Sương mới hiểu, thật ra hắn cũng không có chứng cứ, mà chỉ phán đoán bằng trực giác, vụ việc lần này, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.

- Công tử không biết là ai sao?

- Còn chưa biết.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Ta đắc tội qua không ít người.

Nói xong ngửi nhẹ bàn tay nhỏ bé của Thanh Sương, nói:

- Thanh Sương, theo ta về nhà.

". . ." Đỗ Thanh Sương im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

- Công tử, tiện thiếp không. . .

Nàng lại không chú ý, Trần Khác nói là 'theo ta về nhà', mà không phải 'theo ta về nhà chứ?'. Đây là lời thông báo mà không phải là câu hỏi để thương lượng. . .

Còn chưa dứt lời, thoáng cái, nàng liền bị Trần Khác khiêng lên vai. Nàng rất nhẹ, Trần Khác không cảm thấy nặng chút nào, liền đứng lên.

- Nhanh thả tiện thiếp xuống.

Thấy hắn đi nhanh ra ngoài, Đỗ Thanh Sương cực kỳ bối rối.

Trần Khác không có hành động gì.

- Tiện thiếp không thể đi, các nàng còn đang bị giam ở đây.

Đỗ Thanh Sương nhỏ giọng cầu khẩn:

- Các cô ấy không có tội, chỉ vì tiện thiếp mà bị liên lụy . .

- Nam nhân của nàng đã trở lại, mọi việc không đến lượt nàng quan tâm...

Trần Khác sau khi đi xa về, đã nhiễm tư tưởng bá quyền rất nghiêm trọng. Thậm chí dùng nó lên cả nữ nhân. Đáng tiếc ở thời đại này cũng không có nữ quyền. . .

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thị nữ đang đứng ngây như phỗng, nói:

- Nhanh chóng thu dọn đồ đạc giúp nàng. Lát nữa sẽ có người tới đón các ngươi đi.

- Vâng. . .

Có thể thoát ra khỏi cái lồng này, bọn thị nữ vui mừng tung tăng như chim sẻ.

Trần Khác quay sang nói với Tiểu Đỗ cùng đám ca kỹ đứng đầu bảng:

- Ta tuyên bố, các ngươi đều được ta thu nạp.

- Công, công tử...

Tiểu Đỗ ỷ vào việc quen thuộc với Trần Khác hơn, lắp bắp hỏi:

- Thu nạp là sao? 

"Chẳng lẽ là làm ca kỹ cho nhà hắn? Thật như vậy thì không tệ chút nào. . ."

- Cái này nói sau, tóm lại, bây giờ các ngươi đã được ta bảo vệ, ai ức hiếp các ngươi, các ngươi cứ việc nói tên của ta ra.

Trần Khác nói xong có chút ảm đạm nói:

- Nhưng có vẻ tên của ta cũng không thật sự có tác dụng. Như vậy đi, ta sẽ để người ở đây bảo vệ các ngươi, đây là cách tốt nhất. . .

Nói xong, liền ôm Đỗ Thanh Sương đang mắc cỡ không dám ngẩng đầu đi ra Thiên Âm Thủy Tạ. Chỉ để lại trong sân một đám nữ nhân trố mắt nhìn theo. . . Lúc về đến nhà trời đã gần tối, Trần Khác dẫn Đỗ Thanh Sương, ra mắt phụ mẫu đại nhân.

Trần Hi Lượng thật ra không quá thích Đỗ Thanh Sương. Trần gia dù gì cũng là nhà có học, vậy mà chưa cưới vợ đã đi nạp thiếp, thật không ra thể thống gì. Chưa kể, trước đây người này còn là một ca kỹ nổi tiếng. Cũng may tâm trạng của Trần Hi Lượng đang không tốt, khuôn mặt lúc nào cũng u sầu, cũng không nhìn ra là nhằm vào ai.

Nhưng Tào thị là người thông minh, bà đã sớm nhận ra, toàn bộ già trẻ lớn bé Trần gia, tất cả đều phụ thuộc vào Trần Khác, chính Trần Khác mới là người quyết định cao nhất. Nói trắng ra, con thuyền Trần gia, có thể đi đến đâu, có kết quả gì, đều nằm trên người đứa con này. Nên bà làm sao có thể bỏ qua cơ hội làm ấm cho Trần Khác cơ chứ?

Bèn trách cứ Trần Khác:

- Cũng không biết chọn ngày trước, cứ vội vội vàng vàng đưa về, nhất là Thanh Sương xinh đẹp như tiên nữ thế này ở với con, mẹ cũng tủi thay cho cô ấy.

Nói xong rất thân mật kéo tay Đỗ Thanh Sương nói:

- Hôm nay coi như không tính, chờ mẹ chọn ngày lành tháng tốt, mới có thể diện đón con vào nhà.

Đỗ Thanh Sương dở khóc dở cười, nàng vốn không nghĩ sẽ bước vào cửa nhà Trần Khác. Bởi vì đám tỷ muội ngày xưa từng kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện, về những người khi tiến vào nhà giàu sang quyền quý thì vô cùng hạnh phúc vui vẻ, nhưng cuối cùng lại gặp bất hạnh. . . Cúi đầu làm thiếp ngay cả tỳ nữ cũng không bằng, buồn rầu mà chết, thậm chí bị ghen phụ đuổi ra khỏi nhà. . . Trong Thiên Âm Thủy Tạ, nàng cũng thu giữ không ít người gặp cảnh tương tự.

Lại không ngờ, Trần Khác bá đạo bắt nàng theo, trực tiếp ra mắt cha mẹ. . . Nàng vừa cao hứng lại vừa bất dắc dĩ. Cao hứng là, hắn đã bằng lòng cho nàng một danh phận. Bất đắc dĩ là, hắn lại không hỏi nàng, có đồng ý cái danh phận này hay không?

Cũng may nàng không cần nói bất cứ điều gì, chỉ cần nghe trưởng bối nói là được, vất vả chờ đến khi kết thúc bữa cơm chiều, Tào thị liền dẫn nàng ra hậu viện sắp xếp chỗ ở.

Trần Khác thì cùng Trần Hi Lượng đến thư phòng nói chuyện.

- Cha, triều đình có cái nhìn thế nào về việc đã xảy ra?

Dưới ánh đèn lưu ly sáng ngời, Trần Khác có thể thấy rõ từng nếp nhăn trên mặt Trần Hi Lượng.

- Phủ Doãn đại nhân bị cha hỏi tới cùng, cuối cùng cũng nói ra.

Trần Hi Lượng sắc mặt mệt mỏi nói:

- Thật ra lần trước đám người Liêu được thả là do Xu Mật Viện trực tiếp gâp áp lực.

- Xu Mật Viện?

Trong lòng Trần Khác đánh khẽ một cái. Điều này cũng không kỳ quái, ngoại giao, quân sự, chính trị miễn là việc liên quan giữa Tây Hạ và Liêu quốc, đều do Xu Mật Viện quản lý.

- Ừm.

Trần Hi Lượng gật gật đầu, nói khẽ:

- Ở trên rất kín đáo, cha nghe ngóng mấy ngày, mới từ chỗ thông gia biết được chút tin tức.

Ông nói thông gia, chính là cha vợ của Ngũ Lang, Vương Hàm Dung, với tư cách đệ nhất tướng quân đương thời, mà cha của Vương Hàm Dung đã từng là Xu Mật Sứ, không có bí mật nào của Xu Mật Viện có thể qua mắt Vương gia.

- Tin tức gì cha?

Trần Khác hỏi.

- Liêu quốc và Cốc Tư La là thông gia. . .

Trần Hi Lượng trầm giọng nói.

- Chuyện xảy ra lúc nào?

Trần Khác cả kinh nói:

- Bên con hoàn toàn không có tin tức!

- Sáu tháng cuối năm năm ngoái, Tây Hạ đại bại trên sông Hoàng Hà, cái này con biết chứ?

- Vâng.

Trần Khác gật đầu nói:

- Tây Hạ tướng quốc Một Tàng Ngoa Sủng, dấy binh cướp lãnh thổ của Cốc Tư La, Cốc Tư La điều binh nghênh chiến, quân đội Tây Hạ đại bại, sáu gã tù trưởng Tây Hạ bị bắt làm tù binh, thu được rất nhiều. Sau đó, người Thổ Phiên thừa thắng xông lên, tiếp tục chiêu hàng Lũng Bô, lập công, trong quân đội có rất nhiều quân lính của ba tộc. Nghe nói Tây Hạ bị mất cả ngàn dặm đất, thậm chí có ý nghĩ dời đô.

Tiếp theo thì hắn trôi nổi trên biển rồi, cũng không biết sau đó thế nào..

- Nhạc phụ của Ngũ Lang nói, sở dĩ Tây Hạ thảm bại, chủ yếu do mâu thuẫn giữa Một Tàng Ngoa Sủng với tầng lớp nắm binh quyền trong nước quá gay gắt.

Trần Hi Lượng nói:

- Những người đó thấy y thảm bại mà vẫn án binh bất động, ngay cả Một Tàng Ngoa Sủng uy hiếp dời đô cũng không được. Hết cách, Một Tàng Ngoa Sủng chỉ có thể cầu viện Liêu quốc. Qua trận đại chiến này, Liêu quốc hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Cốc Tư La, không những không xuất binh, mà còn phái sứ giả mang theo con gái hoàng tộc gả cho con trai lớn Đổng Chiên của y. Cốc Tư La vui vẻ tiếp nhận, cũng dâng biểu xưng thần với Liêu quốc, rồi ngưng chiến, về lại bản thổ.

- Như vậy, nếu chúng ta lại chiến đấu với Tây Hạ, chỉ cần Liêu quốc lên tiếng, Cốc Tư La có thể không tiếp tục hỗ trợ chúng ta.

Trần Hi Lượng thở dài nói:

- Triều đình vốn đã đánh không lại Tây Hạ, bây giờ lại càng không dám đánh. Con bảo triều đình dám đắc tội người Liêu sao?

Sắc mặt Trần Khác cũng ngưng trọng dần. Bảo sao Liêu sứ kiêu ngạo như vậy, bảo sao triều đình không dám đắc tội bọn chúng. . .

- Bây giờ, Liêu sứ vừa muốn triều đình giao lại Lục Lang cho họ xử lý, vừa bắt tội liên quan, buộc đền tiền và triều đình phải đứng ra xin lỗi.

Trần Hi Lượng tức giận nói:

- Điều khó tin là không ít người đồng ý giao Lục Lang ra.

- Việc này không có gì lạ, hành hiệp trượng nghĩa thường thường là những người thô kệch, còn vô tình đa phần là kẻ đọc sách.

Trần Khác lạnh lùng nói:

- Trong mắt bọn chúng, thể diện cùng tâm tình của Liêu đại nhân còn trọng yếu hơn dân chúng.

- Oán trách thì làm được gì?

Trần Hi Lượng lắc đầu nói:

- Con cũng đừng làm loạn, cha không kêu Ngũ Lang về là sợ nó gây chuyện, tuyết thượng gia sương (đã lạnh vì tuyết còn giá vì sương, ý là chuyện không may đến liên tục)!

- Con hiểu.

Quan điểm của Tiểu Lượng Ca với hắn không có gì thay đổi, ở bên ngoài, Trần Khác một mình bôn ba nhiều năm, có thể còn nông nổi hấp tấp sao?

Trần Khác cũng không nói nhiều, gật đầu nói:

- Thái độ của quan gia thế nào hả cha?

- Quan gia không tỏ thái độ. . .

Với những việc như thế này, tất nhiên Triệu Trinh tỏ thái độ càng muộn càng tốt.

- Còn nhóm tướng công?

- Ý của Phú tướng công là hi vọng chúng ta tự mình xử lý việc này.

Trần Hi Lượng nói:

- Hàn tướng công không tỏ thái độ, nhưng ý tứ, rõ ràng trái với ý của Phú tướng công.

Dừng một lát nói:

- Quan viên nhìn chung chia làm hai phái, một phái quyết giao người, dàn xếp ổn thỏa. Một phái thì vì thể diện của đất nước, kiên quyết phản đối giao người.

- Đường đường là Đại Tống, lại bị kẻ địch uy hiếp bắt giao người.

Trần Khác không khỏi lắc đầu nói:

- Còn ra thể thống gì nữa chứ!

- Đừng nói nhảm nữa, suy nghĩ cách cứu Lục Lang đi?

Trần Hi Lượng thở dài nói:

- Nếu không phải khoa cử làm gián đoạn chính sự, hẳn bây giờ đã có kết quả.

Dừng một lát, y nhìn Trần Khác nói:

- Nhưng cha đoán, đây là quan gia kéo dài thời gian, muốn xem có gì có thể thay đổi hay không.

Dù sao, con dân bị người Liêu mang đi, hơn nữa đó lại là đệ đệ của một vị công thần, quan gia hoàng đế này, cũng thấy quá sỉ nhục rồi.

- Con nhớ người khác có nói, trước khi hai bên ra tay đều đã ký giấy sinh tử.

Trần Khác suy nghĩ một chút nói.

- Có ký.

Trần Hi Lượng nói:

- Nhưng người Liêu chối bỏ, nói cái gã bị chết không biết chữ Hán, cho nên làm không chính xác.

- Vô sỉ!

Trần Khác hung hăng chửi một câu.

- Liêu quốc cường thế, Đại Tống yếu thế, người ta có thể vô sỉ, nhưng chúng ta chỉ có thể mở to mắt nhìn.

". . ." Trong lòng Trần Khác tự nhủ, không biết có nên coi cái này là báo ứng không. Ở Đại Lý, hắn ỷ Đại Tống mạnh mẽ, muốn làm gì thì làm, luôn xảo trá người khác, thủ đoạn cực kỳ vô sỉ. Không thể tưởng được, khi trở về kinh đô liền gặp kẻ mạnh hơn, cũng vô sỉ hơn...

Vốn Liêu sứ đến Đại Tống chúc mừng năm mới, trước tết Nguyên Tiêu sẽ trở về, nhưng lần này ở tới tháng hai, tự nhiên là có chuyện bí ẩn.

Bọn họ đến để lừa đảo. . .

Đại Tống là quốc gia lớn nhất đương thời, cũng là nước giàu nhất, đáng tiếc lớn mà không mạnh, giàu mà không khoẻ, không có cách nào khiến những nước láng giềng dã man có thực lực tối cao kia tôn trọng.

Liêu quốc là một ví dụ, xét văn minh, bọn họ vẫn còn sống theo kiểu bộ lạc; luận giàu có, cũng không bằng một phần mười Đại Tống. . . Hàng năm nhận được năm mươi vạn lượng tiền cống, có thể khiến triều đình Liêu quốc cảm thấy thoả mãn, chút tiền ấy, chỉ bằng Hoàng Đế Đại Tống khao thưởng quần thần một lần.

Nhưng quan sát nhiều phía, ta sẽ phát hiện về quân sự, Liêu quốc mạnh hơn Đại Tống một chút. Nhưng một chút này, đã khiến các quốc gia xung quanh sợ như sợ cọp. . . Các quốc gia xung quanh này bao gồm Đại Tống,Tây Hạ, Cao Ly, Thổ Phiên, đều cúi đầu trước đội quân thiết kỵ của Liêu quốc, ít nhất biểu hiện bên ngoài là như thế.

Vì vậy khiến cho Liêu quốc cầm trong tay một bộ bài tốt, có thể tuỳ ý đánh ra một lá bài hay vài lá bài, khiến triều Tống vô cùng khó chịu. Hơn nữa lịch sử đã chứng minh, dân du mục không hề ngốc, khác biệt duy nhất là bọn họ càng nhạy cảm, xảo trá, tàn nhẫn. Hơn nữa, Liêu quốc đã thành lập được trăm năm, quanh năm hấp thu văn hoá nhà Hán, nào là ba mươi sáu kế, binh pháp Tôn Tử, dùng một chút cũng không kém người Hán.

Bọn họ rất rõ ràng, bây giờ lực lượng quân sự của bọn họ là mạnh nhất, hoàn toàn có thể tọa sơn quan hổ đấu, ai bảo ba nhà khác đang ở tình thế không chết không thôi?

Tống và Tây Hạ là tử địch, Tây Hạ và Thổ Phiên cũng là tử địch. Bình thường, Tống và Thổ Phiên hai mặt tấn công, khiến Tây Hạ không dám nhúc nhích. Ba nhà bình yên vô sự, tự nhiên Liêu quốc không thể ra tay. Nhưng Tây Hạ bỗng xuất hiện một gã cực phẩm – Một Tàng Ngoa Sủng, gã này thuộc họ ngoại, lại xem Tây Hạ như thiên hạ của nhà mình, trước thì chiến một trận với triều Tống ở sông Khuất Dã, sử dụng đánh lén nên giành được thắng lợi, xong liền quay đầu đi đánh Thổ Phiên. . .

Một Tàng Ngoa Sủng trước khi đánh kiêu ngạo nói: lúc trước, Lý Nguyên Hạo đại bại ở Hoàng Hà. Nếu như ta, Một Tàng tướng quốc chiến thắng..., sẽ chứng minh ta mạnh hơn Lý Nguyên Hạo! Gã muốn dựa vào uy vọng của trận chiến này xoá đi ấn tượng của Lý Nguyên Hạo trong lòng Tây Hạ, buộc Lý Lượng Tộ nhường ngôi cho gã.

Điều Một Tàng tướng quốc nghĩ không sai, nhưng gã quên một chuyện, ngay cả Cốc Tư La đều không làm được gì Nguyên Hạo, thì làm sao có chuyện sợ một tên tiểu nhân chỉ biết bám váy và sắp âm mưu cướp đi địa vị? Cuối cùng sau trận đại chiến, Một Tàng Ngoa Sủng hiện ra nguyên hình, bị người Thổ Phiên giết đến sợ chết khiếp, mất đi ngàn dặm lãnh thổ, quý tộc trong nước thì chế giễu không xuất binh, gã đành phải cầu cứu Liêu quốc.

Người Liêu luôn tìm cơ hội chiếm ưu thế, vì vậy yêu đến điên đảo cây gậy quấy phân Một Tàng Ngoa Sủng này. Vốn khi Tây Hạ thiết lập quan hệ ngoại giao với triều Tống, mỗi năm đều có ban thưởng, ở ngay biên giới mở những nơi trao đổi, Tây Hạ dùng chiến mã với muối xanh đổi các loại vật tư triều Tống, ngươi mua ta bán, Liêu quốc không làm được gì.

Nhưng hai nước chiến tranh, triềuTống dừng ân thưởng, các nơi trao đổi đóng lại, Tây Hạ không tự tạo được gì. Một Tàng Ngoa Sủng lập tức choáng váng. Gã muốn tiền để đánh trận, muốn có vật tư dân sinh, cũng chỉ có một con đường để đi, đó là mua của Liêu quốc. Bản chất của Liêu quốc và Tây Hạ khác nhau, bọn họ có mười sáu châu Yến Vân, đám đàn ông Yến Vân có thể sản xuất ra mọi thứ Liêu quốc cần. Chưa kể, Liêu quốc và triều Tống đều có các khu trao đổi, cùng lắm thì làm con buôn hai đường chứ sao.

Người Liêu quốc chắc không cảm thấy 'lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để lừa đảo' có gì không tốt, ngược lại còn nhân dịp này, hung hăng bắt chẹt! Ai bảo Tây Hạ các ngươi không có tiền, chỉ có thể dùng vật dụng để đổi cơ chứ? Nhưng đáng tiếc, cái gì mà trâu ngựa muối tinh..., Liêu quốc chúng ta có rất nhiều, không có gì hiếm, ngươi thích bán hay không thì tuỳ.

Nếu Một Tàng Ngoa Sủng không chấp nhận, sẽ phải lâm vào cảnh thiếu thốn vật tư, cục diện trong nước đại loạn, cho nên chỉ có thể để Liêu quốc bắt chẹt. Liêu quốc dùng giá mua cải trắng có thể mua được trâu ngựa muối tinh, bán qua tay cho triều Tống, kiếm được đầy bồn đầy bát.

Mà Một Tàng Ngoa Sủng liều mạng đánh nhau khắp nơi, trên thực tế đang thay Liêu quốc kiếm tiền.

Thời gian này thật sự quá đẹp.

Nhưng mọi thứ lại càng tốt đẹp hơn, sau khi Liêu quốc kiếm thêm một số lớn từ Một Tàng Ngoa Sủng, lại nhận làm người hoà giải cho Tây Hạ và Thổ Phiên, cũng dùng mối quan hệ thông gia, kéo Thổ Phiên đến bên cạnh.

Đây là bản tính bình thường của con người. Người Thổ Phiên quá ít, quốc lực cũng yếu hơn Tây Hạ, thắng một lần cũng không thay đổi được gì, bọn họ cần một cường quốc che chở, bảo đảm an toàn của họ. Trước kia bọn họ trông cậy vào Đại Tống, nhưng Đại Tống thua quá thảm ở sông Khuất Dã, hoàn toàn mất hết hình tượng cường dã, cho nên Thổ Phiên chuyển sang phía Liêu quốc, hoàn toàn không có gì đáng trách.

Triều Tống chỉ có thể trách chính mình không nỗ lực. . .

Đối với Liêu quốc, chiêu ấy thoạt nhìn có vẻ không có lợi, nhưng ý của tuý ông không phải trong rượu (ý nói: ý nghĩa thực sự chưa hẳn ở trong lời nói), họ để ý chính là Nam triều!

Người Nam triều, bọn họ cho rằng Đại Tống đã bị cô lập, muốn đòi lại mười huyện phía nam Ngoã Kiều quan bị Đại Tống 'cưỡng chiếm'.

Mười huyện này là một bộ phận của mười sáu châu Yến Vân, Hậu Tấn Thạch Kính Đường đem mười sáu châu Yến Vân cắt ra nhường cho Liêu quốc, về sau được Chu Thế Tông Sài Vinh cướp về ba cửa ải, mười sáu huyện. Đến triều Tống thì mất đi sáu huyện, cho đến khi ký hiệp ước Thiền Uyên xác định biên giới hai bên, Liêu quốc thừa nhận mười huyện này là lãnh thổ triều Tống.

Sau này mới biết, do chủ soái Liêu quốc chết trận, nội bộ không yên, họ mới lo lắng ngưng chiến. Lúc ấy người Liêu chia biên giới rất sảng khoái, nhưng về sau ổn định, mỗi lần xem lại địa đồ Yến Vân thấy thiếu một góc, liền cảm thấy khó chịu. Cho nên vài chục năm trước, bọn họ đã muốn lấy mười huyện này về, có cơ hội là gây sức ép.

Lúc trước Tống cùng Tây Hạ ác chiến Tây Bắc, Liêu Hưng Tông Da Luật Tông đã nghĩ nghĩ lừa gạt Đại Tống một chút, triều Tống dùng một đấu pháp hay, mới không để gã thực hiện được. Yên tĩnh vài chục năm, Liêu quốc phát hiện đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống là Tây quân, cũng đánh không lại gã Một Tàng Ngoa Sủng ngu ngốc kia, liền có ý nghĩ. Đợi bọn họ lôi kéo Thổ Phiên thành công, tạo thêm một cục diện tốt, liền tranh thủ cơ hội chúc tết Hoàng Đế triều Tống, lần nữa đề ra yêu cầu về lãnh thổ. . . Quan niệm về lãnh thổ của người triều Tống cũng không quá mạnh mẽ, nếu không cũng không xa cách Đại Lý, nhìn Tây Hạ từng bước xâm chiếm cũng mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng chỉ có duy nhất Yến Vân, mười sáu châu Yến Vân, đây là nỗi đau vĩnh viễn của nhà Hán! Thu phục Yến Vân, vĩnh viễn là quốc sách của triều Tống!

Cho nên Tể Tướng hay Hoàng Đế dù phải vô liêm sỉ, cũng tuyệt đối không buông tha mười huyện này. Có mười huyện này, thì còn có thể dối mình dối người rằng Yến Vân vẫn nằm trong tay chúng ta. . . Mặc dù chỉ là một phần nhỏ. Nếu không có mười huyện nàến Vân có thể hoàn chỉnh thuộc về Liêu quốc rồi!

Ai cũng không dám làm tội nhân thiên cổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.