Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 3: 3: Tôi Cảm Ơn Cũng Rất Nghiêm Túc




Lúc này đã là những ngày đầu tháng 12 và kinh thành Tomoeda như mọi năm lại chìm trong không khí lạnh lẽo và cảnh tuyết rơi mù mịt cả đất trời.Trên đường lúc này không có nhiều người đi lại vì dường như mọi người đều ở yên trong nhà để tận hưởng sự ấm áp bên cạnh chiếc lò sưởi, nhấm nháp những ly rượu hâm nóng và những chiếc bánh ngon lành.Nhưng đây cũng là lúc các cửa hiệu làm ăn phát đạt nhất khi mà lễ Giáng Sinh đang đến gần và mọi người đang ra sức chuẩn bị mùa lễ cuối cùng trong năm, đón chào mùa xuân sắp đến.

Lúc này trong một cửa hiệu trang sức có hai chàng trai trẻ khoảng 16,17 tuổi đang ngắm nghía những món hàng được bày trong tủ kính với vẻ háo hức thấy rõ.

- Anh Eriol này! Anh nghĩ món nào phù hợp với Miko? – chàng trai tóc nâu lên tiếng hỏi

- Anh nghĩ có lẽ anh nên mua tặng cho cô bé một sợi dây chuyền – chàng trai tóc đen còn lại cất tiếng đáp trả, mắt vẫn không rời khỏi những món trang sức.

Đột nhiên cậu ta ngẩng lên nhìn ông chủ cửa hiệu và yêu cầu ông ta lấy cho mình xem một mẫu.Cầm sợi dây chuyền trên tay, cậu ta ngắm nghía hồi lâu rồi mỉm cười hỏi giá của nó.Sau khi nghe ông chủ báo giá cậu khẽ nhíu mày và móc trong người ra một túi bạc để thanh toán món hàng.

- Thế em định mua gì nào Azuma? – Eriol hỏi

- Chả biết nữa, để em nghĩ xem sao.Chúng ta đi thôi, hai bà mẹ chắc đang chờ chúng ta đấy! – Azuma lắc đầu đầy ngán ngẩm

Eriol gật đầu đồng ý với Azuma và chỉnh lại chiếc khăn choàng của mình để nó quấn chặt vào cổ hơn rồi đẩy cửa bước ra bên ngoài.Lúc này gió đang gào thét và tuyết thì rơi rất nặng hạt.Hai chàng trai vội vàng bặm môi bước nhanh về phía một quán trà ở cuối con đường.

***

Lúc này quán trà Sugar không đông người lắm, xung quanh chỉ có vài bàn là có người ngồi.Và ngồi ở chiếc bàn sát cửa kính lúc này lả hai người thiếu phụ và một thiếu nữ và ba người khiến cho mọi ánh mắt trong quán đều phải đổ dồn về mình.Sở dĩ nói như vậy là vì họ quá xinh đẹp và sang trọng.Thiếu phụ ngồi bên phải có ánh mắt màu tím biếc sâu thẳm và mái tóc dài cũng màu tím.Lúc này bà đang thong thả bỏ vài viên đường vào tách trà của mình và mỉm cười nhìn người thiếu phụ còn lại.Người thiếu phụ này thì lại có mái tóc nâu và ánh mắt xanh ngọc bích long lanh không kém phần quý phái so với người kia.Bà đang khẽ cau mày nhìn cô gái trẻ bên cạnh mình:

- Miko!Sao con không cho đường vào trà.Đắng lắm đấy!

- Không sao đâu mẹ! Con thích vị đắng của trà! – cô gái chớp chớp đôi mắt màu hổ phách để giải thích với mẹ và khẽ hất mái tóc dài màu nâu nhạt ra sau lưng.

- Kệ con bé đi Sakura! – người thiếu phụ tóc tím mỉm cười hiền hậu khiến nét mặt người thiếu phụ tên Sakura giãn ra.

Vừa lúc đó, tiếng chuông kêu leng keng báo hiệu vừa có người vào tiệm và Eriol cùng Azuma đẩy cửa bước vào trong.Khẽ đảo mắt một vòng như tìm kiếm một ai đó và Eriol huých nhẹ vào hông của Azuma để ra hiệu rồi hai chàng trai rảo bước về phía bàn của ba người phụ nữ.

- Các con chọn hàng xong chưa? – người thiếu phụ tóc tím hỏi những người mới đến.

- Con thì chưa, chỉ có anh Eriol là rồi thôi.Hay là dì tư vấn cho con đi dì Tomoyo! – Azuma khẽ buông mình xuống chiếc ghế nệm êm ái bên cạnh Miko trong khi Eriol nhẹ nhàng ngồi xuống chiêc ghế trống còn lại.

- Thế cũng được, nhưng con sẽ trả công dì như thế nào đây? – người thiếu phụ tên Tomoyo hấp háy mắt vẻ hóm hỉnh khiến Azuma khẽ nhăn mặt.

- Mẹ mua đủ các thứ rồi chứ? – Eriol quay sang hỏi bà.

- Uhm, mẹ mua đủ hết rồi.Con không quên là lát nữa con phải vào cung để học đấy chứ?

Eriol gật đầu như nói với mẹ là cậu không hề quên khiến bà Tomoyo mỉm cười đầy hài lòng.

Sau khi kết thúc buổi tiệc trà, năm người đứng lên đi ra cửa và chia tay nhau.Eriol và Azuma lên một chiếc xe ngựa nhanh chóng nhắm hướng hoàng cung mà chạy.Ba người còn lại lên một chiếc xe ngựa khác và phi về phía cửa nam của kinh thành Tomoeda.

***

Sau khi đưa Tomoyo về đến nhà, hai mẹ con Sakura trở về Thanh Long môn, nơi đặt phủ đệ của họ Ly.

- Phu nhân và tiểu thư đã về! – Vài gia nhân đứng chờ sẵn ở cổng để đỡ hai người xuống xe và đem hàng hóa vào trong.

- Ông chủ đã về chưa? – Sakura nhướn mày hỏi một người gia nhân.

- Thưa phu nhân, ông đã về được một lúc rồi.

Nghe thấy thế, Miko vội vùng chạy vào trong và khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc sách bên bàn thì cô bé nhào vào vòng tay ông

- Ba! Con về rồi nè!

- Con đi mua sắm có vui không? – ông nháy mắt hỏi con gái

- Dạ vui! Con đã mua được nhiều thứ lắm.

Người đàn ông xoa đầu cô con gái rồi nhẹ nhàng bảo cô vào trong thay áo kẻo cảm lạnh trong khi Sakura đứng nhăn mặt nhìn chồng mình.Sau khi Miko đi khuất, bà phụng phịu nói với chồng:

- Anh quá đáng thật đấy!Anh chỉ biết có con gái thôi sao?Còn vợ anh thì sao?

- Em ghen với cả con gái mình sao Sakura!- ông mỉm cười ôm chặt Sakura vào lòng làm bà đỏ mặt và cười khúc khích trong vòng tay ông.

- Được rồi, Syaoran!Anh làm em ngượng chết đi được ấy!

- Ai bảo em phân bì với Miko làm gì? – Syaoran bật cười – Còn Azuma đâu rồi?

- Nó vào cung cùng với Eriol rồi.Chiều nay chúng phải học với Kanmuri mà.Anh không nhớ sao?

Nghe vợ nói thế, Syaoran gật gù rồi nắm lấy tay vợ, kéo bà đi nhanh vào trong.

- Về phòng thôi Sakura, ở đây lạnh lắm!

***

Chắc đến đây mọi người cũng hiểu được phần nào câu chuyện rồi phải không?Thời điểm xảy ra câu chuyện này là mười chín năm sau cái chết của Eriol và chàng trai trẻ 17 tuổi có cái tên Eriol kia chính là đứa trẻ năm xưa Tomoyo đã tìm thấy giữa cánh rừng mộc lan.Cô đã đặt tên cho nó là Eriol Hiragizawa để tưởng nhớ về người con trai mà cô yêu nhất trên đời, người mà cô luôn tin rằng đã ban tặng đứa bé cho cô. Lúc này hoàng đế Urushi Hiragizawa vẫn còn tại vị và Ngài đã trị vì vương quốc Clow ngày một thịnh vượng hơn.Syaoran thì đã trở thành Đại tướng quân, thống lĩnh cả quân đội của vương quốc.

Vợ chồng Syaoran – Sakura sau khi kết hôn một năm đã hạ sinh một cặp song sinh trai gái đặt tên là Azuma và Miko – theo tên cô em gái đáng thương của Syaoran và chàng trai có cái tên Kanmuri chính là em trai của Tomoyo.

***

Lúc này, Miko đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn tuyết rơi và nhớ đến một người – Eriol.Thật đúng là tạo hóa trớ trêu khi cô bé Ly Miko 16 tuổi này cũng dành tình cảm cho chàng trai Eriol 17 tuổi y hệt như cô ruột cô dành tình cảm cho Thái tử Eriol năm xưa.Chỉ khác một điều là hình như vào thời điểm này vẫn chưa xuất hiện một Tomoyo Daidouji nào để làm hỏng mối tình của họ cả.Nhưng nói vậy không có nghĩa là mọi chuyện diễn ra xuôi chéo mát mái.Cô bé Miko này cũng khá giống cô ruột của mình ở điểm không chịu nói ra tình cảm của mình nhưng so với Ly Miko quyết liệt và mạnh mẽ thì cô bé lại khá nhút nhát và hay che giấu cảm xúc của mình trước Eriol.Về điểm này thì cô có phần giống với Yu ri Daidouji và Chiharu Tenoshiwa trước đây.Từ bé cô đã thầm ngưỡng mộ Eriol nhưng cô lúc nào cũng ngoan ngoãn đóng trọn vai một cô em gái bên cạnh anh, không bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình và điều này hoàn toàn có thể dẫn đến một bi kịch tình yêu thứ hai.Azuma đã sớm nhìn ra tình cảm của em gái nên luôn ra sức động viên cô bé bộc lộ nhưng chỉ toàn hoài công khiến cậu ngày càng trở nên chán nản.

Miko cứ ngồi im lìm suy nghĩ mãi vẫn chả ra được cách gì hay để bộc lộ tình cảm với Eriol nên vô cùng chán chường.Bất ngờ khuôn mặt của Tomoyo hiện lên khiến cô bé như bừng tỉnh và thế là bất chấp việc mình vừa chia tay với Tomoyo chưa bao lâu lẫn ngoài trời tuyết đang rơi mỗi lúc một nặng hơn, cô bé khoác vội chiếc áo ấm và lao ra khỏi nhà, hướng về phía cửa nam.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.