Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 23: 23: Cảm Ơn Anh Thẩm




Edit: Cải Trắng

Dưới mái hiên, gió nổi lên

Đùa nghịch với sự rối bời trong lòng em

Tiếng chuông giòn giã, nhớ anh.

1.

Lận Yên duỗi tay ra muốn cướp lấy bình rượu. Uống say rồi mà không biết sao Lận Yên lại khỏe như trâu ấy, Sa Khinh Vũ muốn giành lấy rượu trong tay cô cũng bị cô đẩy cho lao đảo suýt ngã.

Lý Viêm Nguyên nhanh tay đỡ được Sa Khinh Vũ, mặt mày ủ rũ: “Đừng có say rồi lại còn bị thương, quán bar này của tôi không chứa nổi hai người đâu.”

Vừa dứt lời thì cửa phòng bao bị đẩy ra, một trận gió mạnh quét ngang, một bóng người lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Thân hình cao lớn của Mục Hoằng Dịch tản ra hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm Lận Yên. Thấy cả người cô nồng nặc mùi rượu, anh nhíu mày lại.

“Không phải bảo là ngộ độc rượu à?” Mục Hoằng Dịch trưng ra khuôn mặt lạnh lùng hỏi Sa Khinh Vũ.

Sa Khinh Vũ run lên, giờ cô chẳng còn cái khí thế ngang nhiên như lúc nãy gọi điện cho Mục Hoằng Dịch nữa. Cô chỉ vào Lận Yên đang say mèm, bóp méo sự thật: “Thế này…có khác ngộ độc rượu không?”

Mục Hoằng Dịch liếc mắt nhìn Sa Khinh Vũ một cái rồi quay sang nhìn Lận Yên đã say thành chó(1). Sau đó anh đi lên, đưa tay mình ra chặn tay cô lại, mở miệng ngăn với giọng không vui: “Đừng uống nữa.”

(1)Xin được chú thích rằng đây là nguyên văn của tác giả, edit không thêm mắm dặm muối gì hết =))))) không hiểu sao có cái so sánh thần kỳ này.

Giọng nói lạnh nhạt, ẩn nhẫn.

Lận Yên gạt tay anh ra, cầm ly rượu lên uống từng ngụm một như là đang giận dỗi, vì uống nhanh quá nên cô bị sặc, ho khan. Thiếu chút nữa thì ho khạc cả máu ra.

Dù vậy cô vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục cầm ly lên rót rượu.

Mục Hoằng Dịch nắm lấy đôi tay đang không ngừng chuốc rượu, ấn đường càng lúc càng nhíu chặt lại: “Cứ khăng khăng phải tra tấn nhau như này sao?”

Tay Lận Yên bị anh nắm chặt tới nỗi cả người lảo đảo suýt ngã, lòng trở nên nặng nề.

Tra tấn nhau? Mối quan hệ giữa bọn họ là đang dày vò nhau à? Rõ ràng chỉ có Mục Hoằng Dịch đang dày vò cô thôi, cái gì cần nói cô đều nói cả rồi, lòng tự trọng của bản thân bị anh hung hăng dẫm lên, anh còn muốn thế nào nữa?

Đột nhiên, Lận Yên cau mày thể hiện rõ sự không vui. Tính tình ngang bướng nổi lên, ai cũng đừng hòng làm gì được, cô muốn uống rượu đừng ai ngăn cô lại.

Cô vừa dùng tay còn lại nâng ly rượu lên thì bị người nào đó đem trả về chỗ cũ, chưa kịp uống được ngụm nào, giọng người đó như đang cáu gắt: “Lận Yên, nghe lời đi.”

Giọng trầm thấp nhưng giận dữ.

Hai chữ đó, trong nháy mắt đã ném luôn tim cô xuống đáy vực.

Dù đã tám năm trôi qua, nhưng khi anh gọi hai tiếng ‘Lận Yên’, trái tim cô vẫn rung động.

Anh là Mục Hoằng Dịch, là người cô đã yêu hơn 20 năm nay. Dường như ngay cả trong máu cô cũng chảy hương vị thuộc về anh, một lòng như thế, sao có thể không tiếp tục rung động vì anh chứ!

Lận Yên nắm chặt ly rượu trong tay, vì nắm quá chặt nên khớp xương đã dần trở nên trắng bệch, như thể chỉ cần cô dùng thêm chút lực nữa thôi là ly rượu đế dài trong tay cô sẽ vỡ tan.

Tay Mục Hoằng Dịch đặt ở trên mu bàn tay cô, lòng bàn tay anh hơi lạnh.

Lận Yên gục đầu xuống, mái tóc đen nhánh mềm mại bung ra như thác nước đổ xuống. Tầm mắt cô dừng lại trên năm ngón tay anh, tay anh rất đẹp, đẹp tới nỗi nghi ngờ đây không phải tay của một người đàn ông.

Bỗng nhiên Lận Yên thoát được khỏi sự kiềm chế của Mục Hoằng Dịch. Nương theo cơn men say, Lận Yên giương mắt lên nhìn khuôn mặt Mục Hoằng Dịch, khuôn mặt lạnh lùng đó như ẩn như hiện trước mặt cô, sự tức giận không hề che giấu.

Lận Yên cười ngây ngô, thở ra nồng nặc mùi rượu, năm đầu ngón tay vươn ra nắm lấy cổ áo sơ-mi Mục Hoằng Dịch, cúi người. Đôi mắt xinh đẹp lóng lánh vì men say nhìn chằm chằm anh. Khuôn mặt anh vẫn rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, mỗi một bộ phận đều khiến cô yêu muốn chết.

Lận Yên buông thả, cứ không ngừng lôi kéo anh về phía mình, hôn lên môi anh khiến anh không kịp đề phòng, còn to gan đưa lưỡi vào khám phá khoang miệng, tựa như đang khiêu khích.

Đôi mắt đen của Mục Hoằng Dịch cứng đờ, chăm chú nhìn Lận Yên ở trước mặt đang rơi vào ý loạn tình mê mà hôn mình.

Trong khoang miệng không có hương vị ngọt ngào của cô, chỉ có hương rượu Brandy quanh quẩn, hơi cay.

Cuối cùng, Mục Hoằng Dịch chuyển từ thế bị động sang chủ động, một tay lùa sâu vào mái tóc cô, điên cuồng gặm nhấm đôi môi ấy. Hình như chỉ thế thôi là không thỏa mãn, đôi môi nóng bỏng ấy di chuyển xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô, trút hết áp lực mà tám năm qua đã dồn nén điên cuồng không chút lưu tình.

Một tay lần mò ra sau lưng cô, kéo khóa áo xuống được nửa. Đúng lúc ấy thì bỗng nhiên cô tỉnh lại, mở mắt đẩy anh ra.

Đột ngột bị cô đẩy ra nên Mục Hoằng Dịch không kịp đề phòng, lảo đảo ngã ra phía sau, tay anh quét một lượt lên trên bàn, bao nhiêu ly rượu trên đó rơi xuống đất vỡ choang.

“Choang….”

Sau âm thanh vang dội đó là sự im lặng.

Cô và anh bốn mắt nhìn nhau.

Sa Khinh Vũ và Lý Viêm Nguyên cũng bốn mắt nhìn nhau.

Hai người sau giật mình nhanh chóng đi ra khỏi phòng bao, để lại một cơn gió mạnh quét qua.

Lúc Mục Hoằng Dịch đưa được Lận Yên lên xe đã là hai giờ sáng.

Sa Khinh Vũ đi lên, nhìn người đang say tới bất tỉnh nhân sự trong xe mà lo lắng: “Cậu cũng uống rượu đấy, không sao chứ?”

Những lời này là nói với Mục Hoằng Dịch. Sau khi cô và Lý Viêm Nguyên đi ra khỏi phòng bao không bao lâu thì Lận Yên đã ‘xả’ ra hết cả thân. Mục Hoằng Dịch đành để Sa Khinh Vũ đi mua cho cô bộ quần áo để thay, vào lúc đó Mục Hoằng Dịch lại ngồi uống với Lý Viêm Nguyên hai ly rượu, có lẽ là mượn rượu tiêu sầu.

“Hay là hai người ở tạm khách sạn ngay bên cạnh đi.” Sa Khinh Vũ đề nghị.

Ở huyện này, Lý Viêm Nguyên có không ít tài sản. Ngoại trừ quán bar thì khách sạn ngay bên cạnh cũng là của hắn. Trước kia bọn họ thường xuyên tới đây quẩy, tới lúc muộn quá hoặc uống say không thể về nhà họ đều ở tạm khách sạn bên cạnh này.

Mục Hoằng Dịch nghiêng mặt nhìn khách sạn ngay sát bên cạnh. Lần cuối cùng gặp mặt vào tám năm trước, là ở chỗ này. Ánh mặt anh trở nên nặng nề, cúi xuống nhìn Lận Yên đã say tới không biết trời trăng mây đất gì hết. Nếu cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên giường lớn ở khách sạn mà hai người cãi nhau một trận, cô sẽ cảm thấy dày vò như thế nào đây?

Mục Hoằng Dịch đưa tay day ấn đường, lắc đầu: “Không sao cả, tôi chỉ uống có hai ly.”

“Vậy cậu phải đưa cô ấy về nhà đấy.” Sa Khinh Vũ dặn dò rồi bước đi, nhưng mới đi được hai bước đã quay đầu lại, không yên tâm dặn dò thêm lần nữa: “Nhà cô ấy không có ai, dì Phương đi công tác rồi, cho nên…”

Mục Hoằng gật đầu, sau đó khởi động xe, nói: “Yên tâm, tôi sẽ ở lại nhà cô ấy.”

Lúc này Sa Khinh Vũ mới yên tâm, gật đầu, chuyển hướng lái xe về trung tâm thành phố. Ở tòa soạn còn có một đống việc cần xử lý, nếu không phải Lý Viêm Nguyên gọi cô tới quán bar thì giờ này cô đang ở trên giường trong nội thành ngủ ngon rồi.

Suốt cả đường đi, Lận Yên cứ nhích tới nhích lui, không chịu ngồi yên chút nào, muốn tìm được một tư thế thoải mái nhất để ngủ. Nhưng không gian trong xe chỉ rộng có chừng ấy, ngay cả chỗ để chân cũng không có.

Mục Hoằng Dịch nhận ra nên anh tấp xe vào ven đường, hơi cúi người nghiêng sang bên ghế phó lái để điều chỉnh ghế cho cô, điều chỉnh mãi cho tới khi cô nằm im thoải mái ngủ.

Ánh trăng lành lạnh yếu ớt chiếu xuống, hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đưa tay lên vuốt ve gò má ửng hồng của cô, ngây người. Ngón tay chậm rãi lướt lên phía bên trên, thẳng cho tới khi chạm được vào tóc, mái tóc vừa đẹp vừa dày, anh dùng hai ngón tay cuốn cuốn mấy sợi tóc, ghé mũi lại cảm nhận mùi hương.

Mái tóc cô có hương thơm dịu nhẹ, hương vị này… trên người Lận Yên luôn luôn có mùi hương này.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đó, ánh mắt Mục Hoằng Dịch tối lại.

Tám năm rồi.

Rốt cuộc cô đã nhẫn tâm tới mức nào, bất chấp thế nào mới có thể vứt anh ở lại nước suốt tám năm.

Mục Hoằng Dịch nheo mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vì sao không nghe anh giải thích?”

Vì sao lại dễ dàng định tội cho anh như thế, hơn nữa, đó còn là tội tử hình.

Ngày đó, tám năm trước, chân trước vừa mới bước ra khỏi khách sạn, anh hối hận.

Ban đầu anh tưởng Lận Yên yêu mình như vậy thì cô sẽ suy nghĩ thật cẩn thận. Xem ra, là do anh coi thường tình cảm của cô dành cho anh quá rồi.

Sau một lúc lâu, Mục Hoằng Dịch cười tự giễu. Anh ấn hạ cửa sổ xe xuống, móc từ trong túi quần ra bao thuốc lá, lấy một điếu ra đưa vào trong miệng, châm lửa. Tay gác ở trên cửa sổ xe, làn khói trắng nhả ra từng đợt một, ánh mắt mê man nhìn Lận Yên ở bên cạnh. Đột nhiên ấn đường nhức nhối, anh hút thêm hai hơi nữa rồi ném điếu thuốc đi, sau đó khởi động xe.

Là anh tự cho là đúng. Anh cứ nghĩ rằng Lận Yên sẽ đứng yên tại chỗ chờ anh, chờ anh mở miệng giải thích, chờ anh tốt nghiệp đại học, chờ anh… cưới cô.



Lần mò trong bóng tối, Mục Hoằng Dịch đưa Lận Yên về tận giường. Kéo chăn đắp lên người cô xong anh mới đưa tay bật đèn lên. Mở đèn lên, đập vào mắt anh là giấy A4 vứt tứ tung bừa bãi trên giường, trên bàn, trên mặt đất,…

Mục Hoằng Dịch cúi xuống nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 bị mình giẫm lên, thả nào lúc anh mới vào phòng cảm thấy dưới chân có vật gì đó, hóa ra là kiệt tác do cô tạo nên.

Thở dài đầy bất đắc dĩ, sau đó anh nhặt một đống giấy A4 lên. Sau khi sắp xếp ngay ngắn xong anh đặt nó trên mặt bàn, rồi lại nhìn người nào đó đang say sưa ngủ trên giường. Cô vẫn y hệt như lúc trước, không thích tới phòng sách làm việc, thích đem giấy tờ ném lung tung loạn xạ, khiến cả gian phòng như có chướng khí mù mịt, hỗn độn thành một đống.

Dưới thân Lận Yên còn có mấy tờ giấy nữa, Mục Hoằng Dịch cẩn thận rút chúng ra. Thấy báo chí đưa tin là cô đang phiên dịch một quyển sách tiếng Pháp nữa, sắp hoàn thành bản thảo rồi. Cầm trong tay tờ giấy A4 thẳng thớm, Mục Hoằng Dịch thấy những dòng chữ tiếng Pháp được cô dùng bút đỏ khoanh vòng lại, tựa như là ghi chép. Anh nghĩ, chắc là đúng rồi.

Từ trước tới nay, cô làm gì cũng rất phách lối. Tự do ở Pháp, sau khi nổi tiếng nhờ vào tác phẩm đầu tiên mình phiên dịch, cứ cách hai ba ngày cô lại xuất hiện trên TV trong những buổi phỏng vấn. Vẫn rất phách lối. Cho tới khi cô ‘khiêm tốn’ trở về nước.

Phòng cô vẫn y hệt như tám năm trước, chẳng khác chút nào cả. Trên bàn cô luôn đặt một đống đồ chơi nhỏ, ở ban công vẫn còn chuông gió vỏ sò mà anh tặng cô, chỉ là đã bị gió thổi suốt tám năm, không còn đẹp như trước nữa.

Năm ấy, vào lễ trưởng thành của Lận Yên, cô đã quấn lấy anh muốn đi tới bờ biển, đi qua một quán nhỏ ở trên bãi biển thì mặt dày mày dạn muốn anh mua cho mình chuông gió.

Sau đó, anh đọc được một quyển sách, trong đó nói rằng chuông gió là biểu tượng của sự nhớ nhung. Khi gió thổi qua, tiếng chuông vang lên, nghĩa là ‘tôi ở phương xa đang nhớ bạn’

Nhưng ai biết, rất lâu về sau, Lận Yên lại nói với anh như thế này: “Thế là tớ có thể khoe ở trên weibo là mình nhận được quà trong lễ trưởng thành rồi.”

Mục Hoằng Dịch nghe xong, cười nhẹ. Cô vẫn là một Lận Yên thích khoe khoang như thế.

Mục Hoằng Dịch tắt đèn chùm đi, lọ mọ đi tới cạnh giường bật đèn ngủ màu vàng ấm lên. Anh ngồi tựa người vào ghế dựa, híp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Có lẽ là do khí hậu ở Pháp rất tốt nên cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp, đôi môi anh đào có chút ướt át càng thêm mê người.

Mỗi lần xem chương trình cô tham gia chiếu trên TV, anh lại thấy dáng người cô mảnh khảnh hơn. Hiện giờ được nhìn tận mắt, đúng là đã gầy đi rất nhiều. Nét non nớt trên khuôn mặt đó hoàn toàn biến mất, có thể là ở Pháp có một số chuyện không thuận lợi.

Lận Yên uống say rồi ngủ rất ngoan, khuôn mặt không có bất cứ sự công kích nào, ngón tay chai sần của anh nhẹ lướt qua gương mặt ửng hồng đó.

“Có biết tôi đang đợi em không?” Trong đêm khuya tĩnh lặng, Mục Hoằng Dịch hỏi Lận Yên đang ngủ say.

Anh có thể bỏ qua quãng thời gian đó, bỏ qua sự nhẫn tâm kiên quyết của cô, bỏ qua những sai lầm từng mắc phải.

Nhưng mà…

Mục Hoằng Dịch cúi người hôn lên trán đang nóng hầm hập của Lận Yên.

Đồ ngốc, sao em không mang chuông gió tới Pháp? Như vậy, khi gió thổi qua, tiếng chuông vang lên, em sẽ biết anh ở phương xa đang nhớ em.

2.

Sáng sớm hôm sau, Mục Hoằng Dịch bị tiếng chuông cửa đánh thức, anh day day ấn đường rồi đi xuống tầng mở cửa.

Lộ Giang chớp chớp mắt. Dù Mục Hoằng Dịch vẫn còn đang ngái ngủ nhưng khuôn mặt cực phẩm này nhìn quen quen.

“Cô tìm ai?” Mặt Mục Hoằng Dịch chẳng có chút cảm xúc nào.

Lộ Giang gãi gãi đầu, thấy hơi khó hiểu: “Đây có phải nhà chị Lận không ạ?”

Mục Hoằng Dịch ‘ừm’ một tiếng nhẹ tênh.

Có được đáp án khẳng định của anh, đôi mắt trong sáng của Lộ Giang lập tức hiện lên vẻ ái muội khi nhìn Mục Hoằng Dịch.

Sáng sớm, ánh sáng nhu hòa chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Mục Hoằng Dịch, từng đường nét rất rõ ràng. Sự quen thuộc ập tới ngay tức khắc.

Người con trai ở trên mặt bàn?

Đột nhiên Lộ Giang ‘A’ một tiếng, chỉ vào Mục Hoằng Dịch, giọng nói kích động: “Anh anh anh…có phải anh là mối tình đầu của chị Lận không?”

Đôi mắt đen nhánh của Mục Hoằng Dịch lóe lên một tia khác thường.

Lộ Giang giải thích: “Bởi vì trên máy tính hay trên mặt bàn của chị Lận cũng để ảnh chụp chung với anh. Trong ảnh hai người còn đang mặc đồng phục học sinh, chắc là ảnh chụp thời đi học. Tuy rằng lúc đó khuôn mặt anh có hơi non nớt nhưng lớn lên lại vô cùng đẹp trai, tôi nhìn một cái là nhận ra rồi.”

Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Lộ Giang còn lộ ra chút si mê.

Vẻ mặt Mục Hoằng Dịch vẫn rất lạnh lùng khiến người khác không biết được anh đang suy nghĩ cái gì, sâu không đoán được.

Nói một lúc rồi mà vẫn không thấy nhân vật chính mời vào nhà, Lộ Giang lại không tiện nghênh ngang đi vào, đành tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Lộ Giang, là trợ lý của chị Lận.”

Dứt lời, Mục Hoằng Dịch như là mới bừng tỉnh, nghiêng người, chừa một lối đi cho Lộ Giang vào.

Lộ Giang thè lưỡi, trên mặt hiện lên biểu cảm như trút được gánh nặng, xem ra sáng sớm đã tới quấy rầy người khác tỉnh mộng là phải chịu sự xem thường.

Vừa mới đi được hai bước, Lộ Giang mới giật mình quay đầu lại, hỏi: “Tôi không quấy rầy anh và chị Lận chứ?”

Mục Hoằng Dịch không trả lời.

Lộ Giang bĩu môi, trong lòng âm thầm mắng Mục Hoằng Dịch quá lạnh nhạt, sau đó lại lẩm bẩm: “Tôi đang không biết sao đột nhiên chị Lận lại về nước, hóa ra là làm lành với mối tình đầu, mọi chuyện lại như lúc đầu.” Thấy áo sơ-mi Mục Hoằng Dịch mặc trên người nhăn nhúm lại, đây chính là bằng chứng rõ nhất sau khi phạm tội. Lộ Giang lắc đầu, thở dài: “Ôi, đã tới mức này rồi.”

Mục Hoằng Dịch quay lại phòng Lận Yên để lấy điện thoại, tới khi đi xuống thì đã thấy Lộ Giang ngồi trên ghế chơi điện thoại. Thấy Mục Hoằng Dịch đi tới, cô bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh, giống như một người học sinh ngoan.

Mục Hoằng Dịch hỏi cô: “Cô tới tìm Lận Yên có việc gì sao?”

“Hả?” Lộ Giang sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã lấy lại tinh thần, nói: “Chị Lận cứ kéo bản thảo liên tục, còn chậm nữa là chị ấy sẽ bị chủ biên kéo vào danh sách đen những Đại vương chuyên chậm bản thảo đấy.”

Mục Hoằng Dịch cẩn thận cài cúc áo lại, hỏi Lộ Giang: “Cô ấy thường xuyên chậm bản thảo à?”

“Đúng thế.” Nói tới việc Lận Yên kéo bản thảo, Lộ Giang kích động như điên, kể một loạt những việc Lận Yên làm để kéo bản thảo, cuối cùng còn tặc lưỡi tổng kết bằng một câu: “Thế nên…anh có thể quản chặt chị Lận không? Nếu còn tiếp tục chậm bản thảo như thế, phỏng chừng chưa hết tháng này tôi đã phải sang châu Phi lao động cực nhọc rồi.”

Mục Hoằng Dịch bình tĩnh liếc mắt nhìn Lộ Giang, cất giọng trầm ấm: “ Tính tình cô ấy không tốt, nên khoan dung một chút.”

Nghe thì giống như lời an ủi nhưng giọng điệu rõ là đang bênh vực, nội tâm Lộ Giang sụp đổ, nước mắt như muốn rơi ra.

Đợi tới khi Lận Yên tỉnh lại đã là giữa trưa, nhức đầu muốn điên, yết hầu khô khốc tới đáng thương.

Bò xuống khỏi giường, cô mơ mơ màng màng xuống tầng rót cốc nước. Cô cố gắng nghĩ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng đầu quá đâu, cô cũng lười phải suy nghĩ nhiều.

“Chị Lận.”

Tiếng gọi tựa như tiếng oan hồn vang lên bên tai Lận Yên khiến Lận Yên sợ tới mức suýt chút nữa thì hét lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt Lộ Giang hiện ra, Lận Yên hét ầm tên cô ấy lên, tức giận: “Lộ Giang.”

Lộ Giang dù biết mình sai nhưng vẫn bĩu môi, bày tỏ mình vô tội, còn giải thích: “Thật ra em đã gọi chị rất nhiều lần, nhưng chị chẳng nghe.”

Lận Yên nhìn Lộ Giang hồi lâu bỗng nhíu mày: “Em vào nhà bằng cách nào?”

Trong nhà không có ai, không phải Lộ Giang bay vào đấy chứ?

Lộ Giang đắn đo mãi mới nói: “Bạn trai chị mở cửa.”

“Bạn trai?” Lận Yên hoang mang, cô có bạn trai lúc nào, sao cô không biết?

Lộ Giang gật đầu, thành thật trả lời: “Người con trai trên mặt bàn.”

Phản ứng đầu tiên của Lận Yên là nhíu mày, sau đó mới nhận ra, người đó là anh, Mục Hoằng Dịch.

Đôi mắt đen nhánh của Lộ Giang càng hiện rõ vẻ chân thành, sáng rực lên nhìn chằm chằm Lận Yên, hỏi: “Chị Lận, không lẽ chị thực sự về nước để kết hôn?”

“Ai nói với em là chị muốn kết hôn?” Tin đồn nhảm này là ai truyền ra đấy?

“Nhưng hai người…” Lộ Giang chỉ vào Lận Yên, sau đó lại chỉ ra cửa lớn, nội tâm giằng xé một lúc mới nói ra miệng được: “Hai người đã ở chung rồi, không kết hôn…”

“Ai nói với em là bọn chị sống chung?” Lận Yên tức giận cắt ngang lời Lộ Giang, rồi giáo huấn: “Đừng có mà giống mấy tay phóng viên ấy, xem hình đoán mò. Không đưa ra được bằng chứng thì em lấy cái gì để chứng minh cho luận điểm của mình?”

“Tận mắt nhìn thấy còn không phải luận cứ sao?” Lộ Giang nhỏ giọng phản bác.

Lận Yên trừng mắt nhìn cô nàng, tiếp theo đại não ‘tút tút’ như là bị dẫn đi mất.

Tận mắt nhìn thấy, không phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao?

Lận Yên nhíu mày, dường như ngộ ra điều gì đó. Có lẽ, vào ngày đó của tám năm trước, cái cô tận mắt nhìn thấy nhỡ đâu không phải sự thật?

Tám năm ở Pháp, cô đã suy nghĩ rất nhiều, Mục Hoằng Dịch là người như thế nào cô hiểu rất rõ. Chẳng qua lúc ấy cũng là lúc Mục Hoằng Diễn qua đời, Lận Yên nghĩ là anh quá đau khổ không có chỗ phát tiết nên tìm kiếm sự kích thích cả một đêm.



Tới tận khi đang ở trên đường cao tốc rồi Lộ Giang vẫn còn oán giận: “Vậy bản thảo chị định bao giờ giao?”

Rõ ràng cô tới đây là để giục bản thảo, sao lại trở thành tài xế rồi?

Lận Yên đau đầu day day trán, trả lời bừa: “Khoảng hai ngày nữa.”

“Hai ngày rồi lại hai ngày nữa, đây là thuật ngữ chỉ một khoảng thời gian mà nhà văn các chị hay dùng sao?” Lộ Giang truy lùng tận gốc.

Lận Yên dùng ánh mắt lười biếng nhìn Lộ Giang, không trả lời câu hỏi của cô nàng mà còn phân phó: “Đi tới bệnh viện trung tâm thành phố.”

“Đi bệnh viện làm gì?” Lộ Giang khó hiểu, dừng một chút rồi nói: “Chủ biên đang đợi chúng ta đấy.”

Lận Yên có cảm giác đầu nặng trịch, nói: “Chị vẫn thấy đau đầu lắm, cứ đi khám bác sĩ đi.”

“Nhất thiết phải vậy sao?” Lộ Giang bĩu môi đầy bất mãn.

Chẳng qua chỉ là đau đầu do say rượu, chị Lận có cần phải làm to chuyện ra như thế không?

Vừa dứt lời, mí mắt Lận Yên hơi giật giật. Cô hơi liếc mắt nhìn Lộ Giang nhiều chuyện nhưng không nói gì.

Không cần thiết, nhưng cô muốn đi hỏi Mục Hoằng Dịch rõ ràng chuyện tám năm trước. Nếu như nó chỉ là hiểu lầm thì suốt bao nhiêu năm nay cô đã hiểu lầm lớn như thế nào?

Tuy Lộ Giang oán giận nhưng vẫn miệt mài giúp Lận Yên xếp hàng, đăng ký, nộp phí, bận rộn hầu hạ từ đầu tới cuối.

Để bác sĩ khám và lấy thuốc xong, Lận Yên đứng đọc bảng tra cứu các khoa cạnh thang máy. Cô nhanh chóng tìm được khoa ngoại thần kinh ở tầng bốn, phía đông.

“Ăn cơm trưa xong thì uống thuốc, chị cứ nghỉ ngơi khoảng một tiếng đi rồi chúng ta đi gặp chủ biên…A, chị Lận!!”

Lộ Giang vội vã đuổi theo, khóc lóc thảm thương, cô nàng còn chưa kịp nói xong thì Lận Yên đã để thang máy chạy lên tầng hai rồi: “Chị Lận, chị đang làm cái gì thế?”

“Chị đi dạo.” Lận Yên cúi đầu bấm điện thoại, giả vờ như mình không để tâm.

Đi dạo?

Thiếu chút nữa thì cằm Lộ Giang rớt xuống đất. Bệnh viện có chỗ nào để đi dạo à? Đây cũng đâu phải trung tâm thương mại.

Cuối cùng, Lận Yên được thoải mái đi dạo một vòng khắp các tầng ở bệnh viện. Lúc bắt đầu đi từ tầng năm xuống, cô vòng lại tầng bốn chỗ khoa ngoại thần kinh lần nữa, dù Lộ Giang ở đằng sau đang tỏ rõ sự oán hận nhưng Lận Yên không hề bị tác động.

Chỗ quầy trực y tá của khoa ngoại, Lận Yên hỏi: “Xin hỏi, bác sĩ Mục có ở đây không?”

Y tá nghe thấy mấy từ mấu chốt là ‘bác sĩ Mục’ thì ngẩng đầu lên liếc nhìn Lận Yên một cái. Dù sao thì có rất nhiều cô gái tới tìm bác sĩ Mục giống như Lận Yên.

“Hôm nay bác sĩ Mục không ngồi khám?” Y tá mỉm cười trả lời.

Không ngồi khám? Nhưng hôm nay là thứ năm mà.

“Không phải thứ ba và thứ năm hàng tuần anh ấy ngồi khám sao?”

“Hôm nay bác sĩ Mục có hai ca phẫu thuật, một ca sáng một ca chiều nên không ngồi khám.” Y tá trả lời.

Lận Yên gật đầu mà trong lòng mất mát.

Duyên phận giữa hai người bọn họ thật mong manh. Mỗi khi cô có ý tiến tới gần thêm một bước thì vận mệnh như đang trêu ngươi vậy, buộc mình phải lui về vị trí cũ.

Chân tướng tám năm trước là gì, bỗng nhiên Lận Yên cảm thấy không còn quan trọng nữa.

Cô nghĩ mình vẫn luôn yêu anh như trước, yêu tới mức không cần lời giải thích cho sự việc đó, cho nên khi thấy tấm bưu thiếp cũ, cô mới quyết định về nước không chút do dự như thế. Chỉ cần anh yêu cô, thế là đủ rồi.

3.

Lộ Giang lái xe đi tới tạp chí Thanh Mai, vừa đi vừa hỏi Lận Yên: “Chị Lận, sao chị lại muốn tìm bác sĩ khoa ngoại? Muốn làm phẫu thuật sao? Chẳng lẽ chị về nước là để chữa bệnh? Hoặc là gặp tình huống giống như trên TV diễn viên hay đóng, chỉ còn lại khoảng thời gian ba tháng?”

Lận Yên ‘a’ một tiếng, châm chọc: “Không hổ danh là trợ lý của chị.”

Ý châm chọc thể hiện rất rõ ràng.

Lộ Giang: “…”

“Chị về nước, không vì kết hôn cũng chẳng phải vì bệnh tật, chẳng lẽ giống như những gì báo chí nhắc tới, chị chưa kết hôn đã có thai nên muốn sinh con?” Lộ Giang lại hỏi.

“Tiểu Giang…”

“Két…” Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, chiếc xe bị một lực mạnh đâm ở phía sau, đẩy xe nhanh về phía trước. Trong cơn hoảng loạn, Lận Yên hô to đầy hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch: “Lộ Giang, phanh đi, phanh xe!!”

Gần như thét lên.

“A…” Lộ Giang sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại, hai chân đạp loạn: “Phanh…phanh ở chỗ này đấy? A…cứu mạng với!!”

Đầu óc Lận Yên rối bời, một đoạn ký ức phủ đầy bụi bỗng dưng hiện ra rõ ràng trước mắt cô. Tay cô gắt gao bám chặt lấy đai an toàn, sắc mặt trắng bệch.

“Phanh ở chỗ nào thế…”

Lộ Giang mất hồn mất vía, hai chân đạp loạn xạ. Sau đó ‘két’ một tiếng, dưới sự tác động của lực, cả Lận Yên lẫn Lộ Giang đều đổ người về phía trước, nhưng chưa kịp định thần lại thì đai an toàn đã kéo bọn họ ra phía sau, cuối cùng thì bị ghế dựa ngăn lại. Một loạt động tác như thế chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Cơ thể hai người cứng đờ dựa vào ghế, nỗi sợ hãi vẫn còn bủa vây trong lòng khiến họ thở gấp không ngừng, sắc mặt trắng bệch.

Cả người Lận Yên run lên, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, hốc mắt xuất hiện một tầng hơi nước, lòng bàn tay bị móng tay đâm sâu tới nỗi bật máu.

Lộ Giang định thần lại thì lập tức quay đầu xem xét tình tình phía sau, cô nhìn thấy phần sau xe bốc khói, thanh âm run rẩy: “Tai nạn giao thông à? Đâm đuôi sao?”

Sự cố đâm xe hàng loạt diễn ra ở đầu đường Hồng Điền khiến chuyện trở nên nhốn nháo. Người vây xem mỗi lúc một nhiều, cảnh sát giao thông tạm thời chưa tới nơi, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Dưới ánh mặt trời chói chang, có thể ngửi thấy mùi xăng bốc lên kèm theo mùi gì đó khét khét, mùi đó khiến Lận Yên vô thức che mũi lại.

“Chị Lận, chúng ta xuống xe thôi, nhỡ đâu xe nổ!!” Trong lòng Lộ Giang vô cùng sợ hãi.

Lận Yên phải chống đỡ lắm mới lê được đôi chân mềm nhũn xuống xe. Mím chặt đôi môi tái nhợt, cô run rẩy bám vào tay vịn mới miễn cưỡng đứng vững được.

Đưa mắt nhìn qua, khung cảnh hỗn độn thu hết vào trong mắt. Cả ba chiếc xe không xe nào thoát khỏi. Một chiếc xe BMW đâm vào xe Bắc Kinh hiện đại màu trắng, lực rất mạnh nên theo quán tính xe bị đẩy ra xa, lúc này mới đâm vào đuôi xe Lộ Giang. Xe gặp xui xẻo nhất là con xe Bắc Kinh hiện đại màu trắng ở giữa, cả trước cả sau đều bị đâm cho méo mó, kính xe nát tươm, máu chảy nhiều tới nỗi không nỡ nhìn.

“Người trong xe còn sống không?”

“Đã chết rồi à?”

“Không biết, toàn là máu thôi. Thật kinh khủng!”

Người đi đường bắt đầu bàn luận với nhau. Bỗng nhiên ‘oa’ một tiếng, tiếng khóc vang lên.

“Là trẻ con à?” Có người nói.

Lận Yên hoảng sợ xoay người lại, vịn vào thân xe của Lộ Giang mà bước đi, bước từng bước tới chỗ xe Bắc Kinh hiện đại màu trắng. Lộ Giang vừa xuống xe nhìn theo chỗ Lận Yên đang đi tới thì hoảng sợ ngăn cô lại: “Chị Lận, đừng đi ra đó, nếu chị xảy ra chuyện thì em phải làm sao bây giờ?”

Lận Yên vốn là nhân vật của công chúng, xảy ra việc tai nạn giao thông đã đủ làm cô phải sứt đầu mẻ trán rồi, nhưng nhỡ người có mệnh hệ gì thật thì cô phải làm sao bây giờ? Tai nạn giao thông may mắn thoát chết, nhưng qua miệng lưỡi của bên báo chí, sớm muộn gì Lận Yên cũng sẽ chết chìm trong nước miếng.

Tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng thảm thiết, như là đang gân cổ lên để khóc, đầy bất lực, sợ hãi cực độ…

Cảnh tượng quen thuộc này khiến cô chấn động trong lòng. Nó khiến Lận Yên nhớ tới khi còn nhỏ, lúc bố cô đưa cô đi trên đường cao tốc cũng xảy ra tai nạn đâm xe liên hoàn như thế này. Hơi thở của bố cô yếu dần, cô cũng đã gào khóc thật lớn nhưng không có ai để ý tới cô, chẳng có ai chịu giúp đỡ cô.

Đột nhiên, nước mắt lã chã rơi xuống, dưới ánh nắng mặt trời tháng bảy tựa như một trận tuyết lớn.

“Gọi xe cấp cứu!!” Bất thình lình, Lận Yên hét to lên, khàn cả giọng.

Lộ Giang giật mình rồi gật đầu. Tay cô run rẩy móc điện thoại ra, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu run, không biết là bị tiếng hét của Lận Yên dọa hay bị vụ đâm xe vừa rồi làm cho kinh hãi.

“Oa…” Đứa trẻ nhỏ khóc tới tê tâm liệt phế, gọi: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ…”

Lận Yên bước nhanh tới đó. Đối mặt với một đống hoang tàn nhưng bản thân lại bất lực, đứa trẻ nhỏ không thể ngăn được tiếng khóc bi thương của mình. Cô hoàn toàn đồng cảm với hoàn cảnh đứa nhỏ này gặp phải, cô biết nó sợ hãi và bản thân mình cảm thấy bất lực tới nhường nào.

Không bao lâu sau, cảnh sát giao thông tới nơi. Họ chia ra làm hai để hành động, một đội dùng dây tuyến vàng bao vây khu vực tai nạn lại để giữ nguyên hiện trường, một đội tiến hành cứu viện.

Sau khi người trong chiếc xe Bắc Kinh hiện đại được cứu ra, mọi người đều phải nín thở trước cảnh tượng ghê người đó. Một người mẹ đang gắt gao ôm chặt lấy con gái mình vào lòng, một màn này khiến cho nhiều người qua đường chấn động.

Một bé gái khoảng sáu tuổi đang khóc không ngừng. Phần đầu mẹ cô bé bị thương, cả mặt toàn máu là máu, bé gái được cô ấy ôm chặt trong lòng cũng bị thương, khắp người là máu. Tại hiện trường, cảnh sát giao thông tuyên bố người mẹ đã tử vong làm mọi người xôn xao.

Mẹ, là loài vật vĩ đại nhất trên thế giới này.

Vĩ đại ở đây, không chỉ là nói tới việc mẹ là người đã ban cho mình mạng sống, mà còn nói tới việc khi đứng trước những việc nguy hiểm tới tính mạng, mẹ vẫn không chút do dự lựa chọn bảo vệ đứa con của mình.

Bọn họ nói, đây là một loại thiên tính.

Nhưng Lận Yên cảm thấy, đây giống như một loại ý thức, nó thấm vào trong máu, thấm cả vào trong xương tủy. Mẹ đã khắc sâu loại ý thức này vào trong cơ thể mình. Đợi tới khi nó được bùng nổ, loại ý thức này cứ như là tĩnh điện, im lặng hành động nhưng có thể mang tới sự chấn động rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.