Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 10: 10: Ghi Hình




Dịch giả: Tiểu Băng

Nhìn hòa thượng, Lâm Tố Hà kinh hãi, mình bị cuốn vào chuyện gì thế này.

Y cười gượng: “Đại sư nói không phải rồi. Nếu là có duyên, thì cần gì phải cưỡng cầu? Chẳng lẽ Phật môn tu là tâm cường đạo, pháp giết người?”

Quanh người hòa thượng béo có những vòng tịnh quang lưu ly không ngừng đẩy ra, nét cười không giảm:

“Thí chủ biết một không biết hai, vật ấy có liên quan tới Cửu U Ma Thần, quan hệ tới sự an nguy của thiên hạ. Nếu lão nạp đã gặp phải, dù có hi sinh thân này, cũng phải hộ đạo vệ pháp, mong thí chủ vì Chân Thật giới, vì thiên hạ thương sinh, giao vật đó cho lão nạp mang về tịnh thổ, để tránh làm độc hại sinh linh.”

Lời lẽ thực là đại khí lẫm liệt, từ bi thương xót, làm Lâm Tố Hà sửng sốt.

Cái hộp ngọc này là của Cửu U Ma Thần thật à......

Chẳng lẽ bọn chúng thật có ý đồ xâm nhập Chân Thật giới?

Không đúng, cái này là đưa tới Phù Tang cổ thụ giới vực mà, ở đó có Thanh Đế trấn áp, có Ma Thần nào gây ra được cái gì đâu!?

Nhưng nếu Ma Thần nói dối y, không chừng một khi tới truyền tống trận, cái hộp ngọc này sẽ tự mở ra, phóng ra vật diệt thế gì đó, biến mình thành kẻ trợ Trụ làm ác, vậy mình cũng sẽ bị thế nhân phỉ nhổ......

Thấy Lâm Tố Hà vẻ do dự, hòa thượng thò tay ra khẽ vẫy, những đốm sáng phật quang lấp lóe, ngưng tụ thành một phật chưởng khổng lồ trang nghiêm thanh tịnh, chộp tới cái hộp ngọc kia.

Đúng lúc này, từ trên trời cao bỗng truyền đến một tiếng quát chói tai:

“Đại Luân Kim Cương!”

“Ai?” Hòa thượng to béo giật mình, theo bản năng đáp lời.

Thân hình hòa thượng đột nhiên hóa thành ánh sáng, đầu hướng lên trên, càng ngày càng nhỏ, chui vào trong một cái hồ lô Tử Kim Hồng, sau đó bị một tờ giấy vàng đề “Thái Thượng lão quân lập tức tuân lệnh” dán lên.

Trong nháy mắt, hồ lô Tử Kim Hồng biến mất, chỉ còn lại Lâm Tố Hà đang đứng ngớ ra, mọi chuyện xảy ra và kết thúc quá nhanh, như một giấc mộng.

Y nghiến răng, sờ sờ cái hộp ngọc và Tinh Hà vẫn tinh trong lòng, nghĩ người ta đã có ân cứu mạng mình, thì cũng nên đưa tới Phù Tang cổ thụ giới vực xem sao. Thời buổi hiện giờ, các Bỉ Ngạn đại nhân vật đều sớm đã trở về, nếu thật xảy ra vấn đề gì, Ma Thần cũng tuyệt không phần thắng, dù sao trời sụp xuống cũng có người cao chống.

Độn quang lại xuất hiện, xẹt qua mặt biển, bay về phía đảo.

Trong tịnh thổ Phật quốc, Nhiên Đăng nhìn thấy một màn này, hai mươi bốn vầng phật quang viên mãn sau đầu khẽ lắc lư, khuấy lên gợn sóng.

“Tô Mạnh muốn đưa cái gì đến Phù Tang cổ thụ giới vực?” Lão lẩm bẩm, hỏi Ma Phật A Nan.

Cái hộp ngọc kia ắt hẳn có liên quan tới tàn lưu Đông Hoàng, lại được Tô Mạnh là ngụy Bỉ Ngạn luyện chế, đã là một kiện dị bảo, khiến ngay chính lão cũng khó mà nhìn trộm xuyên qua nó được. Bỉ Ngạn đại nhân vật e là cũng không nhìn thấy nổi vật ở bên trong.

A Nan khẽ cười: “Đưa cái gì không quan trọng, quan trọng là bản thân cái chuyện ‘Đưa’ này.”

“Ý gì?”

A Nan nhàn nhã: “Nếu thật sự quan trọng, hộp ngọc vừa được phàm nhân kia mang ra Cửu U, Thanh Đế sẽ lập tức ra tay tiếp ứng. Đương nhiên, cũng sẽ có Bỉ Ngạn giả cản trở, nhưng tới giờ Thanh Đế vẫn ổn tọa trong Đông Phương lưu ly thế giới, không làm gì cả, nên nhìn là hiểu rồi.”

“Không chừng là Tô Mạnh thử.” Nhiên Đăng đoán.

“Đúng, hắn giở kế ‘Ném đá dò đường’, muốn xem điểm mấu chốt của các Bỉ Ngạn giả. Nếu lần này thành công, tất sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba và nhiều lần nữa.” A Nan chẳng chút tức giận, cười tủm tỉm giải thích, “Tô Mạnh muốn chứng Bỉ Ngạn, nhất định phải trở lại trong Chân Thật giới, chuyển quá khứ đã dời tới Cửu U trở về, phải đi ngược lên đầu dòng sông thời gian, nhìn trộm dòng chảy tương lai của nó, để đặt căn cơ.”

“Nhưng nếu hắn trở về, Vô Sinh Lão Mẫu nhất định sẽ ra tay, khi đó sẽ tạo cơ hội cho ta. Tới lúc đó, sẽ có những kẻ muốn diệt trừ Tô Mạnh như ngươi đi thả ta ra.”

Nhiên Đăng gật đầu: “Đạo hữu ngươi làm việc rất tuyệt, luôn làm cái đích cho mọi người chỉ trích, không chỉ Tiếp Dẫn Phật Tổ và Bồ Đề Cổ Phật đều không nguyện ý nhìn thấy ngươi thoát khốn, mà ngay cả Kim Hoàng cũng không cho, nên Tô Mạnh mới muốn thử là điểm mấu chốt này? Hắn muốn xem xem hắn làm tới mức nào, thì các Bỉ Ngạn giả sẽ ngầm đồng ý hoặc tỏ thái độ cho phép ngươi được thoát?”

“Chính là ý này.” A Nan vỗ tay cười, “Tuy Tô Mạnh muốn tránh thoát khổ hải, thì phải trở lại trong Chân Thật giới, nhưng không hẳn phải là bản tôn tự mình trở về, chỉ cần chém ra ‘Quá khứ chi thân’, hoặc chém ra nửa hư ảo Đạo Quả ngưng tụ đối ứng, sau đó đưa chúng ra khỏi Cửu U, nhờ người hỗ trợ, thì cũng có thể hoàn thành, chỉ là trắc trở thêm chút mà thôi, khó kiểm soát được nguy hiểm. Đương nhiên, Tô Mạnh không có khả năng đưa thẳng chúng tới Phù Tang cổ thụ giới vực, vì như vậy cũng sẽ dẫn tới Vô Sinh Lão Mẫu trực tiếp can thiệp vào.”

“Hắn sẽ chia việc này thành nhiều phần, hư hư thực thực, thật thật giả giả, thông qua nhiều đợt hộp ngọc đưa thử tới Phù Tang cổ thụ giới vực, để kiểm tra giới hạn khoan nhượng của các Bỉ Ngạn giả, xem xem đến mức nào bọn họ sẽ tự mình ra tay, đồng thời vừa tăng cường mối quan hệ liên minh với Thanh Đế, vừa từng bước bố trí kế hoạch cho mình trở về. Có điều, nhiều bố trí hẳn là được đặt ở trong hộp ngọc.”

Nhiên Đăng Cổ Phật im lặng nghe, không nói xen vào, xem như đã hiểu cách Tô Mạnh muốn làm, hắn đang đi một con đường rất nguy hiểm.

Nếu đương kim thế gian không có Ma Phật, các Bỉ Ngạn giả sẽ không hề cố kỵ ra tay, không cần phải lo dẫn phát biến số, vậy thì Tô Mạnh sẽ không thể nào có được cơ hội trở về Chân Thật giới, nhưng hiện thực không phải như thế. Các Bỉ Ngạn giả phải suy xét đến việc nếu họ tự mình ra tay, sẽ dẫn tới trận chiến lan rộng ra toàn diện, Ma Phật sẽ có khả năng chạy thoát, mang tới biến số khó lường. Chính vì điều này, Tô Mạnh mới có cơ hội chơi trò “Ném đá dò đường”, nhưng hắn làm như vậy rất dễ dàng dẫn lửa tự thiêu thân, nếu thật sự để Ma Phật được thả, vậy chính là đả kích trí mạng đối với hắn.

“Hèn gì Di Lặc chỉ cho Đại Luân Kim Cương ngăn cản......” Nhiên Đăng thở dài, nếu có thể không thông qua các Bỉ Ngạn đại nhân vật mà giải quyết được việc này thì không gì có thể tốt hơn, “Con đường sắp tới của vị thí chủ kia sẽ không ít tranh đấu gay gắt a......”

Lão ngẩng đầu lên, nhìn A Nan: “Nếu việc này chuyển biến thành các Bỉ Ngạn giả toàn diện đối kháng, ta phải làm gì mới giúp được ngươi thoát khốn?”

Nhiên Đăng đã hạ quyết tâm, hồi trước để vuột cơ hội mấy lần đã khiến lão hiểu ra một đạo lý: cần ra tay không ra tay, sẽ phải chịu hậu quả!

“Trợ ta thoát khốn?” A Nan nhìn lão như nhìn đồ điên, “Ta tạm thời còn chưa muốn thoát khốn.”

Nhiên Đăng im lặng rất lâu sau mới mở miệng: “Đạo hữu, trước ngươi chẳng phải vẫn luôn dụ dỗ ta giúp ngươi thoát khốn sao?”

“Trước khác nay khác.” Ma Phật A Nan cười nhạo, “Nếu ta mượn chuyện này thoát khốn, hi vọng của Tô Mạnh sẽ hoàn toàn bị dập tắt, hắn sẽ không dám rời ở Cửu U. Mà nếu hắn ở Cửu U, hắn là ngụy Bỉ Ngạn, lại có Tuyệt Đao và Nhân Hoàng kiếm, ta làm sao mà giết được hắn? Chẳng lẽ tới lúc đó trừng mắt nhìn kỷ nguyên đi tới chung kết hay sao? Như thế, sẽ rất có khả năng cả hai sẽ cùng ở trong chung kết mà hôi phi yên diệt, đồng quy vu tận, phù hợp với ý muốn của hắn.”

Giọng A Nan trở nên âm lãnh:

“Ta muốn để cho hắn có hi vọng, khiến hắn rời khỏi Cửu U, trùng kích Bỉ Ngạn.”

Nhiên Đăng giờ đã hiểu, chắp tay khẽ niệm:

“Nam Mô A Di Đà Phật.”

............

Cửu Linh Nguyên Thánh còn đang suy nghĩ, thì bên tai nghe thấy một lời dặn, ánh mắt trở nên nghi hoặc.

Sau đó nó biến mất.

Đường hầm thời không lại hiện ra, Mạnh Kỳ tiếp tục hồi tưởng về thời đại cổ xưa hơn, cảnh tượng xung quanh không ngừng lấp lóe biến hóa, chính là hình ảnh của Cửu U trong các thời kì khác nhau.

Đột nhiên, đường hầm bị ngoại lực ảnh hưởng, lại một lần tan rã, hắn xuất hiện ngay bên cạnh mặt trời đen nóng rực, trên cao, một đạo u quang rơi nhanh hạ xuống, nơi nó đi qua, vạn vật tịch liêu, sinh cơ toàn diệt, ở bên ngoài Cửu U, một con Phượng Hoàng mĩ lệ giang cánh, trên lưng có một cái Hoàng Kim bảo tháp ba mươi ba tầng, buông xuống đạo đạo Huyền Hoàng chi khí, ngoài ra còn có Thái Cực Đạo Đức đồ quyển, Thánh Đức chi thư, Âm Đức kỳ phiên và Phúc Đức cổ đỉnh, rải xuống vô số dị thải.

“Yêu Thánh và Thiên Sát đạo nhân chi chiến?” Mạnh Kỳ đại khái đã nhận ra mình đã về tới thời đại Thần Thoại.

Hắn vừa nghĩ thế, thì đôi mắt Phượng Hoàng và đôi mắt trong kiếm quang đều quay qua nhìn hắn, nhìn vị cường giả mới vừa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.